Ối, vừa nhìn đã thấy ghê gớm rồi, một nam một nữ hôn môi nhau!
Ông cụ bỗng có vẻ mặt như gặp quỷ, “Bà... bà... bà... xem cái thứ gì thế hả?”
Đàm Thủy Tâm không thèm nhìn ông lấy một cái, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, động tác nhã nhặn, thanh thoát tự nhiên, “Liên quan gì đến ông?”
Lạnh nhạt như nước, giống như mặt nước phẳng lặng sau khi thuyền đã lướt qua.
Trong lòng Lục Giác Dân thấy rối rắm khó chịu, vốn muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng lại nhớ đến lúc nãy đã nói sẽ không cãi nhau, chỉ đành hậm hực cho qua.
Bất giác lại nhìn về phía màn hình, lần này không chỉ môi chạm môi, mà thấy luôn cả đầu lưỡi, còn... còn chui vào trong nữa...
Đúng là xã hội càng ngày càng đi xuống!
Bàn tay vung lên, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, màn hình gập xuống, hai má ông cụ đỏ bừng, nghiến răng cảnh cáo: “Không được phép xem!”
Đàm Thủy Tâm nhìn ông như nhìn một kẻ thần kinh. Trước đây bà chắc chắn sẽ không dám dùng ánh mắt này nhìn Lục Giác Dân, nhưng hôm nay, thế sự thay đổi, đã đến lúc lên mặt rồi!
Những năm qua, bà cố gắng dịu dàng chu đáo, nhưng về cơ bản, thân là nối dõi duy nhất của hai nhà Đàm Tạ, trong xương tủy của bà cụ có một niềm kêu ngạo bẩm sinh, tuy đã thu lại, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Với dáng vẻ như thế, ngay cả Lục Giác Dân, người chung sống mấy chục năm, làm bạn đến già với bà cũng chưa từng gặp qua lần nào, thế là lập tức cảm thấy ngơ ngác.
Tất nhiên, trong này cũng không thiếu được công lao của Đàm Hi.
Tối hôm qua, hai người đã tiến hành một lần “nghiên cứu thảo luận” với tình huống trước mắt, và cho ra được “sách lược ứng đối” từ thực tế, kết quả cuối cùng rút ra được là: lấy lùi làm tiến.
Tóm lại, Đàm Thủy Tâm dùng dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng áp chế nhuệ khí của một kẻ gia trưởng như Lục Giác Dân.
Hiển nhiên, hiệu quả không tồi.
“Ông dựa vào gì không cho tôi xem?” Câu này, bà hỏi rất nhẹ, không hề có dấu hiệu mất bình tĩnh, mà ngược lại trông bình tĩnh đến lạ kỳ.
Lục Giác Dân thấy sợ hãi trong lòng, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cụ thể thế nào lại không nói lên được.
“Việc này... hôn tới hôn lui còn ra thể thống gì nữa?!”
“Cần ông phải lo à.” Cười lạnh một tiếng.
“Tôi nói này, bà muốn tạo phản đúng không?!”
“Hôm qua không phải đã phản rồi sao?”
“Bà!” Ông cụ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, trơ mắt ra nhìn bà cụ nâng màn hình đã bị gập xuống lên, sắp xếp nghiêm chỉnh, càng khiến người ta thấy tức hơn là bà còn quay ngược lại cảnh hôn môi lúc trước, ông xem mà gân xanh nổi đầy trán.
“Đừng quên lúc nãy ông đã hứa gì, muốn cãi nhau thì ra ngoài.”
Lửa giận của Lục Giác Dân vừa phun lên đến cổ họng, thì bị xìu xuống như thế, cái cảm giác đó phải nói như thế nào nhỉ... giống như bị một thau nước lạnh dội xuống người.
Bà cụ đặt ly về chỗ cũ, “Ông đến làm gì?”
Lục Giác Dân lúc này mới phản ứng trở lại, bản thân vẫn còn chuyện chính đáng phải làm.
“Khụ khụ... À tôi đã kêu Uyển Nhiên nội trong một tuần phải dọn ra ngoài rồi.”
Khuôn mặt Đàm Thủy Tâm khẽ động, nhưng trên môi chỉ nhẹ nhàng thốt ra một tiếng “ồ”, không nhìn ra có gì bất ngờ.
Ông cụ ngơ ngác, sao... sao không giống như tưởng tượng của bản thân thế này?
Ông cho rằng, bà cụ sau khi nghe thấy câu này, dù sẽ không lập tức tha thứ cho ông ngay, nhưng ít nhất sẽ thấy vui một chút chứ. Nhưng cái dáng vẻ không lạnh không nóng này là thế nào?
“Tôi nói, tôi đã đề nghị kêu Uyển Nhiên dọn ra rồi!” Ông cụ không chết tâm, lặp lại một lần nữa.
“Ừ, nghe thấy rồi.”
“Sao... sao bà không có phản ứng gì?”
“Tôi nên có phản ứng gì sao?” Đàm Thủy Tâm lạnh lùng nhìn ông, khóe môi nở nụ cười mỉa mai, “Vui mừng chảy nước mắt, hay đội ơn ông?”
“Không phải ý đó...”
“Vậy ông có ý gì?”
“Tôi... tôi muốn nói, bây giờ bà có thể về với tôi được chưa?”
“Triệu Uyển Nhiên dọn đi chưa?”
“... Vẫn chưa”
“Ờm, đợi bà ta đi rồi hẵng nói vậy.”
Sắc mặt Lục Giác Dân bỗng trở nên nặng nề: “Bà không về với tôi?”
“Về làm gì? Nghe ông mở miệng ra là “Uyển Nhiên”, hay lại xem điệu nhảy tình bạn của hai người lần nữa?”
“...”
Lục Giác Dân ngồi trên sofa, im lặng rất lâu, cứ như người mất hồn, trông hơi ngơ ngác.
Đàm Thủy Tâm không hề nhìn ông, toàn bộ sức chú ý đề tập trung lên bộ phim, cậu trai tuấn tú, cô gái thanh thuần, hai đứa trẻ thật xứng đôi...
“Nếu không có gì, ông có thể đi rồi.”
“...”
“Không tiễn.”
“À....” Ông cụ nuốt nước bọt, “Tôi thấy hơi khát” Ông nhìn chằm chằm vào ly trà.
“Trong bình giữ nhiệt phía bên phải có nước lọc.”
“...”
Lục Giác Dân đi rồi, đi trong ầu sầu buồn bã.
Bà cụ tiễn người ra đến cửa, không nói một câu chào tạm biệt, cũng không có bất kỳ lưu luyến nào, thậm chí không đợi đến lúc Lục Giác Dân xoay người nhìn đã đóng cửa lại.
Rầm...
Ông cụ bị giật mình ngơ ngác, mãi đến khi xuống lầu, ngồi vào trong xe rồi vẫn không thể nghĩ thông được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bác Từ nhìn vẻ mặt buồn phiền của ông, như quả cà héo úa, trong lòng cũng thấy khó chịu.
“Ông chủ, bà chủ đã đồng ý chưa?”
“Cái gì?”
“Bà chủ đã đồng ý về nhà chưa?”
“Bà ấy...” Rốt cuộc có đồng ý hay không? Lục Giác Dân ngơ ngác, câu đó nói như thế nào ấy nhỉ?
Ồ, đợi bà ta dọn đi...
Lại nói đến bên kia, bà cụ sau khi tiễn ông cụ đi, cửa vừa đóng lại đã không nhịn được, chân mày cong lên vui vẻ.
“Đáng đời!”
Mắng thầm một tiếng, sau đó đi vào phòng ngủ chính.
“Hi Hi! Hi Hi...”
Đàm Hi vừa thức dậy, đang làm vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, nghe thấy thế, ngậm bàn chải đánh răng bước ra.
“Sao thế, bà nội?”
“Lúc nãy ông ta đến rồi! Sao con đoán được hay vậy?”
Hôm qua, Đàm Hi đảm bảo với bà cụ rằng Lục Giác Dân chắc chắn sẽ đến nữa, không phải hôm nay thì là ngày mai. Đàm Thủy Tâm bán tín bán nghi, nhưng hôm nay sự thật đã bày ra ngay trước mắt.
“Mau nói cho bà nội biết, có phải con có thể biết trước tương lai không?” Ngay cả phản ứng của ông ấy cũng biết rõ như lòng bàn tay.
Sự xảo quyệt xẹt qua trong mắt Đàm Hi. Cô mỉm cười thần bí...