Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 527: Bánh đập vào đầu, ra sức dụ dỗ




Đầu óc Khương Mi bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

“Lão Phạm... ông, đang đùa hả?”

Phạm Trung Dương rối loạn, ông cũng cho rằng bản thân mình đang đùa, nhưng...

“Đối phương nói như thế đó! Chẳng lẽ... tôi nghe nhầm rồi?”

Hai giáo sư tuổi hơn 50 cứ nhìn nhau đầy nghi ngờ như thế, đừng nói, đã quen với dáng vẻ nghiêm túc của hai người trên bục giảng, thần thái hôm nay lại trông có hơi buồn cười, nhưng không mất phần đáng yêu.

Nhất là Khương Mi, ngày thường nghiêm khắc bao nhiêu, hôm nay lại trông ngơ ngác bấy nhiêu, giống như bị trúng phải chiêu quỳ hoa điểm huyệt thủ vậy.

Cuối cùng, một tiếng hét của Cao văn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng.

“A... Chúng ta được hạng nhất! Hạng nhất! Em biết mà, chúng ta nhất định có thể!” Không phải sự niềm vui khi bị bánh đập trúng đầu, mà là sớm đã biết sẽ có bánh, quả nhiên hôm nay rớt xuống đầu thật.

Hai trường hợp đó khác nhau vô cùng.

Trường hợp đầu tiên: May mắn khi thấy được kỳ tích trong lúc không còn bất kỳ hy vọng nào. Trường hợp sau: Vui mừng khi mọi cố gắng cũng nhìn thấy được kết quả xứng đáng.

“Yeah!” Bàn tay phải của Dương Duy vo chặt lại đánh vào lòng bàn tay trái, nhảy cẫng lên.

Thời Nguyệt kích động đến mức nắm lấy tay Đàm Hi, hai mắt ướt lệ.

Tăng Húc thì nhào lên, ôm Đàm Hi thật chặt, “Đội trưởng, từ nay về sau cô chính là thần tượng của tôi!”

Phạm Trung Dương nhìn thấy tình cảnh như thế mới hoàn hồn lại, té ra chỉ có ông ta với Khương Mi lo lắng vò đầu bức tai, còn bọn nhóc ranh này thì đã đoán được trước mọi thứ từ lâu!

“Các em đúng là hư đốn!”

“Giáo sư, thầy không sao chứ? Chúng ta đạt được hạng nhất mà!” Cao Văn không hiểu, họ đã trở thành kẻ chiến thắng rồi sao vẫn phải bị mắng?

Mặt ông trầm xuống: “Nếu đã nắm chắc, tại sao không nói ra?” Hại ông ta và Khương Mi sợ hãi đến mức suýt chút nữa lên cơn đau tim, vui không hả?!

“Thầy cũng có hỏi đâu!”

“...”

Lúc này Khương Mi cũng phản ứng trở lại, nhìn bọn nhóc đang vô cùng vui mừng, trong lòng đúng là ngổn ngang trăm vị, “Các em sao có thể... haiz... suýt chút nữa bị các em dọa chết rồi!”

Cảm giác này giống như sau khi rơi xuống địa ngục thì đột nhiên trở lại với mặt đất, không chỉ như thế, còn bay lên cả tận thiên đường.

“Nhưng, cuối cùng cũng nghe được tin tức tốt lành! Lão Phạm, lúc nãy có hỏi được bao nhiêu điểm không?”

Nhóm Đàm Hi cũng đồng loạt nhìn về phía ông.

Phạm Trung Dương ngơ ngác, “Điều này... tôi quên hỏi rồi”

“Giáo sư, có phải thầy vui mừng quá nên ngốc rồi không?” Cao Văn vốn dĩ không biết lớn bé.

Vậy mà Phạm Trung Dương lại không tức giận: “Đúng là thấy rất vui.”

Đàm Hi xòe tay: “Surprise ~”

“Sợ hãi thì có!” Ông cảm thấy có thể bản thân mình đã nhận phải một đồ đệ giả.

Khương Mi lắc đầu buồn cười, “Không hỏi thì không hỏi vậy, dù sao sáng ngày mai có buổi trưng bày, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy rồi. Nhưng, có ai có thể nói cho cô biết, chuyện này rốt cuộc là sao? Các em vẽ gì, sao có thể đạt được hạng nhất?”

“Để em nói! Để em nói!” Cao Văn xung phong giơ tay lên, sau đó thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ chuyện Đàm Hi lén lút huấn luyện họ vẽ nhóm tranh cốt truyện và chuyện đoán đề, miệng nhỏ liến thoắng không ngừng.

Khương Mi nghe xong, hít một ngụm khí lạnh, “Cho nên, hôm nay rốt cuộc các em đã vẽ gì?”

“Tình yêu ạ!”

“...”

“Bỏ đi, lúc này cũng không vội, dù sao ngày mai là có thể nhìn thấy được.”

Cuộc thi ký họa diễn ra trong hai ngày, ngày đầu tiên là vòng đấu loại theo đội, loại gần 4/5 đội, 1/5 đội còn lại mới có tư cách bước vào vòng thi đấu cá nhân vào chiều ngày thứ hai. Thời gian còn trống được dùng để triển lãm tác phẩm lọt vào vòng chung kết.

Vì thế, buổi sáng ngày mai không chỉ có tác phẩm của họ được ban tổ chức triển lãm, tác phẩm của những nhóm vượt được vòng loại cũng vậy.

“Được rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai vẫn còn phải đánh một trận ác liệc nữa, nghỉ ngơi lấy sức, cố gắng ôm hết ba chiếc cúp về trường!” Phạm Trung Dương rũ bỏ trạng thái ủ rũ, dáng vẻ bỗng trở nên sôi sục phấn chấn, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Nhóm người Đàm Hi chào hỏi nhau xong, ai về phòng nấy. Ngày mai sẽ là một cuộc chiến vô cùng tàn khốc, bởi vì đối thủ không chỉ là những thí sinh khác trường, mà còn là thành viên trong đội của mình.

Vì cuộc đấu chung kết ngày mai, Khương Mi quyết định thuê một phòng ở bên cạnh, ngay cả nhà cũng không về.

Phạm Trung Dương ngồi trên sofa, ngơ ngác hồi lâu.

“Lão Phạm, ông làm gì vậy?” Khương Mi mỉm cười, “Không phải giống như Cao Văn nói, vui quá hóa ngốc rồi chứ?”

“Mấy đứa nhóc này, gan cũng to quá rồi.” Giọng điệu vừa yêu vừa ghét, vô cùng phức tạp.

“Đàm Hi là một sinh viên rất có chủ kiến.”

“Tôi nên nghĩ đến nó sẽ chơi trò hai mặt này từ sớm mới đúng!” Phạm Trung Dương bực tức lên tiếng.

Đứa đồ đệ nhỏ này, khơi gợi hết mọi hỷ nộ bi ai trong cả cuộc đời của lão già như ông đây rồi, bất ngờ không dứt, kinh hãi cũng không thua kém là bao.

Khương Mi đột nhiên thấy hứng thú, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Có nghĩa là sao?”

“Trước đây, khi bà quyết định tập trung huấn luyện mọi người về nhóm tranh phong cảnh sự vật, tôi đã gọi điện thoại trao đổi với nó. Tôi cứ nghĩ sao nó lại đột nhiên đổi tính không làm trái ý nữa, hóa ra là đã định dùng chiêu giấu giếm, âm thầm hành động.”

“Cũng tại tôi, lúc đó quá quả đoán. May mà đứa trẻ Đàm Hi này cẩn thận...” Khương Mi chững lại, “Lão Phạm, tôi có một ý tưởng, ông cho ý kiến xem nhé?”

“Ý tưởng gì?”

“Những năm nay tuy tôi có dẫn dắt nghiên cứu sinh, nhưng vẫn không nghiêm túc thu một đồ đệ nào. Đàm Hi đứa nhóc này có thiên phú, tôi muốn...”

Khương Mi vẫn chưa nói xong, Phạm Trung Dương đã biến sắc, “Bà đừng nghĩ tới nữa!”

“Tôi vẫn chưa nói hết...”

“Đàm Hi đã là đồ đệ nhỏ của tôi rồi, bà đừng hòng cướp người.”

Khương Mi khựng lại: “Ông đùa gì thế?” Từ xưa đến giờ Phạm Trung Dương không nhận đồ đệ nữ, người trong ngành đều biết.

“Ông đừng có nhìn trúng Đàm Hi giống tôi, rồi lại nói đã thành đồ đệ của ông, để tôi thấy khó mà lui?”

“Lần này bà hiểu lầm tôi rồi.” Phụ nữ luôn suy nghĩ lung tung, cho dù ở độ tuổi nào cũng đều như nhau.

Khương Mi vẫn giữ thái độ nghi ngờ, “Sao không nghe ông nói tới? Chuyện từ khi nào vậy?”

“Đứa trẻ đó là đứa nổi bật nhất trong đám sinh viên mới, tôi sợ ánh hào quang quá rực rỡ sẽ khiến nó mất đi con tim lúc ban đầu, nên vẫn giấu kín không nói, nhưng nhóm Lê Diệp đều biết cả rồi.”

“Lê Diệp biết?!”

“Trước Tết bà ấy có tổ chức buổi triển lãm tranh tư nhân, tôi dẫn Đàm Hi đi theo. Trước ngày hôm đó đã kêu nó làm lễ bái sư rồi, không tin ngày mai bà có thể đi hỏi bà ấy.”

Khương Mi tỏ vẻ thất vọng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Tôi nhớ, ông vẫn luôn không dẫn dắt đồ đệ nữ mà?”

“Đàm Hi là ngoại lệ. Bà đừng có nhắm chủ ý bậy bạ, cướp người từ tay tôi!” Vẻ mặt Phạm Trung Dương nghiêm túc, khó khăn lắm ông ta mới gặp được một hạt giống tốt như thế, ông rất thích, không thể khiến người ta đỏ mắt ganh tị.

Cho dù có ganh tị, thì cũng chỉ có “ganh tị”, còn việc “cướp thức ăn từ miệng hổ” thì đừng hòng nghĩ tới.

Ông già này muốn liều mạng đây mà.

Khương Mi bĩu môi, nhìn cái dáng vẻ che chở kia của ông ta, trong lòng thấy khó chịu, “Chuyện tốt gì sao cũng để ông bắt gặp hết vậy?”

Khó khăn lắm bà ấy mới muốn nhận một đồ đệ, không ngờ đã là đồ đề của người khác mất rồi.

Tối hôm đó, Phạm Trung Dương vui vẻ đến mức không ngủ được.

Khương Mi cũng háo hức, nhưng phần nhiều là đang tính toán làm sao để đào góc tường của Phạm Trung Dương, bà cũng thích đứa nhóc Đàm Hi đó mà!

A Di Đà Phật, chỉ có thể xin lỗi bạn già rồi.

“Hắt xì...” Lúc này, Đàm Hi đang trò chuyện điện thoại với Lục Chinh bỗng nhiên nhảy mũi.

“Bị cảm?”

“Không, chỉ ngứa mũi thôi.”

“Mặc nhiều quần áo vào” Lục Chinh nghe thấy tiếng gió vù vù, đoán rằng cô đang ở ban công, “Ngày mai đến xem em thi đấu.”

“Hả?” Bất ngờ đến quá đột ngột, cô có hơi ngơ ngác.

“Sao? Không hoan nghênh?”

“Anh không lừa em?”

“Đồ ngốc.”

“Lại mắng người ta! Đáng ghét chết đi được... Ngày mai anh nhất định phải đến đó!”

“Ừ.”

“Nói trước đã, anh không đến thì tính thế nào đây?”

Anh nhướng mày, nhìn ra cảnh đêm vô tận bên ngoài cửa sổ, cười một tiếng, hỏi ngược lại, “Em định thế nào?”

“Em trên anh dưới, hơn nữa không được phép phản kháng.”

Đầu dây bên kia nín thở: “Ỷ anh bây giờ không làm gì được em, nên ra sức dụ dỗ?”

“Dụ dỗ đấy, một câu thôi, có tiếp chiêu không?”

“...Tiếp” Cắn răng, nghiến lợi.

Tâm trạng Đàm Hi cực tốt: “Thật ra em cũng không muốn ở bên trên, tốn sức. Vì thế, ngày mai nhất định phải đến đúng giờ đó nhé~”

“Nhóc con, không để cho người ta ngủ sao?” Chịu đựng, khắc chế, gợi cảm vô biên.

Đàm Hi vô thức gãi gãi lòng bàn tay mình, lại liếm liếm cánh môi: “Ngoan, ngày mai sau khi kết thúc chắc chắn sẽ chơi cùng anh~”

Chết mất! Thật sự không định để cho người ta ngủ ư.

“À...” Đàm Hi đắn đo trong chốc lát, tốt bụng đề nghị: “Nếu anh không nhịn nổi nữa ấy, vẫn còn có tay mà, đơn giản biết bao nhiêu...”

“Đàm Hi!”

“Ôi, em buồn ngủ quá, ngủ đây ngủ đây.”

“Em dám cúp máy!”

Đàm Hi chỉ xem như không nghe thấy gì: “Đại Điềm Điềm ngủ ngon nhé, moah moah! Yêu anh!!”

Sau đó, dứt khoát cúp máy.

Tối hôm đó, Đàm Hi mơ thấy một giấc mơ đẹp, trong mơ có người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm, ngay cả ngủ cũng cười thật tươi.

Lục Chinh thì lại có hơi khó khăn, rạng sáng mới đi vào giấc ngủ, sáng thức dậy còn làm bẩn cả ga giường.

“Yêu tinh!” Thấp giọng mắng, căng cứng càng thêm khó chịu.