Trong lòng Đàm Hi đã có sẵn hai dự định.
Nếu Khương Mi ủng hộ cô thì đương nhiên là vui cả làng; nếu không ủng hộ thì càng dễ làm, quăng gánh tại chỗ luôn.
Việc ai người nấy làm, tận trách tận lực.
Không có cái danh quyền lực đi kèm thì tất cả chỉ là hư vô.
Cười lạnh quét qua mọi người: “Bây giờ còn có ai thấy tôi không đủ tư cách nữa không?”
“...”
“Được, nếu không ai có gì để nói nữa thì bây giờ chính thức buổi huấn luyện ngày hôm nay.” Đàm Hi mở máy, chỉnh bản PPT đã chuẩn bị trước, “Mục đích tôi đứng ở đây hôm nay không phải là giảng bài. Đầu tiên tôi còn chưa có trình độ đó, thứ hai là tôi không rảnh lắm.”
Vậy cô đến đây làm gì? Trịnh Thiến hừ lạnh.
Đàm Hi liếc nhìn cô, “Tôi đã nghiên cứu đơn nguyên thi đấu đội nhóm của lần thi đấu trước. Năm 20, một nhóm tham gia thi đấu đến từ Học viện Mỹ thuật Trung ương đã giành được hạng nhất vòng thi phác họa với bức tranh “Vẽ cát”, đây là lần duy nhất có nhóm tham gia dự thi được hội đồng giám khảo cho điểm số tuyệt đối. Năm 25, Học viện Mỹ thuật Đại học Q chỉ kém 1 điểm, tuy thành công đoạt được chức quán quân, nhưng không thể phá vỡ được kỷ lục điểm tuyệt đối của Học viện Mỹ thuật Trung ương.”
“Tôi đã từng xem qua bức “Vẽ cát”, bức tranh nói về một người cha tật nguyền nghèo khổ nên không mua được màu vẽ cho đứa con trai thích vẽ tranh, cuối cùng đã nghĩ ra cách dùng cát để vẽ tranh.” Dương Duy thuộc như lòng bàn tay.
Đàm Hi gật đầu, di chuột xuống dưới, trên màn hình xuất hiện ảnh độ nét cao của bức “Vẽ cát”, “Mọi người cảm nhận xem, tại sao bức tranh này lại đạt điểm tuyệt đối?”
Cao Văn: “Câu chuyện cảm động.” Trên tranh, gương mặt người cha khắc khổ mang theo dấu vết của năm tháng, đôi mắt đó rõ ràng còn rất mệt mỏi, bị cuộc sống đè nén, nhưng lại toát lên sự trong sáng và hiền từ từ trong chính sự trì độn ấy.
Thời Nguyệt: “Năm 20, quốc gia lần đầu tiên cho ra mắt ‘Bộ quy tắc về bảo vệ quyền lợi trẻ em’ đã đưa vấn đề xã hội được bàn bạc rộng rãi này vào trong chương trình pháp luật.”
Dương Duy: “Bảo vệ trẻ em? Chưa nghe thấy bao giờ...”
Thời Nguyệt cười, “Mọi người nhìn bối cảnh của bức tranh thứ hai, phòng gạch mộc ở nông thôn, bên cạnh phòng củi có hai chiếc túi da rắn lớn.”
“Thì ra là vậy... Vậy thì ý đồ của nhóm tranh này đã lập tức được nâng lên tầm cao mới rồi.”
Trịnh Thiến: “Đường nét và bóng tối được xử lý rất tốt.”
Đàm Hi lại đưa tác phẩm của Học viện Mỹ thuật Đại học Q năm 25 hiển thị trên màn hình, cho mọi người thời gian quan sát kỹ lưỡng, “So sánh hai tác phẩm này, mọi người có nhận định gì không?”
Thực ra, nếu nói đến kỹ xảo thì cả hai đều là thượng đẳng. Ý đồ đều rất sâu xa, thậm chí đa số còn cảm thấy tác phẩm của Đại học Q có hơi thở thời đại hơn.
“Cũng có lẽ là do giám khảo khác nhau?”
Đàm Hi nhếch miệng, “Giám khảo sẽ dựa trên bản tiêu chuẩn gồm ba mươi sáu điều quy định, cho dù là giám khảo khác nhau nhưng khung đánh giá vẫn còn đó, nếu nói vì được cá nhân yêu thích thì cũng chỉ có thể ảnh hưởng trong phạm vi có thể khống chế được. Huống hồ là châu ngọc ở ngay trước mắt, có muốn cho điểm tuyệt đối thì cũng phải so sánh với những tác phẩm trước đó. Một điểm kia chắc chắn không phải ngẫu nhiên bị trừ.”
Mấy người rơi vào trầm mặc.
“Trịnh Thiến, chị thấy sao?”
“... Tôi không biết.”
Đàm Hi nhìn quét qua Cao Văn. Cô ta sợ bị điểm danh, nên liên tục xua tay. Cho đến bây giờ cô ta có một cảm giác sợ hãi khó hiểu đối với Đàm Hi.
“Này đàn em, nếu em biết thì nói cho tụi này biết đi!” Dương Duy cười nói.
“Năm ngoài, trong một buổi phòng vấn của chuyên trang mỹ thuật trên một tạp chí mang tính quốc tế, thầy Cảnh đã đưa ra đáp án. Vừa rồi chúng ta đã nói đến những thứ như kỹ xảo, nội dung, ý đồ... đều là nguyên nhân, nhưng có một điểm đã bị mọi người bỏ qua.”
“Là gì?”
“Chi tiết.” Đàm Hi huơ huơ con chuột trên bức vẽ thứ ba trên màn hình, “Bên ngoài cửa sổ có tuyết rơi, chứng tỏ là mùa đông. Đèn dầu trên bàn đang lắc lư, chú ý đến bức vẽ thứ tư, hình thái ngọn nến đã thay đổi, tiếp đó bức vẽ thứ năm lại biến thành hình dạng như bức vẽ thứ ba, rất rõ ràng là ngọn nến vẫn lắc lư. Nhưng mùa đông ở Hoa Hạ thường có gió Tây Bắc, hướng đúng của ngọn nến là hướng trái phải chứ không phải là trước sau.”
“Trên bức vẽ không ghi rõ phương hướng, làm thế nào để phán đoán Đông Tây Nam Bắc?” Thời Nguyệt đưa ra câu hỏi.
“Không có ghi rõ, nhưng lại có cửa sổ. Nhà ở người phương Bắc Hoa Hạ đa số đều ở hướng Bắc nhìn về hướng Nam để lấy ánh sáng.”
Mọi người bừng tỉnh.
Dương Duy: “Nếu căn cứ vào sự bới móc kỹ càng như vậy thì bức “vẽ cát” hoàn toàn chưa chắc đã không có lỗi gì.”
“Anh chọn một cái ra tôi xem nào?” Đàm Hi hỏi ngược lại một câu. Dương Duy lập tức không nói gì nữa.
“OK, vậy tôi hỏi một chi tiết bất kỳ.” Đàm Hi đổi ppt sang trang trước đó, “Bức đầu tiên, cậu con trai đang vẽ tranh dưới ánh đèn, tay phải của cậu con trai có hai nốt ruồi nhỏ, lần lượt ở trên ngón trỏ và ngón giữa. Lại nhìn mấy bức khác...”
“Trời! Có thật kìa!”
“Đừng quên là, nhóm năm bức tranh này là tác phẩm của năm họa sĩ khác nhau.”
“Sao thế được?” Cao Văn kinh ngạc. Một nghìn người đọc sẽ có một nghìn Hamlet, sao lại giống hệt nhau như vậy được chứ?
“Có thể làm được.” Thời Nguyệt cười chắc chắn, “Chỉ cần chúng ta chuẩn bị trước những vật phẩm thực định sẵn, mọi người nhìn thấy giống nhau thì đương nhiên sẽ vẽ ra giống nhau.”
“Không đơn giản như vậy đâu,” Trịnh Thiến đột nhiên lên tiếng, “Góc độ quan sát của mỗi người khác nhau, có người kỹ càng, có người qua loa, thứ vẽ ra rất khó giống hệt nhau được.”
Đàm Hi búng tay một cái, “Không sai, đây là mục đích tôi muốn huấn luyện cho mọi người.” Nói xong tiện nay mở một slide mới, “Trong khi thi đấu có lẽ sẽ dùng đến vật tượng, tôi đã liệt kê ra bảy mươi hai loại vật tượng, cộng thêm mười chân dung. Trong khoảng thời gian này, làm phiền mọi người liên tục vẽ lại.”
Dương Duy nuốt nước bọt ực một tiếng, “Em muốn tụi tôi phác họa lại bẩy mươi hai tượng vật cộng thêm mười bức chân dung này sao?!” Tất cả là tám mươi hai bức đó...
“Có vấn đề gì không?”
“...” He he, đau tay, đau gan, đau trứng!
“Còn nửa tiếng nữa, hoàn thành hai vật đầu tiên này.” Đàm Hi phóng to bức ảnh lên, một ngọn đèn, một cái giá sách, cảnh tượng đã được thiết lập xong, sáng tối cũng rất rõ ràng, “Phải hoàn thành xong trước chín giờ.”
Thực ra khi thi đấu như vậy, cần một nhóm tranh để thể hiện chi tiết câu chuyện thuộc về phạm trù độ khó cao, bởi vì có câu chuyện thì sẽ có bối cảnh, mỗi người khác nhau vẽ sẽ rất khó đảm bảo được sự thống nhất, cho nên rất nhiều trường đều không muốn thử như vậy, nhưng cũng chính bởi vì vậy cho nên tác phẩm mới dễ dàng trở nên nổi bật, khả năng giành được điểm cao cũng lớn hơn.
Nhưng khó tránh khỏi rủi ro. Hoặc là một bước lên trời, hoặc là rơi vào vực sâu vạn trượng.
Cũng không phải là không có biện pháp, ví dụ như chủ đề là gió, thì vẽ năm phong cảnh khác nhau để biểu hiện, cùng lắm thì thêm một số nguyên tố mang tính tiêu chí để thể hiện mùa khác nhau, ví dụ như hoa cúc, hoa sen, hoa mai đỏ,...
Tuy hạn chế được rủi ro nhưng không dễ xuất sắc, hơn nữa cấu trúc dễ trùng nhau, mọi người đều suy nghĩ cùng nhau, cho nên thiếu sự mới mẻ.
Cho nên khi Đàm Hi nhắc đến kế hoạch huấn luyện, trong lòng mọi người đều không khỏi lộc cộc một tiếng, đây là muốn tính đến một khả năng trước rồi.
Những người có thể ngồi đây đều là người kiêu ngạo, bao gồm cả Cao Văn và Trịnh Thiến, có ai lại không muốn chơi lớn một phen?
Thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là Hạng Võ, hoặc là Lưu Bang, tuyệt đối sẽ không kẹt ở giữa để làm một Hàn Tín lên không được xuống cũng không xong!
“Đội trưởng, giáo sư Khương có biết dự định của em không?” Dương Duy đã thay đổi cách xưng hô từ lúc nào.
“Không biết.” Thoải mái nhẹ nhàng, không hề áp lực.
“...”
“Hơn nữa tôi cũng không định nói cho giáo sư biết.”
“...” Được lắm, hành động này rất Đàm Hi.
“Mấy người chắc sẽ không nhiều lời đấy chứ?” Ánh mắt quét qua, khí thế không thể chặn nổi.
Mọi người hiếm khi lại nhất trí ý kiến, “Không đâu!”
Để học sinh trường mình vượt qua vòng loại thành công, tiến vào vòng tranh giải vàng bạc đồng, đa số trường học lựa chọn phương pháp ổn định. Trong những đợt thi đấu mấy năm trước, Đại học T đã làm như vậy. Nhưng tiếc là dù vượt qua được vòng thi đấu cá nhân, nhưng cuối cùng vẫn không có duyên với giải thưởng.
“Được.” Đàm Hi hài lòng gật đầu, “Bắt đầu vẽ đi.”
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chỉ nghe thấy tiếng bút chì roạt roạt trên giấy vẽ, Đàm Hi cúi đầu nhìn đồng hồ, “Còn mười phút nữa.”
Trước đó, cô đã hoàn thành hai bức phác họa, tùy tiện đặt một bên.
“Hết giờ, tất cả dừng bút!”
Thời Nguyệt và Trịnh Thiến đồng thời dừng lại. Cao Văn thấy vậy cũng dừng động tác theo, nhưng ánh mắt vẫn dán lên giấy vẽ, chỉ muốn dùng ánh mắt để vẽ thêm vài nét bù vào.
“Dương Duy, anh đang làm gì vậy hả?” Đàm Hi trầm giọng quát!
Tay run lên, “Đừng nói gì cả, còn một chút nữa...”
“Tôi bảo anh dừng lại! Ngay lập tức!”
“Sắp rồi, sắp xong rồi...”
Đàm Hi đi từ bục giảng xuống, rút lấy cây bút chì trong tay anh ta, ném ra xa vài mét, “Tôi bảo anh dừng lại cơ mà? Điếc à?!”
Dương Duy ngẩng đầu lên, con ngươi trợn lên, “Cô đừng quá đáng quá!”
Tất cả im lặng, bầu không khí như đóng băng.
“Anh có biết hành vi như vậy gọi là gì không?” Cô ôm cánh tay cười lạnh, “Gian lận! Ở nơi thi đấu, không chỉ có một mình anh chơi đùa, sẽ liên đới tới tất cả mọi người đều bị loại theo!”
“Nhưng đây không phải là địa điểm thi đấu...”
“May mà không phải, nếu không anh định xử lý thế nào?”
Dương Duy khựng lại, cơn giận cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng.
Đàm Hi lạnh lùng nhìn quét qua, trầm giọng nói: “Mỗi lần huấn luyện phải hoàn toàn căn cứ theo quy định cơ chế thi. Tôi nói dừng bút thì phải dừng bút, bảo anh dừng tay thì anh phải dừng tay. Tôi không thích nói hai lời, không có lần sau nữa.”
Chàng trai dáng người cao gầy bị cô dạy dỗ đỏ bừng mặt lên.
“Bây giờ bày thứ anh chị vẽ ra đây, sau đó kiểm tra chéo cho nhau để phát hiện những chi tiết bị bỏ qua, dùng màu đỏ để đánh dấu những nét đó lại.”
“Đội trưởng, có thể nhìn tác phẩm của cô không?” Trịnh Thiến đột nhiên lên tiếng.
Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi thu lại ánh mắt, cười nói: “Đương nhiên là được rồi.”
Mười phút sau, kết quả kiểm tra ra lò.
Bức vẽ của Đàm Hi và Dương Duy không có chỗ nào màu đỏ, nhưng Dương Duy còn thiếu một đường ở chiếc bàn chưa hoàn thành. Thời Nguyệt có hai chỗ, Cao Văn hai chỗ, còn Trịnh Thiến lại có đến sáu chỗ.
Ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía cô ta. Trịnh Thiến cuộn chặt tay thành nắm đấm, tuy đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng quẫn bách.
“Mang về vẽ lại, ngày kia nộp.” Đàm Hi lãnh đạm nói, “Cũng gần hết giờ rồi, hôm nay chúng ta dừng lại tại đây.”
Nói xong xách túi lên đi thẳng, bóng lưng dứt khoát tiêu sái.
“Tôi đi trước đây.” Dương Duy đuổi theo.
Cao Văn cũng vội vã rời đi.
Thời Nguyệt thu dọn đồ xong thấy bạn thân vẫn còn đang ngẩn người liền đỡ vai cô, “Thiến Thiến, cậu vẫn ổn chứ?”
“... Không sao.”
“Sau này luyện tập nhiều hơn là được. Từ chuyện hôm nay xem ra Đàm Hi... sẽ có động thái lớn đấy.”
Trịnh Thiến mím môi, cũng không biết có nghe được câu nói vừa rồi không.
“Đội trưởng... này đàn em... đợi chút đã!”
Bước chân Đàm Hi ngừng lại, Dương Duy chạy tới, thở hổn hển: “Em... đi nhanh quá...”
“Có chuyện gì?”
Dương Duy điều chỉnh lại hơi thỏ: “Có thể nói cho tôi biết sao em lại làm được như vậy không?”
“Hử?”
“Vừa nhanh lại vừa chuẩn.”
“Luyện nhiều, nhìn nhiều.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Nếu không thì sao?”
“Em có thể nói chi tiết hơn một chút cho tôi được không?” Vẻ mặt Dương Duy khẩn cầu.
“Luyện nhiều, luyện tốc độ, nhìn nhiều, nhìn chi tiết.”
“...” Còn chưa hoàn hồn lại, Đàm Hi đã đi xa rồi.
Dương Duy phản ứng lại, “Đệch, trâu bò quá đi!”
Đàm Hi về ký túc xá. Nhiễm Dao đã bày giá vẽ ra luyện bút, đồ ngủ màu hồng phấn, cực kỳ đáng yêu, “Hi Hi, cậu về rồi à?”
“Cậu vẽ gì vậy?”
“Bài tập tuần trước.”
“An An đâu rồi?”
“Kia.” Hất cằm về phía ban công, “Đang nói chuyện điện thoại.”
Tâm tư Đàm Hi khẽ động, cô đặt túi xuống lấy điện thoại đi ra hành lang.
“Tút tút... xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không nghe máy...”
Cô hung dữ tắt máy, “Làm trò gì thế không biết?” Từ tối qua đến giờ không nghe máy.
Nghĩ ngợi một lát, cô ấn gọi một số khác.
Đầu bên kia nghe máy rất nhanh, “Alo?”
“Thư ký Trần, tôi là Đàm Hi.”
“... Cô Đàm, muộn thế này rồi cô còn có chuyện gì nữa?”
“Dạo này Lục Chinh đang bận chuyện gì vậy?”
“Tổng giám đốc Lục?”
“Đúng.”
“Cái này... cô hoàn toàn có thể gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm.”
“Ờ, tôi đã hỏi rồi, nhưng muốn hỏi lại anh xem sao, xem anh ấy có nói dối không.”
Trần Khải chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng đang điên cuồng gào thét: Chuyện của hai người cơ mà, có thể không lôi tôi vào được không?!
“Xin lỗi, tôi không thể...”
Đàm Hi nhíu mày: “Xem cái dáng vẻ ngập ngùng ấp úng của anh kìa, xem ra chắc chắn là Lục Chinh đang làm chuyện gì mờ ám rồi!”
“Tôi không có ý đó, cô đừng có hiểu lầm.” Trần Khải muốn khóc mà không có nước mắt.
“Nếu đã vậy thì có gì mà anh không nói được chứ?”
Trần Khải cắn răng. Với vai trò thư ký tối cao nhất của Lục Chinh, giúp ông chủ bảo vệ quan hệ gia đình tốt đẹp là trách nhiệm anh ta phải làm tròn, anh ta liền hắng giọng nói nghiêm chỉnh.
“Mấy hôm nay tổng giám đốc Lục đều đi làm về nhà bình thường, thỉnh thoảng cũng phải tiếp khách, nhưng chưa bao giờ đến quán karaoke hay quán bar.”
“Thời gian bình thường?” Đàm Hi nhíu mày, nói vậy tức là không đi công tác.
“Đúng vậy.” Trần Khải vô cùng phấn khích, bởi vì những gì anh ta nói đều là sự thật.