Cô ta sợ Lục Chinh không tin, còn thêm mắm thêm muối vào kể chuyện Đàm Hi cậy vào thân phận đội trưởng nên ngang ngược muốn đá Cao Văn khỏi đội.
“... Anh xem, cô ta dọa nạt đàn chị khóa trên như vậy đấy. Lúc nãy thôi cô ta còn cố ý làm khó, bắt tôi phải vẽ lại, kết quả mọi người đều về hết rồi, chỉ còn lại một mình tôi ở lại.”
Trịnh Thiến vừa nói vừa cắn môi, hàm răng trắng sáng làm nổi bật lớp son môi màu cam, lấp lánh căng tràn, lơ đãng còn toát lên sự mê hoặc trí mạng.
Nhưng đáng tiếc cô ta đã chọn lầm đối tượng để câu dẫn.
Lục Chinh coi như không thấy gì, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị, ánh mắt hàm chứa ý tứ thâm sâu.
Trịnh Thiến dường như đã nhìn đến ngây người, trước đây khi đánh giá từ khoảng cách xa, chỉ nhìn thấy đường viền khuôn mặt người đàn ông, bây giờ gần trong gang tấc mới kinh hoàng nhận ra tướng mạo và vóc dáng của anh đúng là ưu tú hiếm thấy.
Lục Chinh càng ưu việt thì trong lòng cô ta càng thấy bất mãn.
Dựa vào đâu mà Đàm Hi có thể tìm được một người bạn trai như vậy chứ? Luận về điều kiện ngoại hình, hay bối cảnh thực lực đều bỏ xa những người đàn ông khác cả mấy con phố.
Cũng chỉ có gương mặt xinh đẹp thôi mà, luận về dáng người sao Đàm Hi bằng được cô ta chứ!
Trịnh Thiến vô thức ưỡn ngực lên. Cô ta thấy may mắn vì hôm nay khi ra khỏi nhà đã mặc chiếc áo thun bó sát cổ chữ V, để lộ ra vòng eo thon tinh tế và bộ ngực đầy đặn.
Người ở độ tuổi như Lục Chinh, lý trí trưởng thành, sao có thể đi thích màn hình phẳng như Đàm Hi vậy chứ?
Phải là người phụ nữ như cô mới hấp dẫn hơn chứ?
Trịnh Thiến cười thầm trong lòng, hai mắt sáng lên.
“Thực ra, những thứ tôi nói không phải là cố ý vạch trần khuyết điểm của ai đó, chỉ là tôi cảm thấy... hôm nay ăn đồ ăn của anh nên coi như là có qua có lại.”
Lục Chinh không đáp lại, anh đang thất thần.
Thì ra cô nhóc của anh đến trường học lại uy phong đến thế, về nhà phải thưởng thế nào đây?
Hay là tối nay xem mấy bộ phim, rồi thử thêm mấy tư thế mới nhỉ?
Ừm... cứ làm vậy đi.
“Anh Lục? Anh cũng đừng quá để ý, dù sao thì ai cũng có lúc nhìn không chuẩn.” Trịnh Thiến móc một chiếc bút chì dùng để vẽ trong ba lô ra, rồi xé một mảnh giấy vẽ, cúi đầu một lúc, “Đây là số điện thoại của tôi, nếu như... cảm thấy cô đơn, cần có người ở bên, anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, còn mơ màng ném cho Lục Chinh một ánh mắt quyến rũ.
“Cô là "gái gọi học đường" à?”
Ở thủ đô từng có một quãng thời gian khá thịnh hành gái gọi trong trường học, đối tượng phục vụ chủ yếu là các nam sinh trong trường. Cho nên, họ được tặng cho một danh xưng mĩ miều là – “gái gọi học đường”, hay còn gọi là “gà học đường”.
Trịnh Thiến nghe vậy nhất thời không biết làm sao, đến khi phản ứng lại được liền xua tay liên tiếp, “Anh... hiểu lầm rồi! Tôi không phải là loại người đó... tôi chỉ muốn kết bạn với anh mà thôi.”
Lục Chinh nghe vậy không khỏi cười nhạt.
“Đầu tiên, cô đang đứng trước mặt tôi chửi bới bạn gái của tôi. Cô có chắc chắn là đầu óc cô không có vấn đề gì không?”
“Thứ hai, cho dù cô có phải là gà không thì tôi cũng không có hứng thú gì hết.”
“Thứ ba, đừng tùy tiện kiếm chuyện gây xích mích, vì những gì cô nói tôi không tin một lời nào cả.”
Ầm!
Trịnh Thiến như sét đánh bên tai, biểu cảm trên gương mặt bỗng cứng nhắc, bờ môi hết hé lại khép, nhưng không nói được thành lời.
Lục Chinh vốn định đi luôn, nhưng nghĩ lại cô ta vừa chửi bới Đàm Hi chắc chắn là vẫn còn nói xấu Đàm Hi với người khác nữa.
Đó là cô gái anh luôn đặt trong tim đó! Không nỡ đánh, không nỡ mắng, người phụ nữ ngu xuẩn này là cái thá gì mà lại dám nói luyên thuyên về Đàm Hi chứ?!
Nếu đã vậy thì đừng trách anh không nể mặt!
Tuy Nhị Gia không nói nhiều, nhưng cái miệng đó một khi đã nói lời độc địa thì không thể coi thường được.
Lúc này Trịnh Thiến vừa xấu hổ vừa giận dữ chỉ muốn chết, ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Lục Chinh.
Đáng tiếc, anh chưa bao giờ là người biết thương hoa tiếc ngọc. Sự dịu dàng cả đời này của anh chỉ dành cho một mình Đàm Hi, còn lại đành phải thờ ơ.
“Anh Lục, sao... sao anh có thể sỉ nhục tôi như vậy chứ?”
“Chẳng lẽ không phải là do cô tự chuốc lấy hay sao?” Bên ngã rẽ, Đàm Hi đang đứng dựa vào tường, tuy đứng một chân hơi buồn cười một chút, nhưng gương mặt lạnh lùng khiến người khác không thể cười nổi.
Mặt Trịnh Thiến trắng bệch, “Cô... sao cô lại ở đây? Sao có thể...?”
“Tôi còn chưa tàn phế, cô đã bắt đầu nhớ nhung bạn trai tôi rồi sao? Không biết xấu hổ à?”
Từ khi Đàm Hi lên tiếng, ánh mắt Lục Chinh vẫn luôn nhìn chằm chằm Đàm Hi. Anh cất bước tránh xa con chó chặn đường Trịnh Thiến, đi về phía Đàm Hi.
“Đã bảo em ngồi đó rồi cơ mà? Sao lại ra đây?” Ánh mắt dịu dàng, giọng điệu ấm áp.
Khác biệt hoàn toàn với thái độ khi nãy với Trịnh Thiến.
Đàm Hi hừ một tiếng, “Người đàn ông của em sắp bị đồ đĩ kia cướp đi rồi, anh nghĩ em còn ngồi yên được chắc?”
Lục Chinh chỉ thèm khát dáng vẻ nhỏ nhắn muốn bảo vệ đồ ăn này của cô, cực kỳ hấp dẫn. Anh không hề ngại biến mình thành món ăn riêng trong mâm của cô nhóc này.
Trịnh Thiến nhìn thấy hết cảnh tượng trò chuyện ngọt ngào giữa hai người, trong lòng ghen tị điên cuồng.
Nếu như cô ta thông minh một chút thì nên biết rằng ở tình huống như hiện giờ thì cách tốt nhất là tránh mặt đi.
Nhưng đáng tiếc Trịnh Thiến không nằm trong số đó. Cô ta chỉ biết rằng người đàn ông kia sau khi sỉ nhục cô ta lại nói lời ngọt ngào với Đàm Hi, dịu dàng quyến luyến.
Người xưa nay luôn cao ngạo như cô ta sao có thể nuốt được cục tức này xuống chứ?
“Đàm Hi, cô mắng tôi là đồ đĩ, sao cô không tự nói mình là bạch liên hoa đi?!”
“Xì, tôi đâu có ngu, sao lại tự mắng mình được? Chị tưởng tôi ngu à đồ đĩ?”
Nói xong, liền bám lấy cánh tay Lục Chinh, hất cằm về phía Trịnh Thiến, ra hiệu cho anh dìu mình qua đó.
Lục Chinh cảm thấy không cần thiết, “Đừng tốn nước bọt vì những người không đâu.”
Đàm Hi vỗ về anh bằng một ánh mắt, “Ngoan, đây là cuộc chiến giữa phụ nữ với nhau, anh chỉ cần đứng bên cạnh xem là được rồi. Yên tâm đi, em sẽ không thua mất anh đâu.”
“...”
Lục Chinh trầm mặc, trong lòng sung sướng bội phần.
Ngoan?
Sẽ không thua mất anh đâu?
Ừm, quả nhiên là vợ ruột có khác.
Anh làm theo lời cô, dìu cô qua đó.
Đàm Hi đứng trước mặt Trịnh Thiến, nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận như muốn phun ra lửa của cô ta, bỗng thể hiện hết khí thế, “Chẳng trách chị cố tình giấu giếm trình độ thực sự, nộp cho tôi một bản vẽ phác họa không đúng tiêu chuẩn. Chị cố tình để tôi bắt chị vẽ lại, rồi nhân cớ này kéo dài thời gian để tiện chặn người đàn ông của tôi lại hả? Chẹp chẹp...”
Đánh giá cô ta một lượt từ trên xuống dưới, “Tôi nói chị này, một cô gái hiền lành tử tế học gì không học mà sao lại cứ đi học những thứ rác rưởi không biết xấu hổ đó thế. Uổng phí thay chị còn là sinh viên đại học đấy. Kiến thức học được chị ném hết cho chó ăn rồi à? Hay là, chị xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ tối rồi nên học diễn viên nữ phụ thứ n nào đó đi tìm đại gia làm tiểu tam hả?”
“Đàm Hi, cô có tư cách gì mà giáo huấn tôi?! Hơn nữa, cô và anh ấy cũng chưa kết hôn, tôi chẳng qua chỉ là giành lấy hạnh phúc của mình thôi, dựa vào đâu mà cô dám mắng tôi là tiểu tam hả?”
“Uầy, giành lấy hạnh phúc á? Chị nói xem, nếu như chị thẳng thắn thừa nhận là chị nhắm vào ngoại hình người đàn ông của tôi và tiền trong tay anh ấy thì có khi tôi còn cung kính gọi chị là nữ hán tử, nhưng còn bây giờ ấy à, lấy hạnh phúc làm cái cơ, còn tranh giành, đúng là còn buồn nôn hơn cả nhảy vào đống shit vạn năm!”
Đàm Hi tức giận chửi thẳng.
Năm xưa, một câu “không còn yêu em nữa” của Viêm Võ đã bỏ Thời Tú lại, cao giọng hô cao khẩu hiệu “theo đuổi hạnh phúc”, rồi đường đường chính chính lao vào vòng tay một người phụ nữ khác.
Hạnh phúc cái shit ấy!
Lục Chinh thấy vậy tiến lên vỗ lưng cô, “Từ từ thôi, anh còn chưa để cô ta đạt được mục đích mà...”
“Hừ! Sao anh không thử tí đi xem sao? Chắc chắn dù chỉ có một chân em cũng đá được anh đi, không do dự gì hết.”
“Không thử, không thử.”
“Ừm, thế mới ngoan chứ.”
“...”
Cuối cùng Trịnh Thiến khóc lóc chạy đi.
Luận về chửi người, Đàm Hi khó kiếm được đối thủ.
“Đệch, có bản lĩnh thì đừng chạy, nếu ở thời cổ đại thì tôi đã lôi chị vào chuồng heo ****”
“Đừng giận nữa, chân em còn chưa khỏi đâu.”
“Lục Chinh.”
“Hử?”
“Anh đã nói là năm phút cơ mà?” Đàm Hi bĩu môi, “Nếu như em không đi ra thì có phải là anh đã nghe Trịnh Thiến đó nói xấu em rồi không hả?”
“Bậy nào!”
“Vậy sao anh còn đứng đó nghe cô ta nói xằng nói xiên hả?” Không biết đường đi đi à? Đáng ghét!
“Anh đang tìm cơ hội chửi cô ta, vừa rồi em không nghe thấy à?”
“... Ờ.” Hình như cũng đúng thế thật.
Còn rõ ràng rành mạch đưa ra ba điều, logic hợp lý, ngắn gọn hàm súc.
Đợi đã.
“Vừa rồi anh nói đến gái gọi học đường đúng không?”
“Ừ. Có vấn đề gì không?”
Đàm Hi hừ lạnh, “Lớn chuyện rồi! Sao anh lại biết thứ đồ chơi này hả? Có phải trước kia anh từng chơi rồi không hả?”
“Tuyệt đối không có!” Sắc mặt người đàn ông nghiêm chỉnh.
“Nghe có vẻ anh hiểu biết lắm thì phải.” Đàm Hi dựa vào lan can, ôm tay, nghiêng đầu, nhìn anh cười, đáng tiếc vẫn chưa lọt vào mắt.
“Tống Bạch nói cho anh biết.”
“...” Anh bán đứng em họ anh thật đấy à?
“...” Dù sao thì đồng đội chết cũng không phải bần đạo chết.
“Hắt xì.” Tống Bạch đang bưng bát cơm bỗng nhiên hắt hơi một cái, khiến ánh mắt ghét bỏ của cả nhà đổ dồn về phía mình.
“Bạch Bạch, có phải cháu bị cảm rồi không?” Bà cụ Tống thân thiết hỏi han.
“Không sao ạ, chắc là có người đang nhắc đến cháu.”
“Bạn gái à?”
“He he... bà đừng có đùa cháu.” Anh ta vẫn còn đang gâu gâu đây.
Bên này, Đàm Hi đã ngồi vững trên ghế lái phụ, Lục Chinh thắt dây an toàn cho cô rồi ngồi về ghế lái, khởi động xe rời khỏi trường học.
“Đi siêu thị trước à?”
“Ừm. Xét thấy hôm nay anh không bị nữ sắc mê hoặc, phải được biểu dương. Tối nay em sẽ nấu cơm cho anh ăn.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Nếu không thì sao?”
“Đổi cái khác đi.” Ánh mắt người đàn ông hơi tối đi.
“Ví dụ như?”
Nhân lúc dừng đèn đỏ, Lục Chinh tháo dây an toàn ra, ghé sát bên tai cô, nói khẽ một hồi, gò má cô gái lập tức đỏ bừng lên.
Xán lạn như đóa hoa sen, đỏ như áng chiều tà.
“Tránh ra! Anh là đồ xấu xa!” Đàm Hi không nhịn được đấm một cái lên ngực anh.
Lục Chinh thuận thế ngồi về chỗ, thắt lại dây an toàn, đèn đỏ đã chuyển sang xanh, anh đạp chân ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Đàm Hi quay đầu, thấy anh cười như gió xuân, lại không nhịn được lẩm bẩm một câu.
“Em nghĩ đi?” Lục Chinh tươi cười.
“Cút đi! Anh là đồ cầm thú.”
“Người mất sức là anh, em chỉ cần hưởng thụ, em cứ nghĩ đi.”
“Trừ khi...” Đàm Hi học theo động tác ghé sát bên tai khi nãy của anh, một lúc sau, sắc mặt người đàn ông méo mó, cuối cùng biến thành sự trêu chọc như có như không.
“Em chắc không?”