Tỉnh Tuần lướt mắt nhìn qua, chợt cảm thấy buồn cười.
Vừa lắc đầu, vừa gật đầu điên loạn vậy, 80% trong lòng đang đánh giá ông chứ gì?
Lê Diệp đợi hai người nói chuyện xong, mời Phạm Trung Dương ngồi xuống với nụ cười trên môi.
Trước mặt ba nhân vật cấp đại sư này, tiểu bối Đàm Hi tự biết mình chưa có tư cách ngồi ngang hàng, tự động ngoan ngoãn kéo cái ghế qua.
Lê Diệp âm thầm gật đầu. Ai bảo Đàm Hi không biết quy tắc chứ?
Lúc cần tỉnh táo, Đàm Hi chưa bao giờ hồ đồ cả. Cho dù đôi lúc cô hơi buông thả, nhưng đó cũng là rất có chừng mực, không tổn hại thể diện.
Ngay đến cả Tỉnh Tuần cũng phải liếc nhìn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sự thể hiện biết nương theo thái độ của Đàm Hi, khiến ông hết sức hài lòng.
“Vị này là... con tuấn mã của giáo sư Phạm ư?”
Chủ đề không hiểu sao lại chuyển qua Đàm Hi.
Phạm Trung Dương cười sảng khoái rồi vẫy vẫy tay: “Cô nhóc này tôi mới thu nạp về, bướng bỉnh lắm đấy.”
Đàm Hi chưa biết gì, hình như ngoài ra sức cười thật tươi cũng không có việc gì khác phải làm. Dù sao trời có sập, thì vẫn còn Phạm Trung Dương đỡ giùm cô. Đồ đệ nhỏ rất tự tin, bởi vì sư phụ của cô rất tài.
“"Tình yêu mù quáng" là tác phẩm của cô à?” Tỉnh Tuần cười cười rồi mở miệng, đôi lông mày mang vẻ hài hòa.
Đàm Hi cảm thấy, ánh mắt ấy sao lại giống như... sự yên tâm của lão tiền bối khi nhìn lớp trẻ ấy nhỉ?
Phạm Trung Dương ho nhẹ, liếc nhìn về phía Đàm Hi. Nhóc con này ngẩn người không đúng trường hợp gì hết!
“Không đâu,“ Đàm Hi nhún vai, “Đây là công lao của cả nhóm.”
Tỉnh Tuần vẫn giữ nụ cười, “Cô biết, tôi đang nói đến ý tưởng.”
Đàm Hi cau mày, nghiêng đầu, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Đàm Hi!” Phạm Trung Dương trách nhẹ, “Lễ phép chút.”
Cô bĩu môi. Thôi kệ, nơi công cộng cũng phải giữ mặt mũi cho lão Phạm một chút, cô không cự lại nữa.
Lê Diệp lúng túng nói đôi ba câu để giảng hòa, nhưng cũng không có ích gì.
Ánh mắt Tỉnh Tuần không một chút kiêng dè mà nhìn Đàm Hi, thậm chí có phần ác liệt. Đàm Hi cũng không thua kém, cười hì hì nhìn lại, giống như không có chút áp lực gì cả.
Một già một trẻ, chỉ vậy thôi mà đã đọ nhau thế rồi!
Sau cùng...
Tỉnh Tuần thở dài, quay về phía Phạm Trung Dương cười và nói: “Đồ đệ này của anh không dễ dạy phải không?”
Khóe miệng Đàm Hi giật một cái. Ngay trước mặt cô mà dám nói xấu cô, ngài Tỉnh, ngài thấy vậy mà được à?
Phạm Trung Dương dở khóc dở cười, “Hết cách, cũng đã thu nhận rồi, không trả lại được.” Thêm nữa là, ông cũng không nỡ.
“Nếu tôi cân nhắc đến việc thu nhận thì sao?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Phạm Trung Dương sửng sốt, Lê Diệp cũng không đỡ nổi.
“Đàm Hi, cô thấy sao?” Tỉnh Tuần giống như chẳng có chuyện gì, cười rạng ngời như trăng sáng vậy.
“Cái này mà trong võ hiệp, chẳng phải là tôi trở thành nhân vật chính rồi sao?”
“Ồ? Là sao?”
“Ông xem, Lệnh Hồ Sung trong “Tiếu ngạo giang hồ” vốn dĩ bái Nhạc Bất Quần làm thầy, sau đó lại được Phong Thanh Dương và Nhậm Ngã Hành để mắt đến. Một người muốn dạy anh Động Cô Cửu Kiếm, một người muốn dạy anh Hấp Tinh Đại Pháp. Còn trong “Anh hùng xạ điêu”, Quách Tĩnh được hết người này đến người khác nhận làm đồ đệ.”
“Ha ha... Nghe cách nói vậy, giống như không muốn đóng vai nam chính nhỉ?”
Đàm Hi cười gian xảo, “Tôi là nữ, sao mà đóng vai nam chính được?"
“Nhóc con, cô không trực tiếp trả lời tôi.” Nụ cười của Tỉnh Tuần hơi khép lại.
“Học nghệ phải do luyện kỹ mà thành chứ không phải ở việc luyện nhiều thứ hay không. Lệnh Hồ Xung đánh bại Đông Phương Bất Bại nhờ vào Độc Cô Cửu Kiếm. Quách Tĩnh trở thành đại hiệp một thời uy danh trong khắp võ lâm cũng hoàn toàn nhờ vào Giáng Long Thập Bát Chưởng. Vì vậy, tốt nhất tôi vẫn chỉ nên theo lão Phạm, học sở trường giỏi nhất của ông ấy là đủ rồi. Còn lại phải xem tính ngộ giác của tôi nữa, giống như Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi cũng từng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi sau đó thành Tịch Tà Kiếm Phổ, nhưng để giao chiến sống còn với Lệnh Hồ Sung trong một trận thì chỉ có Đông Phương Bất Bại.
“Nhóc con tuổi đời còn trẻ, nhưng cái miệng lại lợi hại thật đấy, lúc thì Lệnh Hồ Sung, lúc thì Nhạc Bất Quần, cũng khiến tôi quay cuồng rồi.”
Nhưng ý thì Tỉnh Tuần nghe hiểu rồi, cô ấy vẫn nguyện ý theo Phạm Trung Dương.
“Thôi kệ, người trẻ bây giờ ai cũng có chủ kiến cả, rất là đề cao bản thân.”
Đàm Hi cười cười, cũng không phản đối.
Lê Diệp nhìn cô với đôi mắt phức tạp, cơ hội ngàn năm một thuở, bao người mơ tưởng đến, cô lại không thèm nghĩ ngợi gì đã từ chối, thật là...
Không biết nên nói cô ngây thơ hay nên chê cô ngốc nữa.
Mắt Phạm Trung Dương chớp chớp thấy nước mắt. Nhưng chút cảm động vừa dâng lên trong lòng chạm phải ánh mắt chán ghét của Đàm Hi, liền tan vỡ.
Được! Vẫn là cái tính khí thối ấy.
Phạm Trung Dương nghi ngờ nhóc con cự tuyệt Tỉnh Tuần căn bản không phải vì không nỡ bỏ ông, mà là bởi vì... lười!
Lười phải bái sư dập đầu lần nữa, lười thích nghi với cách dạy mới.
Thật bi thương hết sức...
Việc nhận đồ đệ chỉ nói đến đây, không ai nhắc tới nữa.
Ngược lại thì Tỉnh Tuấn cứ tò mò mãi về “Tình yêu Mù Quáng”, “Mọi năm Đại học T cũng áp dụng hình thức ghép hình theo ý cảnh để thể hiện, sao đột nhiên lại thay đổi sách lược?”
Không nhắc còn đỡ, nhắc đến là Phạm Trung Dương tức cả bụng, giống tìm được tri âm vậy, đem chuyện Đàm Hi giấu giếm họ luyện chủ đề trừu tượng hại cho cả ông lẫn Khương Mi lo lắng đến chết kể ra hết.
Tỉnh Tuần nghe mà cứ há hốc mồm, “Thế là hai người bị cô nhóc giấu sạch luôn sao?”
“Biết ngay con bé này sẽ không an phận rồi.”
“Cũng nhờ tính không an phận này của cô ấy, nếu không...” Tỉnh Tuấn không nói gì, mọi người tự hiểu. Nếu không, Đại học T sẽ không lấy được số một, càng khỏi nhắc đến phá vỡ kỷ lục điểm tuyệt đối của tác phẩm “Họa Sa“.
Ngược lại Đàm Hi chưa từng nghĩ đến việc làm vẻ vang trường lớp, cũng không cảm thấy bản thân nở mày nở mặt gì. Cô chỉ muốn thử sức bản thân mà thôi, nếu không sao có thể xứng với bao thời gian và công sức cô đã bỏ ra được chứ?
Không làm thì không làm, đã làm phải làm đến tốt nhất.
“Lúc ban tổ chức để tôi ra đề, tôi nghĩ, mấy thứ theo quy tắc lề lối hằng năm có phải đã gò bó tư duy của mọi người không? Theo tôi được biết, có rất nhiều đội tham gia nhằm giữ an toàn, nên chỉ mong không bị sai sót chứ không màng đến chuyện lập công, kéo dài mãi thế nên cuộc thi thật sự chỉ còn là một cuộc thi, không còn chút tính linh hoạt hay sức sống nào hết. Cuối cùng quyết định chọn chủ đề “Tình Yêu” cũng là để cổ vũ mọi người áp dụng hình thức ghép hình kể chuyện, giờ thì xem ra hiệu quả khá tốt. Ít nhất, xuất hiện một đàn hắc mã đạt điểm tuyệt đối.”
Lời của Tỉnh Tuấn, Phạm Trung Dương và Đàm Hi đều không bất ngờ, đã nghĩ đến việc này từ sớm.
“Nhóc con, giải đấu cá nhân cô có suy nghĩ gì?"
Đàm Hi chớp mắt, đây là dò ý cô hả?
Lê Diệp cũng cười chúm chím nhìn cô.
Phạm Trung Dương thì lại có chút hồ đồ, phải biết rằng hai vị này đều là giám khảo đặc biệt ở cuộc thi cá nhân chiều nay, quyết định của họ quyết định đến điểm số cuối cùng, nhưng hỏi như vậy, rốt cuộc có ý gì?
Đàm Hi che miệng, ngáp một cái, “Suy nghĩ của tôi đơn giản lắm... nhận thưởng.”
Phạm Trung Dương hết hồn, nhóc con này vậy mà cũng dám nói ra!
Tỉnh Tuần và Lê Diệp cũng không bất ngờ. Còn việc...
Nhận thưởng? Nhận thưởng gì mới được? Ngoài cúp vàng bạc đồng ra, còn có giải ưu tú tượng trưng nữa.
Đàm Hi cũng không muốn nói thêm, kéo kéo ống tay áo của Phạm Trung Dương: “Mệt quá...”
Hai người đứng lên chào ra về.
Lê Diệp tiễn họ đến ngoài cửa, thấy hai người đi xa rồi mới quay về phòng.
“Sao rồi? Đại sư Tỉnh, có suy nghĩ gì không?”
“Là một hạt giống tốt, đáng tiếc...”
“Tính quá thẳng?” Lê Diệp cười tiếp lời, rót ly trà đưa cho ông, “Uống xem?”
Tỉnh Tuần nhận lấy, nhưng không uống ngay, mà tiện tay để lên khay trà.
“Cô gái nhà người ta không chịu làm đồ đệ ông nên tức hả?”
“Không đến nỗi.” Nhưng trong lòng rốt cuộc cũng có chút khó chịu.
Lê Diệp lắc đầu bật cười. Thật ra bà có thể hiểu tâm trạng của Tỉnh Tuấn bây giờ. Người mấy chục ngàn năm không mở miệng, hiếm khi mở miệng nói một câu, không ngờ lại bị cự tuyệt một cách không thương tiếc. Dù là ai trong tình huống này thì trong lòng vẫn bực bội, huống hồ lại là đại sư Tỉnh được vạn người tôn sùng chứ?
“Ông cũng đừng có kích động sớm vậy, con nhóc con đó...” Lê Diệp ngừng lại, nhớ đến chuyện rối rem giữa Đàm Hi và con trai cô, liền than thở không ngừng, “Cũng khá có tài thật, nhưng chỉ dựa vào “Tình yêu mù quáng” thì vẫn không đủ sức thuyết phục, xem xong biểu hiện của cô bé trong phần thi cá nhân rồi hẵng kết luận cũng không muộn.”
“Lúc đầu Lão Hoàng mời tôi làm ban giám khảo, tôi còn định từ chối khéo, may là sau đó đổi ý, nếu không là sẽ lỡ mất nhóc con thú vị đến thế này...”
Tỉnh Tuần cười sảng khoái, khuôn mặt như sương mù tan biến, gió mát thổi đến.
Trong lòng Lê Diệp thấy phức tạp, “Không quấy rầy ông nữa, tôi cũng về phòng ngủ chút đây.”
Ra khỏi cửa, Lê Diệp do dự mãi, cuối cùng cũng bấm số điện thoại của con trai.
“A Sâm, bận không?”
“Không ạ, đang tính ăn trưa.”
“Buổi chiều có sắp xếp gì không?”
“Phải đi gặp một đối tác. Mẹ, mẹ có việc gì không?”
“Không có gì.”
“Con nhớ là hôm nay mẹ đi làm giám khảo cho giải đấu gì đó phải không?”
Lê Diệp than thở, “Vậy mà con cũng nhớ.”
“Chuyện đương nhiên mà.” Đầu dây bên kia chuyền đến giọng nói ôn hòa.
Bà có chút chua xót, tuy con trai tỏ ra rất bình thường, nhưng chuyện trong ngày mừng thọ vẫn canh cánh trong lòng.
“Mẹ, còn có việc gì sao?”
“Trận chung kết chiều hôm nay Đàm Hi cũng sẽ tham gia.”