Quả nhiên, độ hot không duy trì bao lâu, nhanh chóng dừng lại.
Ngày hôm sau Đàm Hi lên lớp, thấy quá chán nên đã đi lướt mấy cái bình luận của mấy vị VIP kia.
Dương Mê Mê là tôi đây: “Cô gái này có khí chất đó! Tôi đánh cược một bịch cây cay để ép đối phương!”
Người này đã chết: Mặc váy đỏ, dân lão làng, giám định xong.
Ấm trà đi với nắp trà: Tôi chỉ thấy điểm đỏ trong một mảnh thanh tao, gọi là: nhất kiếm phiêu hồng.
Táo đỏ phải ngâm nước uống: Cậu nam sinh đứng dậy tỏ tình rất cao, rất đẹp trai đó nha!
Đô ra B mon nói: Anh đẹp trai vậy cũng không chịu, muốn biết bạn trai của cô gái này dáng vẻ thế nào. [mắt ngôi sao]
Đàm Hi xem xong liền bật cười, sau cùng bị Phạm Trung Dương gọi tên trả lời một câu hỏi mới không dám xem nữa, trở lại thành đồ đệ ngoan, ngoan ngoãn nghe bài.
Nhưng sau cùng vẫn bị Phạm Trung Dương phê bình một trận, nguyên văn như sau:
“Em còn trẻ, dù gặp phải trắc trở nào, hay lại đạt được thành tựu nào lớn đi nữa cũng không được bỏ cuộc hay kiêu ngạo, hai tâm trạng cực đoan đó sẽ không có lợi cho đường phát triển lâu dài. Lời nói thật thường khó nghe, mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ! Tan học!”
Đàm Hi theo mọi người đi ra ngoài, Phạm Trung Dương nói: “Đến văn phòng một lát.”
Kế hoạch tẩu thoát thất bại.
Tòa hành chính.
“Làm gì?”
“Ngồi.” Phạm Trung Dương cười tít mắt nhìn đối phương, hoàn toàn khác xa con người phê bình cô trên lớp lúc nãy.
Đàm Hi kéo ghế qua, rõ ràng là một cô gái trông liễu yếu đào tơ, vậy mà động tác lại hào sảng như đấng nam nhi.
Phạm Trung Dương không ngừng lắc đầu.
Có đôi lúc, ông thật không hiểu nổi đồ đệ nhỏ của mình.
“Thầy nói đi, em đang nghe đây.”
Phạm Trung Dương ho nhẹ hai tiếng. “Về việc đại sư Tỉnh muốn thu nhận em...”
“Lúc trước chẳng phải nói rồi sao?”
“Nói gì?”
“Không đổi sư phụ đó.” Đàm Hi nói chuyện đương nhiên.
Con tim Phạm Trung Dương run lên, “Em... thật sự không muốn nghĩ lại sao?”
“Có nghĩ cũng vẫn thế thôi, nếu không có chuyện gì khác thì em đi trước đây.” Nói xong, đứng dậy rời khỏi.
Phạm Trung Dương lát sau mới phản ứng lại, trong lòng không rõ cảm xúc gì, giống như khay gia vị bị hất đổ.
“Đứa trẻ này...” Trong đó hàm chứa sự phức tạp và cảm khái dù ai nghe được cảm đều phải xúc động.
Rất may, cả cái phòng làm việc lớn chỉ có mình ông.
Phạm Trung Dương thầm quyết tâm đem tất cả những gì học được truyền thụ cho đứa đồ đệ đáng yêu này. Trong khoảnh khắc đó, ông thậm chí có ảo giác vượt trội hơn cả Tỉnh Tuần!
Nói về mặt nhận đồ đệ, ai bảo không phải nào?
Ngược lại Đàm Hi chẳng nghĩ ngợi nhiều. Giờ cô đang đi về hướng cổng chính của trường. Mấy đứa trong ký túc xá tính hôm nay mở tiệc ăn mừng cho cô.
“Hi Hi đến rồi, đi thôi!” Tiểu Công Trúa vẫy tay.
Hàn Sóc còn đặc biệt xin nghỉ phép. Bốn đứa sôi nổi đi về quảng trường trung tâm.
Sau một bữa no nê, đi thẳng đến KTV.
Vua chiếm mic Hàn Sóc hát hết bài này đến bài khác. Đàm Hi trợn mắt, đột nhiên phát hiện chai bia đã rỗng.
Nhiễm Dao đứng dậy, bị cô giữ lại: “Tớ đi.”
Đến quầy tiếp tân lấy ba chai bia, rồi lại đi vệ sinh, lúc ra không cẩn thận đụng phải người khác, Đàm Hi nói tiếng xin lỗi.
Chỉ một giây sau, bị người đó gọi lại.
“Chờ một chút!”
Đàm Hi quay lưng lại, chỉ thấy một cô gái trang điểm rất đậm, mặc váy cực ngắn, áo hở rốn, đội mái tóc giả màu xám, ánh mắt cực kỳ phách lối, giống như mang một chút gì đó... khiêu khích?
“À... cô đang nói chuyện với tôi sao?” Cô chắc chắn không quen biết cô gái này.
“Mới hai ngày thôi, trí nhớ tệ thật đấy.” Cô gái liếc mắt nhìn, giọng nói kiêu căng.
Giọng nói này... hơi bị quen.
“Tiếu lan?”
“Hể, nhận ra rồi à?”
Mỹ thuật Trung ương vốn không ở Thủ đô, chị ta sao lại xuất hiện ở Tân Thị chứ? Tất nhiên, chuyện này không quan trọng, quan trọng là thế quái nào lại gặp phải chị ta chứ?
Không khác gì oan hồn lởn vởn.
Đàm Hi hờ hững “ờ” một tiếng, nhấc chân rời đi.
Tiếu Lan đuổi theo, chặn trước mặt, “Tôi còn chưa kịp chúc mừng cô trở thành tâm điểm trên Weibo nữa mà. Cảm giác chà đạp người khác để đứng đầu chắc vui lắm nhỉ?”
“Chà đạp? “
Trong mắt Tiếu Lan toát lên sự phẫn nộ, thua Đàm Hi cô ta có thể chịu, nhưng hà cớ gì lại bị bêu lên mạng xã hội, trở thành chiếc lá tô điểm cho bông hoa đỏ rực này chứ?!
”Cô khổ tâm nghĩ cách trở nên nổi tiếng như vậy, không tiếc biến người khác thành vật hi sinh, chắc đắc ý lắm nhỉ?”
”Chị à, chị diễn kịch hơi nhiều rồi đó.”
”Giờ còn giả ngơ? Ở đây chỉ có hai chúng ta, cần gì phải làm vậy?”
“Bệnh tưởng cũng là bệnh, phải chữa.”
Dáng vẻ bình thản của Đàm Hi khiến Tiếu Lan hận đến nghiến răng nghiến lợi. Ngày hôm đấy trên bục, cô cũng hờ hững như vậy, như thể cúp quán quân trong mắt cô không hề đáng giá.
Dựa vào đâu chứ?!
Tiếu Lan cười lạnh, “Cô hại tôi trở thành trò cười thiên hạ, bị dân mạng hết lời xỉa xói, đồ đê tiện!”
Đồng tử Đàm Hi co lại, một khắc hung hăng ấy khiến hai chân Tiếu Lan mềm nhũn, “Tôi khuyên chị, mồm miệng nói sạch sẽ chút. Nể mặt chị có người anh làm phóng viên, tôi sẽ không tính toán với chị.”
”Anh làm phóng viên?” Tiếu Lan như vừa nghe thấy một chuyện cực nực cười, “Cô tin à?”
”Chị bịa?” Ánh mắt lạnh lùng.
“Chậc chậc, giờ cô mới biết à? Đúng là tôi có anh trai, nhưng anh ấy vẫn chạy nhảy được, mà cũng chả phải phóng viên gì hết. Cô cũng ngu thật đấy, thế mà cũng tin?”
Tiếu Lan cười không thẳng được lưng, trong mắt là sự khinh miệt không hề che đậy, như đang nhìn một tên hề.
”Vừa hay.” Đàm Hi cười.
Tiếu Lan hơi ngẩn ra.
”Không cần phải nương tay với chị nữa.”