Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 539: Lạnh lùng vậy làm đông cứng bạn gái biết phải làm sao




Đàm Hi và Lục Chinh chuẩn bị đi ra từ cửa sau, giữa đường bị người gọi lại.

“Đại sư Tỉnh?” Ánh mắt nhìn về đằng sau, hơi chững lại, mẹ con Lê Diệp và Cố Hoài Sâm cùng bước tới.

Cô tự nhiên quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, bờ môi mím chặt thành một đường cong, ánh mắt tối sầm.

“Cô nhóc, chúc mừng nhận giải.”

“Lời này ông đã nói trên sân khấu lúc nãy rồi.”

“Giải vàng rất xứng đáng.”

Đàm Hi cũng không giả vờ chối từ, mỉm cười vui vẻ, “Cũng phải cảm ơn ông thủ hạ lưu tình.”

“Tôi?” Tỉnh Tuần mặt tỉnh bơ.

“Chủ đề đấu vòng loại, tiêu chuẩn chấm điểm vòng chung kết, còn tất cả điểm số bị kéo xuống, tôi không lạ gì, đều là do ông làm ra chứ gì?”

Tỉnh Tuấn cười nhẹ, không phủ nhận, chỉ nói: “Hỏi kênh sao luôn có nước trong? Có nước trong vì luôn có nước từ đầu nguồn chảy đến.”

Đàm Hi tự hiểu.

“Nam Thần?” Ánh mắt dừng lại trên người Lục Chinh, Tỉnh Tuấn cười chế giễu.

Đàm Hi nắm chặt tay anh hơn, “Kiêm bạn trai.”

Không chút che giấu, thái độ rất phóng khoáng, khiến cho Tỉnh Tuần cười to sảng khoái, “Thật đúng là tuổi trẻ...”

Lê Diệp cười nhạt, nhìn Đàm Hi nói: “Chúc mừng.”

Đàm Hi cảm ơn.

Lục Chinh cúi chào: “Bà Cố.”

Lê Diệp không thấy lạ khi gặp anh, đang muốn mở miệng, nhưng lại bị con trai cướp lời: “Lâu rồi không gặp, Lục tổng.”

Hai người hàn huyên, trong sự bình tĩnh che giấu sự mãnh liệt.

Đến cả Tỉnh Tuấn cũng thấy không bình thường, Đàm Hi quả quyết cáo từ.

Cố Hoài Sâm theo bản năng đuổi theo, bị Lê Diệp kéo về. Chưa vội nhìn mặt con trai, bà quay ra nói với Tỉnh Tuần: “Cùng đi ăn cơm không?”

“Thôi, ngày mai còn phải bay qua Pháp, tôi về nghỉ ngơi trước.”

“Được, tạm biệt.”

“Uhm.”

Lê Diệp nhìn Tỉnh Tuần rời khỏi, đến khi không còn thấy bóng dáng, bấy giờ mới quay đầu nhìn cậu con trai đang nhăn mặt, “Gặp cũng gặp rồi, còn muốn gây rối đến khi nào?”

“Mẹ...” Cố Hoài Sâm lộ ánh mắt bất lực.

“Mẹ biết con còn nhớ nhung người ta, nhưng Lục Chinh vẫn ở đó, con đuổi theo có ích gì không?”

“...”

“Thực lực nhà họ Cố không đủ để kháng cự lại nhà họ Lục, tâm tư đó của con cũng phải kiềm chế lại, đừng gây rắc rồi không thể hối.”

“Tại sao gọi con đến?” Đôi mắt thâm thúy hiện ra nổi u uất.

“A Sâm, con...”

Không phải không đau lòng, dù sao cũng là con trai ruột của bà, Lê Diệp muốn anh vui vẻ hơn ai hết.

“Mẹ chỉ muốn con thấy rõ...”

Thấy rõ điều gì?

Sự ân ái của Đàm Hi và Lục Chinh ư? Hay là vẻ buồn cười của anh?

Cố Hoài Sâm nhếch môi cười chế nhạo.

“A Sâm, con tỉnh táo lại đi!” Ánh mắt ôn tồn của Lê Diệp nhuộm vẻ nghiêm trọng, “Khoảng thời gian này sao không gặp Tiểu Đình?”

“Chia tay rồi.”

Lê Diệp kinh ngạc, “Bọn con...”

Cố Hoài Sâm đưa mắt đi chỗ khác, ánh mắt nhìn về phía xa xam: “Không phải mẹ không thích cô ấy sao?”

“So với Đàm Hi, mẹ thà con quen cô ta hơn.”

...

Đàm Hi ôm cúp thưởng ngồi ở ghế phụ, cây bút thủy tinh dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt. Cô ngắm nhìn một lúc, đưa về phía trước mặt Lục Chinh.

“Đừng giỡn.”

“Anh xem, có phải đẹp lắm không?”

Lục Chinh ngẩng lên, liền thấy ánh sáng ấm áp trên cây bút làm từ thủy tinh, tượng trưng cho vinh dự và cũng cho thấy sự tín ngưỡng.

“Đẹp.” Ánh mắt len theo chiếc cup, dọc theo cánh tay đi lên, cuối cùng dừng lại ở lúm đồng tiền như hoa của người con gái.

Đàm Hi đặt chiếc cup vào trong hộp, rồi để ra hàng ghế sau, tiện tay ôm lấy hai cái gối.

“Muốn ăn gì?” Lục Chinh đạp ga, chiếc land Rover phóng đi như tên bay.

Đàm Hi thắt xong đai an toàn: “Lẩu.”

Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một quán lẩu Trùng Khánh lâu năm.

Phố vừa lên đèn, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu náo nhiệt, âm thanh trong tiệm đã hết sức nhộn nhịp.

Lục Chinh đặt một phòng riêng nhỏ.

Đang định lên lầu, liền thấy mấy người Tống Bạch, ngoài Dương Tự và Tưởng Hoa là quen biết ra, những người còn lại đều không quen, xem lối ăn mặc cùng điệu bộ chắc cũng là dạng công tử bột.

“Muốn chào hỏi không?” Đàm Hi nhếch mày, cũng chưa từng gặp qua mấy người đó.

“Khỏi.”

Vừa dứt lời, giọng Tống Bạch cất lên “Anh”, trong phút chốc khiến mọi ánh mắt đổ dồn lên người Lục Chinh.

“Nhị Gia?”

“Đúng là Nhị Gia rồi...”

Được lắm! Lần này không trốn được rồi.

Cả nhóm người vây lấy, Tống Bạch nhìn Đàm Hi một cái, đưa tay gãi đầu: “Em... giờ này không phải nên ở Tân Thị sao?”

Không đợi Đàm Hi trả lời, Dương Tự tiếp lời: “Ngàn dặm đến gặp nhau đó mà!”

Trò đùa này không chỉ dính đến mình Đàm Hi, còn cả Lục Chinh nữa, mọi người muốn cười, nhưng lại sợ chọc giận Nhị Gia mặt lạnh, ai ai cũng nhịn đến khó chịu.

Thấy Lục Chinh không muốn nói chuyện, Tống Bạch nháy mắt với Tưởng Hoa, người sau liền kêu mọi người vào trong phòng.

Những lúc này, tránh ra là không có chuyện, nhưng lại có kẻ không biết điều.

Một cậu trai mặt hơi ửng đỏ đẩy hai ông anh đang đỡ mình ra, khi đám đông không kịp phản ứng kịp, hắn đã nhếch nhác bước đến bên cạnh Lục Chinh, “Ực... Nhị... Nhị Gia, tôi... ngưỡng mộ đã lâu! Mong ngài... Nể mặt, uống với tôi một ly.”

Nếu không phải hắn đang nói những lời này trước mặt một người đàn ông thước tám, thật dễ khiến người ta hiểu lầm hắn đang trêu ghẹo gái trong hộp đêm.

Đàm Hi cong môi, hứng thú dồi dào.

Lục Chinh với ánh mắt lạnh lùng, nhìn cô với thông điệp cảnh cáo: ngoan chút đi.

“Hứ!” Tự cầu phúc đi.

Người đó thấy Lục Chinh hồi lâu không tỏ thái độ, nhất thời nóng nảy: “Nhị Gia, chúng tôi thật lòng muốn mời anh uống... uống một ly. Mọi người nói phải không?”

Không một ai phả ứng theo hắn cả.

Thấy biểu cảm của Lục Chinh càng ngày càng lạnh lùng, Tống Bạch nhịn không nỗi rùng mình, nhanh chóng bước tới: “Lâm Tử, đừng quậy nữa! Chúng ta vào trong phòng uống tiếp...”

“Cậu Ba, anh, đừng kéo tôi!” Lâm Quần Anh ợ một cái, đẩy Tống Bạch ra, “Nhị Gia, đừng có lạnh lùng như vậy, tôi, rất tử tế đàng hoàng muốn... làm... làm bạn...”

“Lâm Tử, cái thằng này có thể ngừng ngay được không?!”

“Cậu Ba, đó là anh của anh mà! Uống ly rượu thì sao kia chứ?”

“Này, còn nói lý được không đó...”

“Đương nhiên! Có ý... nhiều là đằng khác...”

Tống Bạch thấy đau đầu, “Hoa Tử, cậu và A Tự đưa tên này kéo vào trước đi.”

“A... Anh Hoa, anh kéo tôi làm gì? Tôi... chưa nói xong... Tự, sao anh cũng động tay vậy hả? Đừng...”

Khóe miệng Dương Tự co giật, cậu ta đã không còn dám nhìn biểu cảm trên khuôn mặt đen của vị đại thần ấy nữa rồi, “Lâm thiếu gia, chúng ta không gây rối nữa ha.”

Lâm Quần Anh không lớn tuổi, nhưng sức lực thì không hề nhỏ, lúc dùng lực có thể đẩy Tưởng Hoa và Dương Tự ra, lại lảo đảo xông đến trước mặt Lục Chinh, “Nhị Gia, nể mặt mọi người nào, anh lạnh lùng như vậy, đông cứng bạn gái biết phải làm sao?”

Đàm Hi: “...”

Tống Bạch: “...”

Tưởng Hoa: “...”

Dương Tự: “...”

Lục Chinh liền ôm Đàm Hi vào lòng, quay qua nhìn cô, “Đông cứng rồi sao?”

Ngoan ngoãn lắc đầu, sao có thể chứ? Hiếm thấy nhất là vẻ lạnh lùng này rồi.

Vì vậy, Lục Chinh chỉ liếc mắt với tên say xỉn kia, “Cút.”

Ơ...

Lâm Quần Anh sững sờ tại chỗ, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Chinh, lại nhìn qua Đàm Hi, giống như bị mờ mắt, hồi lâu vẫn không phản ứng kịp.

Tưởng Hoa và Dương Tự thừa cơ hội tiến về trước, mỗi người một bên bắt anh đi.

Tống Bạch cười xoa dịu: “Anh, anh và chị dâu từ từ nha. Tụi em đi trước~”

Nhóm người nhanh chóng tản ra, Lục Chinh và Đàm Hi đi lên lầu. Lúc này, không còn chướng ngại nào.

Trong phòng.

Công tử A nhìn vẻ mắt say khướt như mèo của Lâm Tử, cười khì sáp gần Tống Bạch: “Cậu Ba, lúc nãy người con gái mà Nhị Gia ôm, anh gọi cô ta là... chị dâu?”

“Có vấn đề sao?”

“Thật hả?”

“Nếu không thì ông đây sao lại gọi chị dâu làm gì?”

“Hi hi... là người được thừa nhận trong tiệc mừng thọ nhà họ Cố đó ư?”

Vở kịch mà Lục Chinh và Cố Hoài Sâm diễn ở trước cửa nhà hàng, đã sớm truyền khắp kinh đô, trong giới ai cũng biết.

“Nếu không còn có thể là ai?”

“Nhưng sao tôi nghe nói...” Công tử A muốn nói lại thôi.

“Sao?” Tống Bạch dừng động tác đung đưa chiếc cốc đế cao, “Nghe nói cái gì?”

“Người đó có mối quan hệ khó nói với nhà họ Tần?”

Ánh mắt Tống Bạch tối sầm, đưa tay kéo cổ anh ta tới, “Mối quan hệ gì?”

“Cậu Ba không biết sao?”

“Không biết, anh nói nghe xem.”

Công tử A cuối cùng có cơ hội lấy lòng, hai mắt sáng rỡ: “Tôi nghe nói cô gái đó hình như là vợ của cậu Hai nhà họ Tần, Tần Thiên Lâm, tên là Đàm Hi?”

“Tần Thiên Lâm?”

“Đúng vậy!”

“Vợ?”

“Đúng vậy!”

Nụ cười Tống Bạch chợt tắt, một chân đạp tới, đổi lại một tiếng “Ây da” khoa trương của đối phương, mắt anh lạnh lùng, toát ra vẻ nguy hiểm: “Bớt ở đó mà đồn con mẹ nó bậy đi! Người phụ nữ của Lục Chinh khi nào đến phiên anh ở đó bịa đặt hả? Có giỏi thì nói trước mặt anh tôi xem!”

“Cậu Ba, tôi, chỉ là nghe nói.”

“Nghe ai nói? Đồn bậy đồn bạ, tôi còn nghe thấy mấy lời này nữa, có tin là ông đây cho phá cả tổ tông nhà ngươi luôn không.”