Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 442: Hối hận cũng vô dụng




Dương Tự cũng biết thân biết phận.

Vẻ mặt Chu Dịch lại khá ngượng ngùng, chỉ có Tống Bạch vẫn cười như không cười mà nhìn đám người hóng náo nhiệt bên ngoài kia.

“Khụ khụ...” Một tiếng ho khẽ truyền tới từ sau lưng, Lôi Minh đứng lên chắp tay, “Để các vị phải chê cười rồi.”

Suýt chút nữa quên mất trong phòng vẫn còn có người khác, Chu Dịch nở nụ cười: “Chỗ này của Lôi lão đại náo nhiệt thật.”

“Nhờ phúc của mấy vị cả.” Trong lời nói chứa đầy ý nịnh nọt.

Tuy hắn không rõ ràng lắm thân phận cụ thể của mấy cậu ấm này là gì, nhưng từ ngôn hành cử chỉ của bọn họ, vẫn có thể thăm dò được một chút tin tức.

Ví dụ như, bọn họ có người quen ở Tổng cục Cảnh sát, Cục Cảnh sát địa phương cũng có quan hệ với bọn họ.

Với thân phận của Lôi Minh thì không thể tiếp xúc được với những thành phần cấp cao đó, nhưng sòng bạc kia lại chính là thang mây đưa hắn một bước lên trời.

Từ sau khi hợp tác với Ân Hoán, hắn dừng hết thành ý của mình, không chỉ đưa tiền mà còn cung cấp thêm lực lượng cho sòng bạc, tùy ý cho Ân Hoán sai bảo. Lúc đó Ân Hoán mới chấp nhận những người đó làm thủ hạ, hắn dần cũng tìm hiểu được nhân vật lớn sau lưng kia...

Ánh mắt thăm dò lơ đãng xẹt qua Chu Dịch và Dương Tự, cuối cùng vòng quanh Tống Bạch vài vòng rồi lặng lẽ thu hồi như không có việc gì.

Cái đùi này cực kỳ to, Lôi Minh không dám đắc tội.

“Mấy vị cứ chơi vui vẻ, mọi chi phí đêm nay đều do tôi bao hết, xem như đây là một chút lòng thành của tôi.” Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Đợi người đi rồi, Chu Dịch mới đi về phía sofa và ngồi xuống, nụ cười tươi trên mặt rút đi, đổi thành vẻ châm biếm: “Lôi lão đại này cũng khá thú vị đấy nhỉ?”

Dương Tự gật đầu: “Cũng coi như có ánh mắt.”

Trong tình huống như thế mà có thể không dây dưa gì, chủ động rút lui, ánh mắt quả thực biết nhìn xa trông rộng.

“Nói đi, Ba, sao cậu lại có quan hệ với hắn thế?”

Tống Bạch trầm ngâm trong chớp mắt, anh ta không nói chuyện sòng bạc cho người khác nhưng cũng không muốn lừa mấy người anh em của mình, thế nên liền nói ra một đáp án ba phải: “Có người giới thiệu.”

“Cậu cũng phải chú ý đấy, dù sao thì hắn cũng là người của xã hội đen...”

“Tôi biết rõ cái này.”

“Ừ.”

Lại nói đến Hề Đình, sau khi bị Hoắc Thuận ném vào trong phòng, có thể nói là cô ta kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không thưa.

Cô ta tưởng rằng sự đánh đập của Tần Thiên Lâm đã được coi là địa ngục rồi, nhưng mấy gã đàn ông này còn tàn nhẫn hơn cả địa ngục nữa! Gào thét ầm ĩ, đá đánh, giãy giụa... Cô ta dùng hết toàn lực muốn tìm một cơ may sống sót, nhưng hiện thực lại ném cho cô ta một đả kích vô cùng bi thống.

“Chạy? Tao cho mày chạy này... con đàn bà thối tha! Còn chưa hỏi xem ông mày là dạng người nào ở chốn này mà lại dám đẩy ngã ông Hoắc nhà mày à?”

Mặt Hề Đình bê bết máu, ra sức lắc đầu, nhưng lực đánh của gã đàn ông cũng không hề giảm đi chút nào, cả người đau nhức, đặc biệt chỗ đó như đang bị một cái bàn là nóng bỏng chèn qua vậy.

Nửa giờ sau, Hoắc Thuận xong việc, vẻ mặt thỏa mãn.

“Thật quá con mẹ nó sảng khoái,“ túm cằm người phụ nữ, “Không ngờ hàng của cô em cũng ngon thật đấy.”

Đám đàn em phía sau đã ngo ngoe muốn lên.

Hoắc Thuận cũng không phải hạng người chỉ lo sướng một mình. Hắn đứng lên thắt lại dây lưng rồi nói: “Các anh em, cứ từ từ mà chơi, đêm còn dài lắm, ha ha...”

Hề Đình tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

Cô ta sai rồi, cô ta không nên vì phóng túng nhất thời mà thả lỏng sự đề phòng, cũng không nên vì tức giận nhất thời mà đắc tội với đám lưu manh này.

Một khắc trước cô ta vẫn còn sục sôi ý chí chiến đấu, tráng khí bừng bừng, nhưng giờ cô ta chẳng khác nào cái giày rách bị người ta xỏ vào rồi lại hất ra.

Không có hy vọng...

Một bước đi nhầm, thua cả ván cờ!

Năm giờ sáng, trời còn tối mờ, chỉ có một vùng sáng nhạt bừng lên ở phía chân trời.

Năm gã đàn ông khiêng một chiếc bao tải từ cửa sau hộp đêm lặng lẽ rời đi, Hoắc Thuận ngồi vào xe: “Đi tới chỗ bà Quế.”

“Vâng.”

Đàn em nhét chiếc bao tải vào cốp xe, sau đó kéo cửa băng ghế sau ra, ai nấy đều ngồi vào vị trí.

Tài xế nổ máy, chiếc xe từ từ chuyển bánh.

“Đại ca, chúng ta làm thế thật sao?” Một đàn em đặt câu hỏi.

“Sao hả, mày không dám à?”

“Khụ, sao có thể chứ?” Có phải bọn họ chưa từng làm thế này đâu, “Em chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc.”

“Đáng tiếc?” Không biết Hoắc Thuận nghĩ tới điều gì mà cười một cách đầy thâm sâu.

“Chẳng phải thế sao? Hàng ngon như thế, da thịt non mịn, tuy rằng có hơi lớn tuổi tí nhưng chẳng phải đào chín mới ngọt hay sao!”

“Thằng nhãi mày có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có nói quanh co lòng vòng trước mặt đại ca.” Một tên đàn em khác không chịu được sự lải nhải của hắn ta, thúc giục một tiếng, vốn dĩ chuyện này cả bọn cũng đã bàn bạc xong với nhau rồi.

“Thế thì mày nói đi xem nào!”

“Hừ! Nói thì nói,“ tên đàn em kia xoa tay, “Đại ca, nếu cứ thế mà đưa tới chỗ bà Quế, bọn em thấy hơi tiếc, hay là để nó lại nuôi, từ từ chơi được không?”

Hoắc Thuận không tỏ thái độ gì.

Tên đàn em không ngừng cố gắng thuyết phục, “Anh xem, mấy đứa chúng ta lúc nóng người lên là có chỗ tiêu hóa rồi, không cần phải nhịn thì sức khỏe mới tốt được chứ!”

“Được rồi, tao còn lạ gì suy nghĩ của mấy thằng chúng mày nữa?” Hoắc Thuận trừng mắt với hắn.

“He he... đại ca anh minh.”

“Vuốt mông ngựa ít thôi!”

“Nói vậy nghĩa là anh đồng ý rồi phải không?”

“Đồng ý cái rắm!” Sắc mặt Hoắc Thuận trầm xuống, “Mày không sợ bị lây mấy bệnh tình dục hả!”

“Chẳng phải còn có bao cao su sao...”

“Đủ rồi, nhất định phải đưa tới chỗ bà Quế, không thể để lại ở thủ đô được.”

“Ơ? Sao lại không thể để lại được ạ?”

Hoắc Thuận hít vào một hơi thuốc: “Trên người con đàn bà này mặc toàn đồ xa xỉ, tối qua lại mang một thân đầy vết thương tới quán bar, tao nghi là nó đang được một ông lớn nào đó bao nuôi lắm.”

“Cái này... Thế là chúng ta gặp rắc rối rồi à?” Trong mắt tên đàn em lộ ra vẻ kinh hoàng.

“Xem mày nhát gan chưa kìa!”