Người đến là thành viên đội kỹ thuật của Lôi Thần...
Thời Cảnh nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi: “Có chuyện gì xảy ra?”
Bởi vì nguyên nhân kỹ thuật, khi đến gần cuối cùng làn sóng dao động giá cổ phiếu sẽ xuất hiện một đợt tăng trở lại ngắn, thời gian chỉ có 3 giây, nhưng đúng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó có sáu tài khoản đã bán tháo ra tổng cộng hai trăm vạn cổ phiếu, giá mỗi cổ phiếu tăng hơn 20% so với tình hình bình thường!
“Cái gì?! Đưa tôi qua đó.” Thời Cảnh nhanh chóng rời đi, quên cả chào hỏi mọi người, có thể thấy sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Tuy Cát Lão vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng đầu mày nhíu chặt lại đã tiết lộ cảm xúc chân thực của ông.
Đôi mắt Lục Chinh lộ vẻ trầm tư, sau đó theo Thời Cảnh rời đi.
Phòng hội nghị rơi vào bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị...
“Có ba chuyện.” Cát Lão đột nhiên mở miệng, phá tan bầu không khí u tịch, “Đầu tiên, chuyện lãnh đạo cấp cao của Hoa Nhuận bị bắt rốt cuộc là do ai tiết lộ bí mật. Thứ hai, người tiết lộ bí mật có mục đích gì. Ccuối cùng, những người bảo vệ Vương Khởi trong vòng ba ngày nộp kiểm điểm lên.”
Giờ thủ đô, 11 giờ 20 phút.
“Có thể điều tra được chủ nhân của sáu tài khoản này không?” Thời Cảnh đứng trước màn hình giám sát lớn. Chỉ còn mười phút cuối cùng là đến thời gian kết thúc phiên giao dịch, theo kế hoạch giá cổ phiếu sẽ có xu thế giảm dần cho đến lúc dừng phiên giao dịch. Thế nhưng vào lúc 11 giờ 18 phút 42 giây giá cố phiếu đột nhiên tăng lại, vượt qua năm mươi phần trăm giá cổ phiếu thông thường!
“Điều tra được rồi!” Một thành viên đội Lôi Thần vừa lấy được tài liệu mở tài khoản trong Bộ quản lý doanh nghiệp chứng khoán, hiển thị trên một bên màn hình giám sát.
Thời Cảnh đi đến, “Toàn bộ đều họ Lưu à?”
“Hơn nữa sáu tài khoản này đều được liên kết đến thẻ ngân hàng mở từ một chi nhánh, thời gian mở tài khoản cũng là cùng một ngày.”
Thời Cảnh nhíu mày, “Thời gian giao dịch thì sao?”
“Gần như là đồng thời.”
“Cũng tức là, sáu tài khoản này rất có thể là thuộc về cùng một người, hơn nữa người này đã bán tháo toàn bộ 200 vạn cổ phiếu với giá cao trong đúng thời kỳ tăng trưởng ngắn ngủi đó!”
“Rất có khả năng.”
“Hừm...” Thời Cảnh cười, vừa rồi anh ta còn lo lắng dân chơi cổ phiếu mất trắng tay, không ngờ chỉ chớp mắt đã bị phản ngược lại, “Bắt buộc phải lôi được kẻ đó ra, tôi phải xem xem là ai lại dám đục lỗ của quân đội!”
“Đội trưởng Thời, còn ba phút nữa là kết thúc phiên giao dịch.”
Lục Chinh lập tức quyết đoán, “Lấy được Hoa Nhuận đã rồi tính tiếp.”
“Lão Lục!” Một khi kết thúc phiên giao dịch, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy biển.
“Sau khi kết thúc tôi sẽ đích thân làm.”
Lúc này Thời Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta suýt nữa thì quên, vị này không chỉ bắn súng giỏi, thể lực tuyệt hảo, mà ngay cả tay nghề trên phương diện máy tính cũng không hề thấp.
Năm xưa, ở sự kiện đại sứ quán Trung Quốc tại Zambia bị tấn công, tập thể honker tấn công nước A, trong đó có bóng vị này.
“Nhóc con!” Lại dám gài bẫy của quân đội, hại anh ta tổn thất mấy trăm vạn trong vòng 3 giây, đúng là không thể tha thứ được!
11 giờ 3 phút, kết thúc phiên giao dịch.
Giá cổ phiếu Hoa Nhuận ngừng giảm, các diễn đàn tài chính lớn tràn ngập tiếng chửi mắng.
“Lão Lục, nhờ vào cậu đấy.”
...
Đàm Hi tháo tai nghe xuống, hơi ngửa ra sau, nửa giây sau, thở một hơi thật dài.
Hoa Nhuận vẫn coi như xong đời.
Giơ tay ra xoa bóp mi tâm, hậu quả sau một khoảng thời gian dài căng cứng lên, chính là mệt mỏi rã rời gấp bội.
Click vào sơ đồ xu thế biến động của giá cổ phiếu Hoa Nhuận, từ chín giờ sáng đến mười một rưỡi, sự biến động gần như là quỷ dị khiến người ta không thể không liên tưởng nhiều thứ.
Tuy nói là thị trường cổ phiếu có rủi ro, lên voi xuống chó là chuyện bình thường, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy không thể xảy ra tình trạng trượt giá nhiều như vậy được, đương nhiên, trong những hoàn cảnh như chiến tranh, khủng bố tấn công, khủng hoảng tài chính tiền tệ thì đúng là rất có khả năng.
Đàm Hi trầm tư một lúc, vẫn không hề có được đầu mối gì. Lên baike tìm kiếm tài liệu cơ bản về Hoa Nhuận, vẫn không nhìn thấy được đầu mối nào. Đột nhiên, ánh mắt khựng lại, trang giao diện máy tính dừng lại tại một bản tin tức liên quan đến Hoa Nhuận niêm yết trên sàn chứng khoán.
“Nhật Báo Quân Sự?”
Liên tưởng đến một số kỹ thuật của Hoa Nhuận dường như có gắn kết với một số doanh nghiệp quân đội, Đàm Hi bừng tỉnh.
Xem ra, sự vụ lần này có dính đến thế lực ngoài nhân dân rồi.
Cô và Lưu Diệu thực sự coi là “mắt tinh thấy heo”, trong thị trường chứng khoán A mênh mông chỉ nhắm vào đúng loại này. May mà thoát được kiếp nạn “dịch bệnh heo” này, tiếp theo đây cứ đợi có thịt ăn vậy.
Lần này tính cả vốn cũ có lẽ thu về được khoảng năm sáu trăm vạn.
Cô kiếm được lời rồi, cướp lại được trong chính 3 giây sơ hở, nhưng những người chơi cổ phiếu khác thì không được may mắn đến thế, khi thoát khỏi diễn đàn tài chính, các bài post liên quan đến Hoa Nhuận toàn là tiếng mắng chửi.
Đương nhiên, cũng không thiếu những người bình tĩnh tỉnh táo, phân tích đâu ra đấy những điểm đáng ngờ của “sự kiện Hoa Nhuận” lần này, và tự xưng là sẽ để Hội giám sát thị trường chứng khoán vào điều tra, trả lại công bằng cho mọi người.
Chỉ là... thực sự có thể điều tra ra được cái gì sao?
Hoa Nhuận liên quan đến quân đội, sẽ không cho phép giới chính trị chen chân vào được. Bên tư pháp tuy rất có thực quyền, nhưng phạm vi quản lý có hạn, không quản được rộng rãi đến vậy.
Kết quả là, vẫn không giải quyết được gì.
Những người này gây ầm ĩ lên thế nào, cũng không tránh khỏi chịu thiệt. Cũng may mà cô nhảy ra trước một bước, không chỉ không chịu thiệt mà còn kiếm thêm được một món hời nhỏ.
“Lưu Diệu, là tôi đây.”
“Lời rồi! Chúng ta lời rồi!” Giọng chàng trai khó che giấu nổi sự phấn khích, còn mang theo sự run rẩy.
“Ừm.” Đàm Hi bị anh ta truyền nhiễm, khóe môi cũng hơi nhếch lên.
“Sáu tài khoản, cộng lại tổng cộng sáu trăm ba mươi hai vạn, tôi lập tức chuyển tiền cho cô...”
“Không vội. Đầu tiên chuyển tất cả đến một tài khoản ngân hàng, tiền để đó không gọi là tiền, phải tiêu rồi mới là tiền thật.”
Hai mắt Lưu Diệu sáng bừng lên, cẩn thận thăm dò hỏi: “Chúng ta có tiếp tục nữa không?”
“Đương nhiên rồi. Anh không tiện à?”
“Không không không...” Tiện chứ! Cực kỳ tiện là đằng khác!
“Được rồi, anh làm việc trước đi. Cố gắng chuyển tiền đi nhanh nhất có thể, tôi e là đối phương sẽ điều tra.”
“Ngân hàng có cơ chế bảo mật...”
Đàm Hi khẽ cười, “Hacker thì để ý gì đến cơ chế bảo mật chứ.”
Vẻ mặt Lưu Diệu chấn động, “Tôi làm ngay đây.”
...
“Lão Lục, cậu nói gì đi chứ! Rốt cuộc là có điều tra được không hả?” Cứ gõ mãi gõ mãi, gõ đến mức to cả đầu luôn rồi.
Lục Chinh không đáp lại, mười đầu ngón tay đang thuần thục thao tác trên bàn phím, giống như đang chơi một thứ đồ chơi không thể bình thường hơn được nữa, dễ dàng đơn giản.
Trên màn hình theo đó hiện ra một đoạn code chằng chịt số liệu.
Các thành viên của đội Lôi Thần đứng đầy xung quanh, ánh mắt nhìn Lục Chinh đều mang theo sự sùng bái và kính trọng. Trong số những người này có những người từng kề vai chiến đấu với Lục Chinh từ những ngày đầu, cũng có những tân binh mấy năm gần đây mới được cất nhắc, đều vô cùng ngưỡng mộ vị “Diêm Vương trong quân đội” này.
“Được rồi.” Cùng với tiếng gõ phím Enter thanh thúy cuối cùng, màn hình hiển thị một chuỗi địa chỉ IP và thông tin lưu chuyển dòng tiền mặt.
“Năm phút trước, số tiền trong sáu tài khoản đã hoàn thành hợp dòng.”
“Đổ vào tài khoản nào?”
“Lưu Diệu.”
...
Sự việc kết thúc viên mãn, cục đá đè nặng trong lòng Đàm Hi đã rơi xuống, đang chuẩn bị tắt máy tính, điện thoại lại reo vang.
Không đợi cô nói, giọng nói kinh hoàng của Lưu Diệu đã truyền đến từ bên kia đầu dây.
“Tôi vừa nhận được tin nhắn thông báo, sáu trăm vạn trong thẻ đều bị đóng băng hết rồi!”
Mặt Đàm Hi hơi biến sắc: “Nói rõ ràng xem!”
“Sau khi hoàn thành chuyển khoản trên mạng, tôi đang chuẩn bị tắt máy tính thì đột nhiên màn hình bị đen sì lại, sau đó lập tức có tin nhắn truyền đến.”
“Đoạn code tôi đưa cho anh đã xóa đi chưa?”
“... Chưa.”
Đàm Hi thầm mắng chửi, “Bây giờ anh lập tức báo cảnh sát, nói tiền trong tài khoản bị đóng băng phi pháp. Bây giờ tôi sẽ điều khiển từ xa máy tính của anh, sau đó cho dù xảy ra chuyện gì đều không thể để lộ chuyện đoạn code chúng ta đã dùng ra được. Phải nhớ là, có thể bán hết được cổ phiếu trong cả sáu tài khoản trong vòng 3 giây tuyệt đối không thể là chuyện tự nhiên được, anh đã nghe rõ lời tôi nói chưa hả?”
Tâm trạng Lưu Diệu kinh hãi, trong đầu mơ hồ hỗn loạn. Rốt cuộc anh ta vẫn còn trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, nên vẫn bị dọa phát sợ.
“Chúng, chúng ta sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Không đâu.”
“Có phải là... phạm tội không?” Anh ta cắn chặt răng, dốc hết dũng khí mới thốt ra được hai chữ đó.
Vốn dĩ khoản tiền lớn sáu trăm vạn đã khiến anh ta thấp thỏm không yên, đặc biệt là trong khi mọi người đang lỗ mất tiền, họ lại kiếm được một món lớn. Anh ta thấy hưng phấn nhưng đồng thời cũng cảm thấy nơm nớp lo sợ. Không ngờ, điều bất ngờ đến quá nhanh anh ta trở tay không kịp, vừa mới yên tâm được đôi chút đã lại căng lên như dây đàn.
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối lại, hai chữ “phạm tội” khiến cô cực kỳ mẫn cảm, bởi vậy giọng nói cũng nhạt đi, hơi mang theo ý lạnh lẽo, “Cứ làm như tôi nói, anh chỉ quan tâm đến việc không hổ thẹn với bản thân là được rồi.”
Lưu Diệu hít sâu, bình tĩnh trở lại: “Tôi hiểu rồi.”
Anh ta học khá tốt môn “Luật kinh tế”, tuy không rõ Đàm Hi lấy từ đâu ra nguồn tin tức bí mật giá cổ phiếu sẽ tăng lại lên đỉnh một lần cuối cùng, nhưng chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận, thì mặc kệ dù là ai điều tra cũng không thể nắm được điểm yếu gì.
Nghĩ vậy, lại càng thấy vững dạ hơn.
Đàm Hi biết rằng, Lưu Diệu là một người thông minh, học tài chính đều là những người không quá cứng nhắc. Sự việc của Hoa Nhuận tuy đã đi quá giới hạn, nhưng còn chưa đến mức vi phạm pháp luật. Lưu Diệu chỉ cần suy nghĩ kỹ lại là sẽ thông suốt được vấn đề.
Hai người trao đổi với nhau xong, Đàm Hi bắt đầu điều khiển máy tính của Lưu Diệu từ xa.
Lúc gần cuối, đã nhìn thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, nhưng không ngờ giữa đường lại lòi ra một Trình Giảo Kim, chặn lệnh cô đã gửi đi lại.
Đàm Hi nhíu mày, sắc mắt mơ hồ ngưng trọng lại.
“Vãi, gặp phải cao thủ rồi à? Thú vị đấy...”
Cũng phát ra lời cảm thán tương tự còn có một người nào đó đang ở trung tâm kỹ thuật quân khu.