Lúc kết thúc, đã là 10 giờ đêm.
Đàm Hi kêu Lưu Diệu gọi xe đưa những tên ma men đi, bản thân cô cũng phải về trường.
Vừa hay về vào đúng giờ giới nghiêm, dì quản lý ký túc xá thở dài: “Con bé này canh giờ riết có kinh nghiệm rồi nhỉ? Nếu về muộn thêm nửa phút là sẽ nhốt cháu ở ngoài luôn đấy!”
“Cảm ơn dì~ Biết dì sẽ chừa cửa cho cháu mà.” Nói xong, chớp chớp mắt.
“Cháu đó, mau đi lên đi! Bớt nũng nịu đi!”
“Bye~”
Dì quản lý ký túc xá cười như gió xuân.
“Ôi, Quyên Nhi, nửa đêm nửa hôm bà cười gì đấy?”
“Không có gì, có đứa sinh viên rất nghịch ngợm!”
Lúc Đàm Hi mở cửa ra, Hàn Sóc đang đau đớn đập bàn phím. Cô cảm thấy bản thân nên im lặng lùi ra, đợi cô ấy đập xong rồi hẵng vào.
Bây giờ hành động chắc vẫn còn kịp!
Hàn Sóc bỗng nhiên tràn trề sức sống: “Ôi! Bé cưng về rồi đấy à~”
Đàm Hi: Ừm, nếu biết cậu đang chơi game, tớ có chết cũng sẽ không về đâu.
“À... Cậu chơi Viktor cũng giỏi mà nhỉ! Hi hi...”
“Có gì cứ nói thẳng, cất cái nụ cười ngu ngốc kia của cậu lại đi.”
“Tớ muốn xem cậu thao tác Viktor.”
Đàm Hi nhướng mày, cầm lấy ly nước ấm: “Tớ nhớ tối hôm qua ai đó còn nói rằng sẽ dùng LeBlanc tiêu diệt những thằng tép riu kia mà?”
“Vừa nói đến là thấy tức! Đối phương vừa đến là nhào vào tấn công tớ, căn bản không thể phát triển đến giai đoạn sau thì đã ngủm củ tỏi rồi...”
“Ồ. Thế trừ LeBlanc ra, còn nhiều anh hùng, sao cứ phải chọn Viktor?”
“Đi mid ngon!”
“...” Nhưng tớ cảm thấy cậu vẫn không trụ nổi đâu.
Quả nhiên...
Đàm Hi chơi vài ván, khi đến phiên Hàn Sóc, kỹ thuật thì... đúng là gà hơn cả con gà!
“Đừng chơi nữa” Đàm Hi gập nắp màn hình máy tính xuống, “Hại đồng đội sẽ bị quả báo đó.”
“...” Không sống nữa!
“Gần đây hình như cậu rất rãnh rỗi nhỉ? Không cần đi học à?”
“Đi học gì nữa, anh đây đã tốt nghiệp rồi!”
“Chà, đang chuẩn bị ra album mới?”
“Hề hề hề... đúng vậy.”
“Tớ đặt trước 12 cái, đều phải ký tên hết.”
“Đại gia, cậu nuôi tớ luôn đi! Vừa có thể moah moah, vừa có thế pa pa pa~”
Đàm Hi ghét bỏ.
“Hử?” Hàn Sóc hít hít hai cái, nhào đến phía trước: “Uống rượu à?”
“Một chút xíu.”
“Đúng rồi, trưa nay Lục đại soái gọi điện thoại đến hỏi cậu có ở đây hay không?”
Phòng ký túc xá có điện thoại bàn, bình thường chỉ để đó trang trí, nhưng vừa đổ chuông, suýt chút nữa đã làm con chuột trong tay Hàn Sóc sợ giật mình.
“Điện thoại của cậu đâu? Kiểm tra đến tận ký túc xá luôn rồi.”
Đàm Hi lấy điện thoại ra nhìn: “Vãi!” Hết pin rồi.
“Cậu đợi bị phê bình dạy dỗ đi!” Hàn Sóc hất cằm, chỉ có lúc này cô mới cảm nhận được cảm giác ưu việt khi là một con chó FA, ừm, lý do, không ai quản lý, tự do thoải mái.
Phải biết rằng, giọng điệu lúc trưa của Lục đại soái không vui chút nào.
“Cậu nói thế nào với anh ấy?”
Hàn Sóc: “Không nói cho cậu biết.”
Đàm Hi: “Sau này đừng hòng chơi tài khoản của tớ.”
Hàn Sóc: “Không chơi thì không chơi.” Dù sao cứ chơi là rớt cấp điên cuồng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị mắng té tát.
Đàm Hi: “...” Mẹ nó!
Thủ Đô, Bồng Lai.
Lục Chinh tắm xong, bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ.
Cùng một cái tên “Nhóc Điên”, từ đầu màn hình đến tít xuống dưới, chỉnh tề ngay ngắn.
Anh kéo khăn lông lau tóc, không vội gọi lại.
Chưa đến 30 giây, điện thoại đổ chuông.
Tiếp tục lau tóc, không bắt máy.
Đàm Hi cầm điện thoại đi qua đi lại, tình huống này chỉ xuất hiện khi cô thấy bực bội nôn nóng.
“Bắt máy đi, Đại Điềm Điềm!”
Hàn Sóc liếc mắt nhìn: “Này, tớ cảm thấy chắc là giận rồi.”
“Hả?” Ánh mắt Đàm Hi thay đổi, giống như tia X quét Hàn Sóc từ trên xuống dưới, “Rốt cuộc cậu đã nói gì với anh ấy?”
“Còn nói thế nào nữa? Có sao nói vậy thôi!”
“Cậu lặp lại một lần nữa!”
“Khụ...” Hàn Sóc hắng giọng, “Thì tớ nói cậu không ở ký túc xá thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Anh ấy hỏi cậu đi đâu, tớ chỉ đành nói thật... không biết thôi. Sau đó lại hỏi giờ này có phải giờ lên lớp không, đã qua Lễ Lao Động một tuần rồi, lại chẳng phải là hai ngày cuối tuần, chắc chắn có lớp rồi. Anh ấy hỏi có phải cậu cúp tiết không.”
“Vì thế, cậu trả lời là?”
“Phải, cúp tiết rồi.”
“...” Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn!
“Không thể trách tớ được” Hàn Sóc vội vàng phủi tội, “Cho dù có cách một đầu dây, khí thế của người đàn ông của cậu mạnh lắm. Tớ rất muốn lấp liếm giúp cậu, nhưng tớ không thể nói dối được!”
Đàm Hi tức đến muốn bật cười: “Có biết bây giờ tớ muốn làm gì nhất không?”
“Không biết.”
“Tớ muốn ép cậu thành bánh!”
“...”
Vào lần gọi thứ 8 của cô, cuối cùng, đầu dây bên kia đã bắt máy.
“... Đại Điềm Điềm?”
Không trả lời, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.
“Anh ngủ rồi hả?” Nhỏ giọng.
Hàn Sóc nghe thấy mà nổi hết da gà: “Sến súa chết đi được...”
Đàm Hi liếc mắt nhìn, cảnh cáo: Yên lặng một chút!
“Vẫn chưa.” Anh nói.
“Ồ, anh đang làm gì vậy?”
“Làm việc.”
“Đã muộn thế rồi?”
“Không muộn bằng em.”
Đàm Hi bĩu môi: “Này, em không phải cố ý đâu, điện thoại hết pin mà.”
“Anh biết, Đàm Tổng quý nhân bận rộn.”
“Chà, cố ý mỉa mai em chứ gì?”
“... Không đến mức như thế.”
“Này, anh có ngửi thấy không?” Đàm Hi cử động mũi, phát ra tiếng khịt khịt.
“Cái gì?”
“Mùi chua.”
“...”
“Bốc ra từ trên người anh.”
Khóe môi Lục Chinh co giật.
“Hôm nay em đàn phám được một đơn lớn, 5 năm, chiếu khấu 10%, lợi hại không?”
“Ai mà mạnh tay vậy?”
“Thực phẩm Cửu Châu, em nhớ cũng có chi nhánh ở thủ đô.”
“Phiền phức em gặp lúc trước là nó ư?”
“Bây giờ đã giải quyết rồi, phiền phức biến thành cây rung tiền, hề hề...”
“Thế thì cũng không thể trở thành lý do cúp tiết được.”
Ặc!
Đang vui vẻ, đột nhiên dội một thau nước lạnh xuống, Đàm Hi giống như một ngọn lửa bị dội nước, phát ra tiếng xì xèo, sau đó... tắt ngủm.
“Lâu rồi không xử lý em, ngứa đòn rồi chứ gì?”
Đàm Hi bĩu môi, gì chứ, còn xem cô như con nít nữa.
“Nói chuyện!”
“Em sai rồi, xin Đại Gia giơ cao đánh khẽ, nô gia chịu không nổi đâu.”
Phốc...
Hàn Sóc không nhịn được, bật cười thành tiếng, không ngờ cưng lại là một người như thế!
“Đại Gia, ngài hãy tha lỗi cho nô gia đi~”
Không đợi đến khi bên kia tỏ thái độ, Hàn Sóc đã bắt đầu đập bàn, cười lăn cười bò.
Đàm Hi giơ chân lên đạp vào ghế của cô ấy: Cười con khỉ!
“Sặc... Cậu có biết lúc nãy cậu giống ai không?”
“Ai?”
“Phan Kim Liên đó! Nếu đổi “Đại Gia” thành “Đại Quan Nhân” chắc sẽ càng hợp hơn.”
“... Khốn kiếp!”
Lục Chinh: “Ở ký túc xá?”
“Vâng.”
“Lúc nãy đang nói chuyện với bạn cùng phòng?”
“Vâng. Cậu ấy nói anh là Tây Môn Khánh.”
Lục Chinh: “...”
Hàn Sóc: “...” Chết mất.
Đàm Hi đi ra ban công, che cửa kính lại, còn không quên liếc mắt cảnh cáo Hàn Sóc.
“Lục Đại Quan Nhân, em nhận lỗi, em hối cải, sau này sẽ cố gắng giữ máy luôn trong tình trạng còn pin, để cho Đại Quan Nhân thuận tiện kiểm tra mọi lúc mọi nơi, thế nào?”
“Đừng gọi linh tinh.”
“Không cho em gọi thật à? Em còn tính lần sau chơi trò nhập vai với anh nữa, nếu anh đã không thích, thì thôi...”
“Đợi đã”
Đàm Hi cong khóe môi, kiềm chế giọng điệu đắc ý, bình tĩnh nói: “Sao nào?”
“Tùy em.”
“Hả?”
“...”
“Anh nói đấy nhé, vậy thì em có thể kêu tùy thích rồi! Đại Lang~”
“Đàm - Hi!”
“Anh không muốn làm Tây Môn Khánh, thì chỉ còn lại Võ Đại Lang thôi, dù sao cũng không thể... là Võ Tòng chứ nhỉ?” Đó là em chồng đấy nhé.
Cứ nghĩ tới thôi là khiến người ta chảy máu mũi rồi, cấm kỵ nhưng hấp dẫn.
Đàm Hi vừa nhận lỗi, vừa nhẹ giọng dỗ dành, tốn rất nhiều công sức mới giải quyết được Đài Điềm Điềm kiêu ngạo này.
“Đại Lang, đợt em trở về sẽ gói sủi cảo cho anh, đừng cứ nhớ hoài đến việc bán bánh nướng, chú ý nghỉ ngơi nhé, moah moah~ Yêu anh~”
Nói xong, cúp máy cái vèo, vốn chẳng cho Lục Chinh cơ hội lên tiếng.
Đàm Hi dựa người trên lan can, nhìn ngắm cảnh đêm bao trùm sân trường, không nhịn được bèn cảm thán: “Tình yêu, cứ luôn chua lè như vậy, và cũng ngọt ngào như thế kia, giống như... kẹo hồ lô?”
“Chà, thả thính xong rồi hả?” Hàn Sóc ngồi vào chỗ của mình, hai chân lắc lư đung đưa, nở nụ cười nham nhở.
Trợn mắt, Đàm Hi lười để ý đến, quyết định đi tắm.
“Đừng giả vờ nữa, tớ nghe thấy hết rồi, cái gì mà Tây Môn Khánh, Võ Đại Lang, hai người có khẩu vị nặng thật. Ôi... cay mắt!”
“Có giỏi thì cậu đừng nghe!”
“Là cậu nói quá lớn!”
“A... Há miệng” Đàm Hi ngoắc tay với cô.
“Làm gì?” Hàn Sóc cảnh giác.
“Bón cẩu lương cho cậu đó.” Cầm lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm, một lúc sau tiếng nước vang lên, kèm theo tiếng hát...
“Mập mờ khiến người ta nhận hết mọi tủi thân, không tìm thấy chứng cứ lúc yêu nhau...”