“Tại sao không đoán là La Vũ Văn?”
“Anh ta?” Lưu Diệu hơi kinh ngạc, một người quản lý marketing, có thể sao?
Đợi đã!
Quản lý Marketing!
“Từ đầu đến cuối anh ta không tham dự hoạch định phương án, chỉ tham gia bắt mối giới thiệu ngay lúc ban đầu thôi!”
Vì thế, anh ta mới có lý do động vào tủ bảo hiểm, bởi vì thứ bên trong hoàn toàn xa lạ với anh ta, bắt buộc phải tận mắt nhìn thấy!
Đàm Hi ngẩng đầu, dựa vào lưng ghế: “Ngoài việc đó ra, còn hai điểm khác. Thứ nhất, anh ta có giao tình với chủ tịch của Cửu Châu. Thứ hai, trên lý lịch của anh ta có ghi... cử nhân Kinh tế học và Công nghệ thông tin!”
Chuyên ngành chính là tài chính, chuyên nghành phụ là công nghệ thông tin!
Chắc chắn có năng lực xóa sạch một đoạn băng ghi hình.
Lưu Diệu: “Là anh ta!”
“Đừng vui mừng quá sớm, trong tay chúng ta không có chứng cứ.” Đàm Hi dội một gáo nước lạnh xuống.
“Tôi kêu anh ta đến đối chất!”
“Vô ích thôi, chỉ sẽ đánh rắn động cỏ.” Từ cuộc họp lúc nãy mà nói, La Vũ Văn không hề hoảng hốt, nói năng rõ ràng mạch lạc, có thể thấy tố chất tâm lý rất vững. Chỉ dựa vào vài câu mà muốn ép anh ta thừa nhận, tuyệt đối không thể.
Lưu Diệu: “Anh ta có gút mắc với công ty Cửu Châu?”
“Không chắc”
“Thế thì vì sao?”
“Thiên hạ đua chen vì mối lợi, thiên hạ cũng vì cái lợi mà tranh giành.” Trong đôi mắt trẻ trung của Đàm Hi toát ra trí tuệ sâu xa, cứ như thấu hiểu hết nhân tính thiện ác, đã quen với cái thói đời nóng lạnh này.
Lưu Diệu cảm thấy kỳ lạ. Việc thấu hiểu tình người đều dựa vào tích góp kinh nghiệm qua năm tháng, Đàm Hi chẳng qua cũng chỉ mới 20 tuổi, sao lại có thể có một tầm mắt trưởng thành như thế?
Cứ như từ khi hai người quen biết nhau đến nay, cô giống như một bậc trưởng lão, dẫn dắt anh ta từng bước từng bước, thu về được không ít lợi ích.
Không chỉ giới hạn về kiến thức, mà còn cả cách đối nhân xử thế.
“... Lưu Diệu, anh có đang nghe tôi nói không đó?”
“Xin lỗi!”
“Tôi kêu anh gọi điện thoại cho giám đốc Cửu Châu, hẹn anh ta ra ngoài ăn bữa cơm.”
“Được.”
“Ngoài ra, hôm nay trước khi tan ca kêu tổ thao tác làm xong ước tính dự đoán hạng mục, không yêu cầu nhiều, chỉ yêu cầu chính xác, phải do Aiken đích thân giao cho tôi.”
“Cô muốn tham dự?”
“Chẳng lẽ lại hy vọng họ làm hết việc của một tháng chỉ với thời gian 5 ngày sao?” Huống hồ, công ty đang ở trong giai đoạn nguy cơ, boss không dẫn dắt, thì sao có thể vận động được tính tích cực của nhân viên?
7 giờ 15 phút, màn đêm buông xuống.
Một chiếc thuyền son xinh đẹp nhấp nhô bềnh bồng theo từng cơn gió trên sông. Nếu không phải đối phương hẹn ở đây, e rằng Đàm Hi vẫn không biết ở Tân Thị lại có một quán ăn khác biệt đến như vậy.
Ngắm cảnh sông, thưởng thức mỹ thực, lại nhìn xuống chén bạc và đũa ngà voi đặt trên bàn nhỏ, vô cùng độc đáo sang trọng.
“Cô Đàm có thể nếm thử món mực ống này, vừa mới bắt lên hồi sáng, trước khi lên bàn nó vẫn còn nhảy nhót hoạt bát lắm.” Anh ta cười dịu dàng, giơ tay ra làm động tác mời, thể hiện rất rõ ràng tác phong của một quý ông.
Phùng Thiếu Luân, giám đốc hiện tại của Công ty Thực phẩm Cửu Châu, đồng thời cũng là con trai một của nhà sáng lập kiêm chủ tịch Phùng Trường Vĩ.
Anh ta chính là người thừa kế tương lai của công ty Cửu Châu.
Trước khi Đàm Hi đến, tuy chỉ có vài tiếng ngắn ngủi, nhưng cũng xem không ít tư liệu.
65 năm trước, Cửu Châu vẫn chỉ là một cửa hàng tạp hóa gia đình, bởi vì trên tay nhà họ Phùng có một ít mối quen biết, về mảng thực phẩm, nhất là thức ăn vặt, nên có thể lấy được những món hàng mới mà những cửa hàng khác không có, hình thành nên xu hướng độc quyền trong trạng thái vừa mới nảy mầm tại địa phương.
Sau này, Phùng Trường Vĩ không thỏa mãn với công việc kinh doanh buôn bán, bắt đầu bước sang thành lập nhà máy sản xuất thực phẩm của riêng mình và mạnh dạn áp dụng kỹ thuật dây chuyền sản xuất tiên tiến của nước ngoài, nên mới có được một đế quốc thực phẩm Cửu Châu như ngày nay.
Chỉ là vài năm gần đây, bộ phận quản lý của công ty rơi vào trình trạng bảo thủ, trong phương diện quyết định sách lược thị trường thì sợ nọ sợ kia, cộng thêm việc tình hình sức khỏe của Mã Trường Vĩ không tốt, mới khiến cho thực phẩm Ngư Thuyền thừa cơ bức phá, phát triển lớn mạnh.
Sau khi liên tiếp bị đối thủ chơi khăm vài lần, Cửu Châu để lộ ra tình trạng yếu sức. Phùng Trường Vĩ khó có thể ứng phó được, bất đắc dĩ mới kêu đứa con trai Phùng Thiếu Luân đang phụ trách nghiệp vụ của công ty con ở nước ngoài trở về Tân Thị, chủ trì đại cục.
Cái người trước mắt này cũng đúng là có bản lĩnh, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, không chỉ khiến cho hội động quản trị ngoan ngoãn nghe lời, mà còn giữ vững vị thế trong tình trạng bị Công ty Thực phẩm Ngư Thuyền siết chặt bao vây.
Giờ đây phương án kinh doanh mất trộm, chắc hẳn đối phương đã đi vào con đường cùng, chỉ đành chó cùng rứt giậu.
Rõ ràng đây là cuộc chiến của hai công ty, mà lại bắt Thịnh Mậu ra làm vật hy sinh, Đàm Hi cô không phải là người dễ bắt nạt như thế đâu!
“Phùng Tổng có thể chấm thêm ít mù tạt, tin chắc mùi vị của mực sẽ càng ngon hơn.”
Phùng Thiếu Luân hơi khựng lại. Đều nói ngắm mỹ nhân dưới ánh đèn, hôm nay bỗng nhiên hiểu được điều huyền diệu của câu nói này, chẳng phải là càng nhìn càng đẹp hay sao?
“Hóa ra cô Đàm cũng là người đồng đạo.”
“Không dám.”
Anh ta ngoắc tay, kêu phục vụ đến: “Làm phiền lấy một đĩa mù tạt.”
Đàm Hi cười khẽ, nói thêm: “Hai đĩa, cảm ơn!”
“Vâng, là do tôi sơ suất.”
“Không sao.” Đàm Hi khẽ cười, thẳng thắn rộng rãi.
Phùng Thiếu Luân vốn cho rằng đối phương là một nữ sinh yếu đuối, sẽ giật mình bởi việc ăn mực sống, không ngờ cô lại là một chuyên gia giấu nghề.
Anh ta vốn không định đi đến nơi hẹn, nhưng hiệu suất công việc hôm nay cao, tan ca trước giờ, quyết định đi đến xem rốt cuộc đối phương muốn làm gì. Cho dù có đi nhưng cũng không định ở lại lâu, bây giờ nghĩ lại, anh ta lại cảm thấy may mắn khi bản thân không để lỡ mất buổi ăn tối nay.
Dù sao, món ăn ngon thì thường có, nhưng người đẹp lại không.
Phùng Thiếu Luân rót rượu cho cô, lần này là cam tâm tình nguyện: “Rượu vang Petrus năm 2009, không phải là thứ quý giá gì, cô Đàm thử xem?”
Đàm Hi nâng chiếc ly đế cao lên. Sau khi lắc cho rượu dậy mùi, cô đưa lên mũi ngửi: “Rượu ngon, thức ăn ngon, nếu có thể đổi thuyền son thành du chuyền, chắc sẽ càng có không khí hơn.”
“Có gì khác biệt không?”
“Thường có câu tách trà đi với nắp trà, cũng không thể dùng màng bọc giữ tươi đắp lên chứ.”
“Cô Đàm đang mỉa mai tôi?”
“Nặng lời rồi, nhất thời hứng thú, chỉ xem như nghe cho vui thôi.”
“Rượu tây, hải sản, đúng thật phải phối với du thuyền mới hợp.”
Đàm Hi nhếch khóe môi, như những đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng, xao động từng lớp từng lớp. Đồng tử củaPhùng Thiếu Luânkhẽ co lại.
Cô lại xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại chiếc gò má lạnh nhạt hững hờ.
Phùng Thiếu Luân thầm thở dài, dường như... kiên nhẫn hơn tưởng tượng của anh ta nhiều.
Khoảng thời gian còn lại, hai người trò chuyện phiếm, nhưng chung quy vẫn không đi vào chủ đề chính.
Đàm Hi uống nửa ly rượu, vòm miệng lưu hương, kết hợp với một bàn hải sản, quả thật vô cùng thích thú.
Lâu rồi chưa được ăn như thế, còn nhớ lần trước là trước khi bỏ trốn, trong buổi tiệc cuối năm của Hồng Hâm...
Ban đầu Phùng Thiếu Luân có ý muốn thăm dò nên không chú ý đến thức ăn. Sau thấy Đàm Hi tập trung ăn như thế, anh ta cũng chìm đắm trong mỹ vị, ăn nhiều hơn phân nửa so với lúc bình thường.
Lại xoay sang thưởng thức phong cảnh trên bờ sông mênh mông, tâm tình cũng cởi mở hơn, tháo xuống không ít phòng bị.
“Tôi rất tò mò, Cửu Châu có 18 chủ tịch hội đồng quản trị, vì sao Đàm Tổng lại tìm tôi? Nếu là vì chuyện phương án bị rò rỉ, cũng nên bàn bạc thương lượng với người phụ trách có liên quan mới đúng chứ.”
Anh ta gọi cô là “Đàm Tổng”, chứ không phải là “cô Đàm”, lấy thái độ bàn bạc giải quyết chuyện công.
“Lấy ví dụ không thích hợp cho lắm... cá mập nuốt cá lớn, cá lớn nuốt cá bé. Bây giờ trên tay tôi có một con cái bé lắm xương, trước khi xác định được có thể bị cá lớn tiêu hóa hay không, bón thẳng cho cá mập chẳng phải càng đảm bảo hơn sao?”
“Ha ha... Cá mập và cá lớn? Ví dụ rất thú vị.”
“Nhưng, trước khi đó, tôi cũng không dám khẳng định cá mập có thể tiêu hóa được hay không.”
“Bây giờ thì sao?”
“Vô cùng chắc chắc.” Đàm Hi nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sáng rực.
“Ồ?” Phùng Thiếu Luân nhướng mày, thích thú nói: “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”
Đàm Hi chỉ vào đôi mắt của mình: “Chỗ này nói cho tôi biết, cá mập chính là cá mập, cho dù không há miệng, cũng không thể xóa đi việc nó có một hàm răng sắc bén.”
Bản tính hung tàn bẩm sinh quyết định việc mạnh mẽ đánh chiếm và cướp đoạt, còn Phùng Thiếu Luân chính là một nhân vật hung ác như thế!
Ý cười của anh ta sâu dần, ánh mắt nhìn Đàm Hi cũng từ sự kinh ngạc về vẻ ngoài lúc ban đầu chuyển hóa thành kín đáo thăm dò, âm thầm mang theo vài phần tán thưởng.
Ai nói người đẹp không thông minh?
Người trước mắt chẳng phải là một ngoại lệ đấy sao?
Phùng Thiếu Luân: “Cho nên mục đích cô tìm tôi đến là?”
Đàm Hi đang đợi câu nói này: “Kéo dài thời hạn hợp đồng, chúng tôi cần thời gian chuẩn bị phương án đầu tư mới.”
Hai mắt anh ta hơi nheo lại, một lúc sau cười thành tiếng: “Cô đang đùa gì vậy?”
“Phùng Tổng, lúc này không cần thiết phải giả ngốc nữa.” Nụ cười của Đàm Hi không đổi, nhưng ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Bốn mắt nhìn nhau, mùi thuốc nổ lan tỏa nồng nặc trong không khí.
Một người không chịu lùi bước, một người không chịu nhượng bộ, cứ như cảnh ngồi đối diện trò chuyện vui vẻ lúc nãy chỉ là ảo giác.
Phùng Thiếu Luân: “Cửu Châu không hề có bất kỳ nghĩa vụ gì phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của các cô.”
“Sai lầm của chúng tôi?” Đàm Hi cười lạnh, “E rằng Phùng Tổng đẩy trách nhiệm có hơi quá sạch sẽ rồi đó.”
“Cô có ý gì?”
“Người trong cuộc u mê kẻ ngoài cuộc tỉnh táo. Nếu Phùng Tổng đã không có thành ý muốn hợp tác, vậy tôi cũng không tiện quấy rầy nữa, xin cào từ trước.”