Đến khi rót rượu đầy phần nửa, anh ta ngồi lại vào chỗ, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt hung ác.
Nụ cười của Đàm Hi không đổi, giơ tay làm động tác mời.
Trong mắt anh ta ánh lên sự bực bội. Rượu của anh ta rót lại cho anh ta, chiêu mượn hoa hiến phật này cô dùng thật nhuần nhuyễn.
Phùng Thiếu Luân: “Cô cần bao lâu?”
Anh ta đã đồng ý với yêu cầu kéo dài thời hạn của cô. Đàm Hi không hề thấy bất ngờ, biết xem xét tình thế, biết co biết duỗi mới là người thông minh thật sự.
“Hai tuần.”
“Tôi chỉ có thể tranh thủ nhiều nhất được 7 ngày, không thỏa hiệp được thì hẹn gặp trên tòa án!” Anh ta dứt khoát đứng dậy, cũng không có nhiều thì giờ kỳ kèo thêm.
Lúc này, Đàm Hi lại dễ dàng đồng ý: “Thành giao.”
Sau khi rời đi, Phùng Thiếu Luân mới phản ứng trở lại, bản thân bị gài bẫy rồi! Hóa ra Đàm Hi chỉ muốn 7 ngày, cô nói hai tuần chẳng qua là muốn cho anh ta một khoảng để trả giá, đúng là... gian xảo!
Thanh toán tiền, rời khỏi thuyền son, Đàm Hi lên thẳng xe của Lưu Diệu, “Xoay đầu về công ty.”
Nửa tiếng sau, hai người đến nơi.
Trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều vùi đầu làm việc, tuy vẻ mặt có hơi mệt mỏi, nhưng ai nấy đều đang cắn răng kiên trì.
“Đàm Tổng” Linda tiến lên đón.
“Ăn tối chưa?”
“Dương Thuyền và Châu Miễu định gọi thức ăn bên ngoài.”
“Không cần, tôi đã gọi điện thoại kêu người ta giao tới rồi.”
Nhanh chóng, hai anh giao hàng giao thức ăn đến, mọi người ngửi thấy mùi thơm, mới dừng công việc trong tay lại.
“Trời đã tối rồi...”
“Ôi! Là thức ăn của Như Ý Lầu, chị Dương đột nhiên hào phóng như vậy tôi thấy có hơi không quen!”
Dương Thuyền là quản lý tài vụ, các khoản chi tiêu của công ty đều phải qua tay của cô ấy, bình thường nếu có tăng ca, cũng chỉ có phần cơm mười mấy hai mươi tệ, hôm nay cuối cùng cũng được ăn món mới đắt tiền.
“Xem ra, chị Dương chơi sang rồi!”
Dương Thuyền phát cơm và thức ăn đến tay từng người, không có gì khiến người ta vui bằng việc ăn một bữa cơm ngon sau khi làm việc vất vả.
“Tôi làm gì dám đặt 3 món một canh cho mọi người chứ? Còn là của nhà hàng Như Ý Lầu nữa!”
“Chị đừng khiêm tốn... món thịt xào sốt cá này đậm đà quá...”
“Không phải là tôi thật mà! Này.” Dương Thuyền hất cằm về phía bên trong văn phòng, “Đồ ăn do Đàm Tổng đặt và trả tiền, còn kêu tôi đi xuống siêu thị dưới lầu mua trái cây và sữa chua cho mọi người nữa. Sếp đã làm được đến đây, ai mà nỡ chứ? Mọi người đó, biết thỏa mãn đi!”
Văn phòng to lớn bỗng chốc chìm vào trong im lặng, cơm canh trong tay bỗng nhiên trở nên nặng nề, nhất thời cảm thấy không được thích ứng cho lắm.
Ông chủ cũ không được tính là quá keo kiệt, nhưng không hề hào phóng như sếp hiện tại, vừa ra tay là Như Ý Lầu, còn có trái cây, sữa chua...
Dương Thuyền thở dài: “Tôi biết trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng có ý kiến với việc tăng ca, ai cũng không muốn nhìn thấy phương án làm vất vả suốt hơn một tháng trời của mình trở nên vô dụng, nhưng chuyện đã xảy ra, lẩn trốn không giải quyết được vấn đề. Tuy 5 ngày rất ngắn, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng phối hợp, dốc hết sức, thì chắc chắn vẫn còn khả năng cứu vãn được!”
Tạ Văn Ty: “Tôi đồng ý với chị Dương. Một chuỗi công tác chuẩn bị lúc trước không hề uổng phí, ví dụ chúng ta đều đã biết rất rõ về tình hình tài vụ của Cửu Châu và nghiệp vụ vãng lai của công ty, cũng hiểu rõ về yêu cầu cụ thể của bên kia đối với phương án đầu tư, như thế sẽ tiết kiệm được thời gian chuẩn bị cho giai đoạn đầu và quy trình trao đổi trong giai đoạn giữa. Mọi người chỉ cần hoạch định một phương án mới theo lối suy nghĩ ban đầu, sẽ không tốn quá nhiều thời gian”
Sài Thiệu lùa một miếng cơm vào miệng, nói năng không rõ ràng: “Thật ra mọi người nắm chắc một chút thì thật sự sẽ không hề khó đâu.”
Châu Miễu gật đầu: “Mặc kệ thế nào, chúng ta phải làm cho thật xứng đáng với tiền của bữa cơm này!”
“Đúng! Thức ăn của Như Ý Lầu không thể ăn một cách uổng phí được.”
“Tuy Đàm Tổng tức giận lên có hơi đáng sợ, nhưng các mặt khác đều tốt với chúng ta.”
“Được, mọi người ăn nhanh lên, ăn xong bắt đầu làm việc!”
Đàm Hi không hề hay biết một bữa cơm, đã khiến cô kiếm đủ lòng người.
Lưu Diệu: “Nếu nhiều hơn 1 tuần, việc hoạch định lại phương án chắc không có vấn đề gì lớn.”
“Ừm, chuyện phương án giao cho anh, chú ý nhiều hơn một chút.”
“Đã hiểu.”
“Khi ra ngoài kêu Aiken vào đây.”
5 phút sau.
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Aiken: “Đàm tổng, đây là số liệu đánh giá hạng mục đầu tư mới nhất, tổng cộng có 26 mục, sau khi qua sàng lọc cơ bản còn lại 19 mục.”
Đàm Hi giơ tay ra nhận lấy, nhưng không vội mở ra xem mà đặt sang một bên.
“Tiểu Ai, ngồi.”
Đột nhiên bị boss gọi biệt danh, Aiken hơi ngơ ngác, lúc ngồi xuống lại thấy nơm nớp lo sợ.
“Đàm Tổng, có... việc gì sao?”
“Ăn tối chưa?”
“Hả? Đang chuẩn bị ăn, chị Dương mang vào phòng thao tác.”
“Các anh mất bao lâu để tính toán ra được những số liệu này?”
“Từ sau khi tan họp buổi chiều đến nửa tiếng trước. Khi làm phương án trước đã soạn xong quy trình, xét về tổng thể thì khá nhẹ nhàng, bởi vì phải nhập số liệu mới ban đầu vào, nếu không còn có thể nhanh hơn nữa.”
“Vất vả rồi.”
“Chuyện nên... nên làm. Đàm Tổng vẫn còn chuyện gì chứ? Nếu không, tôi xin ra...”
Đàm Hi nhếch môi: “Vẫn còn chuyện cần anh hỗ trợ.”
...
Kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, bên ngoài cửa sổ sát đất, màn đêm mù mịt, ánh đèn neon chiếu sáng ven bờ sông Tân.
Linda: “Ty Ty, gửi số liệu đánh giá của hạng mục thứ 10 vào máy tính của tôi.”
Tạ Văn Ty: “Đã gửi vào email của chị.”
Vương Trì: “Peter, tỷ lệ an toàn vốn tối thiểu của hạng mục thứ ba có vấn đề, cậu kêu Sài Thiệu tính lại đi.”
Dương Thuyền: “Vũ Văn, cậu đưa chỉ tiêu tài vụ cho tôi... Ôi? Người đâu?”
Phòng trà nước.
“Sếp, lúc nãy Đàm Tổng kêu cậu vào nói gì vậy? Tận 20 phút, chắc không phải... để ý cậu rồi chứ? Ha ha...”
“Đưa đường viên cho tôi.” Aiken sẵn tiện trợn mắt khinh thường, “Miệng là dùng để nói chuyện, bớt đánh rắm đi!”
“Chậc, Đàm Tổng trẻ trung xinh đẹp, ra tay hào phóng. Tôi mà có một khuôn mặt điển trai như cậu, tôi đã nhào vào từ lâu rồi, ai mà còn ở đây bưng cốc cà phê thưởng thức mùi vị cô đơn chứ?”
“Đi đi!”
Lâm Sảng đau lòng: “Sếp à, sao cậu lại không hiểu nhỉ, đây là một xã hội xem trọng vẻ bề ngoài đó!”
Aiken uống một hớp cà phê, vị đắng quanh quẩn trên đầu lưỡi, tinh thần mệt mỏi bỗng chốc trở nên hưng phấn.
Trẻ trung xinh đẹp, ra tay hào phóng...
“Sếp, cậu hãy thành thật khai báo đi, lúc nãy nói gì với Đàm Tổng vậy? Có phải tìm cậu cầu an ủi, cầu ôm ấp, tốt nhất là bồng lên xoay vòng vòng?”
“Càng nói càng xàm! Đúng rồi, chuyên ngành của anh là công nghệ thông tin, liệu có cách nào liên kết với hình ảnh camera theo dõi, sau khi xóa một đoạn nào đó ở giữa nhưng vẫn đảm bảo thời gian được nối liền không?”
“Có chứ, hơn nữa còn rất là đơn giản, hỏi cái này làm gì?”
Aiken trầm ngâm suy nghĩ.
“Sếp, cậu định chơi tôi à? Cậu nghiên cứu về phương diện công nghệ thông tin còn sâu hơn cả tôi, một người là thạc sĩ, một người là cử nhân, cũng không nên dìm hàng người ta như vậy chứ...” Lâm Sảng sờ mũi, nhỏ giọng báo oán.
“Trong thời gian tôi làm nghiên cứu sinh chủ yếu học về lập trình, kiến thức cơ bản không vững như anh được.”
“... Ồ”
“Anh có cách nào khôi phục bộ phận bị xóa đi không?”
“Dựa theo lý thuyết, thì có thể đó. Đợi đã... sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến việc này?”
“Tuy Đàm Tổng không nói rõ, nhưng tôi cảm thấy chắc là muốn điều tra nội gián.”
“Nội... nội gián?” Lâm Sảng giật mình la lên.
“Nhỏ tiếng xuống một chút! Đừng có trợn lòi mắt ra như vậy!”
Lâm Sảng nuốt nước bọt: “Công ty chúng ta có nội gián thật sao? Tôi... tôi thề tuyệt đối không phải là tôi!”
“Trước mắt mọi người đều có hiềm nghi, đợi khôi phục lại được đoạn ghi hình, tự nhiên sự thật cũng sẽ được phơi bày.”
“Phù... vậy thì tốt! Ôi, Vũ Văn, anh cũng đến pha ca phê à, vừa hay chỗ này nấu xong rồi vẫn còn thừa lại, cho anh hết.”
La Vũ Văn đặt ly vào vòi máy nước lọc: “Tôi không buồn ngủ, uống nước lọc là được rồi.”
“Đúng rồi, anh là quản lý marketing, không tham gia xây dựng phương án, hoàn toàn có thể tan ca rồi chứ nhỉ?”
“Mọi người đều đang bận, sao tôi có thể bỏ về trước được?”
Kim giờ chỉ hướng số 11, số liệu đánh giá rủi ro giao tới tay Đàm Hi.
“Đây là kết quả trắc định lần đầu, sau này các tổ sẽ tiến hành kiểm tra chéo.”
“Cần bao nhiêu thời gian?”
“Nhanh nhất hai ngày.”
“Được. Loại trừ số 8 và 9, những hạng mục còn lại giao cho tổ của Linda làm quyết sách.”
“Đàm Tổng...”
“Vẫn còn có việc gì ư?”
Vương Trì cúi đầu, túm chặt cổ tay áo: “Trong cuộc họp buổi chiều, tôi... suy nghĩ không chu đáo. Xin lỗi!”
Đàm Hi đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh cảm thấy mục đích của kiểm soát rủi ro là gì?”
“Giảm thiểu tốn thất được tạo thành trước khi rủi ro xảy ra.”
“Vậy anh cảm thấy, đối với sự kiện đột nhiên xảy ra lần này, nên ước đoán như thế nào về tổn thất khi đơn phương đề nghị hủy hợp đồng?”
Vương Trì sửng sốt, chìm vào suy nghĩ.