“Cậu nghe tớ giải thích trước đã!” Hàn Sóc cảm thấy lỗ tai của bị sắp rớt ra rồi.
Đàm Hi trừng mắt nhìn cô, buông tay.
“Tớ kêu cậu đến là vì lớp trang điểm hôm nay thiếu một người mẫu.”
“Cho nên?”
“Tracy ra lệnh cho tớ phải mang một người mẫu xinh đẹp đến, nên... tớ mới gọi cậu đó!”
“Tại sao không nói trước?”
“Nói rồi cậu có đến không?”
Đàm Hi bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ: “Sẽ không.”
“Vậy thì vì sao phải nói?”
“...” Muốn đánh cô ấy quá phải làm sao đây?
Hàn Sóc dán mặt tới, “Tớ cũng hết cách nên mới làm như thế mà...”
“Tránh xa tớ một chút!” Đàm Hi giơ tay ra đẩy cô, “Còn chê vụ scandal lần trước chưa đủ lớn hay sao?”
Hàn Sóc cười mỉa: “Cưng đừng như thế mà, anh đây đau lòng lắm.”
“Đáng đời!”
“Vậy thì con tim tớ tan nát mất!”
“Hờ, bạn bè mà gài bẫy nhau được, cậu còn cần tim làm gì?”
“...”
“Tại sao cứ bắt cậu dẫn theo người mẫu, những người khác thì sao?”
“Ồ, phạt vụ cúp tiết lần trước.”
“...” WTF!
“Hôm nay, chúng ta mời đến đây một người mẫu mới, sẽ dùng một khuôn mặt mới để thể hiện lần hóa trang này. Mời người mẫu lên bục.”
Giọng nói vừa dứt, tiếng vỗ tai vang lên theo sau, Đàm Hi thì ngược lại, ngồi yên bất động.
Hàn Sóc gấp gáp đến mức vò đầu bứt tai: “Bà cô ơi, tiểu tổ tông, tâm can bảo bối của tôi ơi, cậu không thể thấy chết không cứu như vậy được!”
“Hừ!”
“Có điều kiện gì cứ nói!”
“Thành giao.” Đàm Hi đứng lên, đi xuyên qua các thực tập sinh đi đến trước mặt Tracy.
Hàn Sóc phản ứng trở lại mới phát hiện bản thân mình bị lừa rồi, ánh mắt u oán liếc nhìn Đàm Hi: Lương tâm của cậu không thấy đau sao?
Điều Tracy hài lòng với bản thân của mình nhất đó là chiều cao, 169cm, đứng trong đám phụ nữ, vừa không quá nổi bật, vừa không quá chìm, dáng người thướt tha, như thân sen trong đầm.
Nhưng giờ phút này, đối diện với Đàm Hi, người cao hơn cô ta nửa cái đầu, Tracy biết, thứ cô ta thấy hài lòng nhất thật ra cũng không hoàn mỹ đến thế.
Ít ra, cô ta bắt đầu cảm thấy chiều cao của Đàm Hi càng phù hợp việc phối quần áo, ví dụ như bộ đồ tây màu đen cô mặc trên người bây giờ.
Cao một chút, khó tránh sẽ thấy giật gấu vá vai, thấp một chút, chỉ e không thể hiện được sự thướt tha.
Và chiều cao của Đàm Hi vừa thích hợp, không cao không thấp.
Có người muốn hỏi, quần áo có kích cỡ khác nhau, yêu cầu chiều cao tương ứng cũng khác nhau, và cũng không quy định giới hạn rõ ràng, dựa vào gì để nói rằng chiều cao của Đàm Hi vừa đủ?
Khi Tracy nói ra, phía dưới quả thật cũng có một thực tập sinh hỏi như thế.
“Bởi vì, bộ quần áo này là mẫu mới cao cấp được đặc chế trong năm nay của Two, chỉ có một bộ, trong tình huống thế này, không phải là bạn lựa quần áo, mà quần áo lựa chọn bạn, ai cao ai thấp so sánh sẽ rõ. Được rồi, đây không phải là lớp trang phục, cũng không phải là lớp hình thể, sau đây bắt đầu trang điểm cho người mẫu, mọi người xem cho kỹ...
Tracy đã thèm thuồng khuôn mặt của Đàm Hi từ lâu. Là một thợ trang điểm, cô luôn cho rằng một người mẫu xuất sắc quan trọng hơn nhiều so với những dụng cụ hóa trang đắt tiền. Tất nhiên, điều kiện ngoại hình của Đàm Hi rất phù hợp với khẩu vị của cô.
Nhất là đôi mày kiếm đầy khí thế, lại mọc trên một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, kỳ lạ nhưng không xung đột, mà ngược lại trông hài hòa một cách quái dị.
Nếu như nói Đàm Hi lúc đầu nhìn chằm chằm vào Tracy chỉ vì thấy vui, ý đồ muốn chọc cười bêu xấu cô ta, thì ánh mắt giờ đây lại có một chút sự tán thưởng ở bên trong.
Khi Tracy cầm đồ trang điểm xoa xoa bôi bôi trên mặt cô, ánh mắt gần như thành kính, giống như tăng lữ quỳ bái tượng Phật, tu nữ ngước nhìn Đức Mẹ, chuyên tâm châm chú, vô cùng tập trung.
Sau khi tan lớp, Đàm Hi rời đi cùng Hàn Sóc, trước khi đi còn đặc biệt nói lời chào tạm biệt với Tracy.
“Tôi còn tưởng cô không muốn gặp lại tôi nữa.” Khuôn mặt cô ta trầm xuống, giống như tảng băng vạn năm không tan, chẳng trách Hàn Sóc lại gọi cô ta là “bà phù thủy“.
“Sao có thể chứ? Tôi gần như không từ chối được những sự vật sinh đẹp.”
Tracy nhướng mày, cả khuôn mặt bỗng chốc như có thêm sức sống.
Đàm Hi ghé sát vào tai cô của ta, cười hi hi, nói: “Tôi biết, so với khuôn mặt, chị càng thích chân mày của tôi hơn. Nhưng tôi vẫn phải nói cho chị một bí mật, phụ nữ khi cười đẹp hơn rất nhiều so với lúc không cười, bao gồm cả chị trong đó. Bye~”
Tracy sửng sốt, bất giác nhếch khóe môi, Đại Quang và Nhị Hùng đi ngang qua bỗng nhiên ngơ ngác.
Đại Quang: Bà phù thủy cũng biết cười?
Nhị Hùng: Có thể hôm nay mặt trời lặn đằng Đông.
Đại Quang: Nhưng cũng khá xinh.
Nhị Hùng: +10086.
Đàm Hi và Hàn Sóc cùng đứng đợi thang máy, nhìn con số không ngừng hạ xuống, sau đó lại từ từ đi lên.
Hàn Sóc: “Cưng muốn anh đồng ý điều kiện gì? Ngoại trừ việc bán tim bán thận, những thứ khác tùy cưng“. Dù sao cũng chẳng có gì để mất.
Đàm Hi: “À, vào acc chính của cậu livestream ăn phân, thế nào?”
Hàn Sóc: “... Cưng à, đổi cái khác đi nhé~” chớp chớp mắt.
Đàm Hi: “Không phải thứ khác tùy tớ hay sao?”
Hàn Sóc: “Không tùy cậu, không tùy cậu.”
Đàm Hi: “Bỏ đi, còn có lần sau cậu biết tay tớ!”
Ding!
Cửa thang máy mở ra, hai người phụ nữ bước ra từ bên trong, mí mắt Đàm Hi giật giật.
Trương Như Thu vốn không hề để ý đến cô, kéo Đàm Vi đi ra ngoài, “Lát nữa nhanh nhẹn một chút, nếu con đã quyết định thi vào Học viện Điện ảnh, mẹ dĩ nhiên phải tìm một chỗ dựa tốt cho con.”
Đàm Vi cúi đầu, dáng vẻ nhỏ nhắn động lộng người: “Cảm ơn mẹ!”
“Đứa trẻ ngốc, cảm ơn với mẹ gì chứ?”
“Mẹ là tốt nhất, thương con nhất!”
Hai người đi một mạch, Đàm Hi đột nhiên nổi hứng thú, kéo Hàn Sóc đi theo.
“Này! Thang máy đến rồi! Không đi à?”
“Hóng chuyện, đi hay không?”
Hai mắt Hàn Sóc sáng rực: “Đi!”
Văn phòng tổng giám quản lý.
“Cô Cố, chào cô, tôi là bạn thân của cô Chiêm Bình, tôi họ Trương.”
Cố Mộng nhìn người phụ nữ trung niên không mời mà vào ở trước mặt này, chân mày cau lại: “Có việc gì không?” Giọng điệu khá lạnh lùng.
Trương Như Thu nở một nụ cười gượng gạo, trong mắt dường như thấy khó hiểu, lặp lại: “Tôi là bạn thân của cô Chiêm Bình.”
“Cho nên?” Trước kỳ thi năng khiếu, gần đây có không ít người đến đi cửa sau.
Cố Mộng thất rất phiền phức. Vốn muốn kêu bảo vệ đuổi họ ra, nhưng lại kiêng dè mặt mũi của cô Chiêm, nên không xử lý chuyện theo kiểu quá khó coi. Tuy nhiên muốn cô ta thể hiện sự nhiệt tình, tuyệt đối không thể!
Nhưng Trương Như Thu lại là một người quen được xu nịnh, đây là lần đầu có người dám không nể mặt bà ta, chẳng qua chỉ là một tổng giám trợ lý nhỏ nhoi, có tư cách gì vênh mặt với bà ta chứ?
Tuy thấy không vui trong lòng, nhưng nghĩ đến chuyện của con gái vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, Trương Như Thu chỉ đành nhịn cơn tức này.
“Cô xem, là như thế này, con gái tôi năm nay học 12, muốn thi vào Học viện Điện ảnh, nhận thấy cuộc thi năng khiếu sắp đến nên muốn xin một sự đảm bảo ở chỗ cô, còn về giá tiền thì dễ bàn bạc...”
“Bà gì đó ơi, tôi không hiểu ý bà là gì.”
Trong lòng Trương Như Thu cười lạnh, lúc này còn giả ngu với bà tà à?
Nhưng trên mặt lại tỏ ra thân thiết: “Tôi nghe cô Chiêm Bình nói, hằng năm Tinh Huy đều có tư cách tiến cử thực tập sinh đến trường Kinh Ảnh và Hoa Hí, cho nên muốn con gái tôi cũng...”
Trương Như Thu nói một nửa chừa một nửa, cho rằng đây cách mở lời thông minh.
Nhưng lại không biết rằng, Cố Mộng đã quen cái những trò hề này từ lâu rồi, làm những trò này ở trước mặt cô ta, chẳng khác gì với lũ khỉ nhảy nhót lung tung trong sở thú... chỉ có kẻ làm trò mới không nhận ra mà thôi.