Trở về với hiện tại, Đàm Hi nghe anh nhắc đến Thịnh Mậu, cô khẽ khựng lại: “Em vẫn còn chưa nói, sao anh lại biết được? Anh không có tìm người theo dõi em đấy chứ?”
“Ngoài việc đó ra, anh không nghĩ ra được còn lý do nào khác khiến em lạnh nhạt anh.”
Lạnh nhạt anh...
Nhạt anh...
Anh....
Đàm Hi cảm thấy có thể bản thân xuất hiện ảo giác thính giác, nếu không sao lại cảm có một sự u oán... trong câu nói này?
Không thể đâu nhỉ?
Người nói là Lục Chinh đấy!
Cao ngạo lạnh lùng, rắn rỏi kiên cường!
“Đại Điềm Điềm, có phải anh... nhớ em không?”
“Không có.” Không cần suy nghĩ, trả lời nhanh gọn dứt khoát,
Chính vì thế mới có hiềm nghi giấu đầu hở đuôi!
Nếu không, phủ nhận nhanh như thế làm gì?
“Vâng, em biết anh nhớ em mà.”
“...”
“Lần này không về được, bên phía Thịnh Mậu xảy ra chút vấn đề, em phải đích thân xử lý.”
“Ừ.”
“Anh đang ở bên ngoài? Em nghe thấy tiếng gió.”
“Ừ.”
“Làm gì vậy?”
“Đợi em.”
Đàm Hi giật mình, “Anh... đang ở trạm tàu tốc hành?!”
Đầu dây bên kia không trả lời.
“Lục Chinh, sao anh... lại ngốc đến thế cơ chứ?”
“Được rồi, bây giờ anh lái xe trở về, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Vành mắt Đàm Hi cay cay, “Xin lỗi, em nên gọi điện thoại nói rõ với anh sớm hơn. Đại Điềm Điềm, em sai rồi, anh trừng phạt em đi.”
Nỗi buồn bực trong lòng anh bỗng dưng hóa thành mây khói, biến mất sạch sẽ.
Cứ như ở trước mặt cô, cho dù là tính nhẫn nại hay lòng khoan dung đều đạt đến mức độ cao nhất, sẽ không có người thứ hai có thể khiến anh có thể... bao dung không theo nguyên tắc nào như vậy.
Thấy anh không phản ứng, Đàm Hi nôn nóng: “Em thật sự biết lỗi rồi, cục cưng đừng ngó lơ em mà...”
Cục cưng?
Khóe môi anh co giật.
“Em không nói đùa, trừng phạt gì cũng được, hay là... anh đánh mông em?”
Lần này, Lục Chinh không làm căng nữa, bật cười thành tiếng, “Em đó!”
Vừa hết cách vừa dung túng, ngọt đến phát ngán.
“Sắp tới kỳ nghỉ hè rồi, lúc đó sẽ về với anh, ngoan~” Đàm Hi dỗ dành anh như dỗ dành con nít, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, con tim run lên như bị một sợi lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua.
“Đàm Hi, anh 30 rồi.”
“Không già chút nào, vừa nhanh vừa mạnh vừa cứng.”
Hơi thở của Lục Trinh trở nên nặng nề, bụng dưới nóng lên, “Nhanh?”
Ặc...
“Ý là tần suất, không liên quan đến thời gian.”
“Nhóc con, thả thính thông qua điện thoại, em giỏi lắm!”
“Không thả thính, là khen thưởng”
“Anh đã nghĩ ra nên trừng phạt em thế nào rồi” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.
Ực ực...
Đàm Hi nuốt nước bọt: “Phạt...phạt thế nào?”
“3 ngày không xuống giường”
“...”
Điện thoại vẫn nối máy, trò chuyện đến khi Đàm Hi mơ màng ngủ thiếp đi.
Tiếng thở đều đều truyền vào đầu dây điện thoại bên kia, Lục Chinh đeo tai nghe bluetooth, hạ cửa sổ xe xuống, lấy một điếu thuốc, châm lên.
Làn khói trắng lượn lờ, khuôn mặt góc cạnh của anh chìm trong đó, sự dịu dàng thoắt ẩn thoắt hiện.
Đèn đường mờ ảo, bóng dáng người trong xe mơ hồ.
Thời gian một điếu thuốc, anh yên lặng lắng nghe tiếng thở nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia, cứ như không có gì quan trọng hơn chuyện này.
Mãi đến khi, một số khác gọi tới, anh mới phải cúp máy.
“Lão Lục, tìm thấy người chưa?!” Thời Cảnh.
“Rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Cô ấy có việc, không trở về. Kêu các anh em kia rút đi, hôm khác tôi mời họ ăn cơm.”
“Cái gì?” Thời Cảnh nghe xong, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, “Mẹ nó cậu đứng ở trạm tàu đợi suốt nửa đêm, cô ta chỉ nói một câu không về là xem như xong việc rồi hả?”
“Nếu không thì sao?”
“Tôi nói hai người hùa lại chơi tôi đúng không?”
“Cậu không có gì đáng để chơi”
“...”
Thời Cảnh bực bội, cũng không biết đạp đổ thứ gì, rầm, một tiếng động lớn vang lên: “Tốn cả nửa đêm, mẹ nó tôi làm việc không công à?”
“Khẩu JK 49 vừa mới nhận được, có muốn hay không?”
“Vãi! Cậu hốt được rồi à? Từ chỗ nào vậy?”
“Một chữ, hay hai chữ.”
“Muốn!”
“Đi bãi tập tìm Tưởng Tam.”
“Đợi đã! Đây là súng chuyên cung ứng cho Nga của Dạ Xã, có tiền chưa chắc đã mua được, sao cậu lại có được?”
Dòng JK của Dạ Xã được mệnh danh là dòng sản phẩm vượt trội, cho dù là cự li bắn hay uy lực đều hơn hẵn những dòng súng thông thường. Phía quân đội đã nhắm đến nó từ lâu, chỉ đáng tiếc nền móng của Dạ Xã quá sâu, đến hôm nay vẫn chưa dám xuống tay.
Thời Cảnh may mắn được dùng qua một lần, đến giờ vẫn nhớ nhung không quên.
Lục Chinh hút xong một ngụm cuối cùng, dụi tắt đầu thuốc vứt ra ngoài cửa xe, “Cho cậu thì cứ dùng, nói nhiều lời nhảm nhí như thế làm gì. Vẫn quy tắc cũ, không được mang ra khỏi bãi tập, càng không được phép khoe khoang trong quân khu.”
“Lão Lục, đừng trách tôi nhiều chuyện, cậu kinh doanh cứ kinh doanh, tuyệt đối đừng dính vào buôn lậu, cái đó phải lên tòa án quân sự đó!”
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi.”
“Nếu không khẩu súng này từ đâu mà có? Cậu phải giải thích rõ cho tôi mới được.”
“Triển lãm súng tại Nga.”
“...”
“Phải trả lại.”
“...” Vãi! Sao không nói sớm? Lãng phí biểu cảm.
“Không có gì tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã! Khẩu JK 49 bỏ qua một bên, chuyện Đàm Hi rốt cuộc là thế nào?”
“...”
“Lão Lục, tôi nói cho cậu biết, cậu như thế là không được! Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ lép vế hơn vợ!”
“Tôi thích thế.”
“...” Mẹ nó! Thật sự rất muốn hỏi một câu, cốt khí Lôi Thần của cậu đâu? Tiết tháo đâu? Uy tín đâu?
Hủy hoại hình tượng như thế, có xứng đáng với những tên lính đã từng xưng cậu thành Thần không?
“Lão Lục, cậu cần gì phải thế?” Thời Cảnh nói lời ẩn ý sâu xa, đột nhiên có một vầng sáng hiện lên, nghĩ ra được một câu thơ: “Tự thử tinh thần phi tác dạ, vị thùy phong lộ lập trung tiêu*?”
* Tự thử tinh thần phi tác dạ, vị thùy phong lộ lập trung tiêu: Sao nay đã khác đêm nào, Vì ai vẫn đứng nghẹn ngào gió sương.