Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 382: Khó bề phân biệt, có giữ hay không




Lục Chinh đưa bà cụ về nhà cũ, ngồi chưa đầy mười phút, còn chưa được gặp mặt ông cụ Lục đã nhận được điện thoại của Tống Tử Văn gọi đến.

“A Chinh, có lẽ cậu phải đến quân khu một chuyến rồi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đứng dậy, đi ra bên ngoài.

“Tổ điều tra Châu Hàng đã có chứng cứ xác thực rồi.” Cẩn thận nghe hết, trong ngữ khí mơ hồ còn ẩn chứa ý cười.

“Động tác nhanh đấy. Hai mươi phút nữa tôi sẽ đến nơi.”

“Đợi cậu.” Ngừng lại, bổ sung một câu: “Cát Lão cũng có mặt.”

Lục Chinh cho điện thoại vào túi quần, khởi động xe, phi như bay về phía quân khu.

Giữa đường, anh gọi đến số của Đàm Hi, giọng nói máy móc lạnh lùng đã được công thức hóa truyền đến: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đang bận...”

Người đàn ông nhíu mày, chuyên tâm lái xe.

“Xin xuất trình giấy chứng nhận thông hành.”

Cửa quân khu, Lục Chinh hạ cửa xe xuống, gương mặt lạnh lùng sắc bén chiếu lên con ngươi hai anh lính gác.

Anh mặt không biểu cảm móc điện thoại ra, trực tiếp gọi đến văn phòng Cát Lão, nói rõ tình hình, rồi đưa cho một anh lính gác trong đó.

“... Chào thủ trưởng! Vâng, rõ!”

Kết thúc cuộc trò chuyện, trả lại điện thoại cho Lục Chinh, cũng không biết đầu bên kia Cát Lão đã nói gì, ánh mắt nhìn người trong xe của anh lính gác mang theo sự kính nể sợ hãi kỳ lạ, cho đến khi cửa sổ xe khép lại.

Đến phòng họp trên tầng ba, Lục Chinh mới phát hiện ra không chỉ có Cát Lão và Tống Tử Văn mà còn có một số cán bộ cấp cao của hai bên quân sự và chính trị.

Lục Chinh hơi ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh lại. Anh lên tiếng gọi, những người mặc quân trang được thống nhất gọi là “thủ trưởng”, còn mặc thường phục được gọi là “lãnh đạo”.

“Lục tướng...”

“Đội trưởng Lục...”

“Đồng chí thiếu tướng...”

Trong giới này thân phận của Lục Chinh cũng không phải là bí mật, cho dù chưa từng gặp anh cũng sẽ biết có một người, được hưởng hết vinh quang của ba nhà Bàng - Lục - Tống.

Anh ngồi xuống chỗ trống cuối cùng, ngay bên cạnh Tống Tử Văn.

Vốn dĩ, đây là chỗ giành cho anh.

“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Đôi mắt Tống Tử Văn nghiêm túc: “Vương Bình Thiện bị điều tra tham ô nhận hối lộ, liên đới Vương Khởi vào trong đó.”

“Hừ, lại là người nhà họ Vương...” Trên mặt Lục Chinh xuất hiện ý chế giễu như cười như không.

“Tự tạo nghiệt không thể sống.”

“Cũng chưa đến mức đó.”

Tống Tử Văn nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Lục Chinh không đáp lại ánh mắt nghi ngờ của anh ta, dứt khoát ngồi im như lão tăng nhập định.

Anh ta như vậy, ngược lại khiến Tống Tử Văn càng nghi ngờ hơn, thấp giọng nhắc nhở nói: “Anh đừng có làm loạn.”

Chuyện của Vương Bình Thiện đã sớm nằm trong dự liệu, Tống gia cũng là kẻ đứng sau giật giây.

Nay, tổ điều tra do Vương Mẫn tổ chức không những không thể bắt được điểm yếu của Lục Chinh, mượn thời cơ để trấn áp hai nhà Bàng - Tống, mà ngược lại còn tống chú ruột của mình vào tù, đây có gọi là tự lấy đá đập vào chân mình không?

Thân phận con rể ở rể của Chu Hàng vốn dĩ đã khiến người nhà họ Vương coi thường. Nay hắn thân là đội trưởng đội điều tra lại bẫy Vương Bình Thiện, hoàn toàn không cần đến họ ra tay, người nhà họ Vương không thể bỏ qua cho hắn được. Cho dù có người vợ là Vương Mẫn đứng sau lưng chống đỡ, cũng không thể chống lại được ánh mắt thù hận của cả một gia tộc.

Người này, đã coi như đã phế đi hoàn toàn.

Đáy mắt Tống Tử Văn lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Chỉ là... họ không định động đến Vương Khải, hắn là chủ tịch Hoa Nhuận, đoàn đội nghiên cứu dưới trướng vừa cho ra được thành quả, lập được đại công dưới sự cải tiến của radar quân dụng, tiền đồ xán lạn, nhưng cuối cùng chứng cứ bày ra trước mắt lại rõ ràng đến thế, vụ tham ô nhận hối lộ của Vương Bình Thiện ông ta cũng có tham dự vào.

Bằng chứng thép vững vàng như núi, cho dù phía quân đội không muốn động vào ông ta thì khi đối mặt với sự thật cũng chỉ có thể im lặng tập thể.

Bắt người là giới chính trị, giữ người là phía quân đội, cho nên mới có buổi hội đàm song phương phi chính thức ngày hôm nay.

“Trợ lý Tống, anh nói đi.” Cấp trên đã có lời, Tống Tử Văn không thể không nói được, tình huống giống như buổi đàm phán song phương ngày hôm nay, các vị tai to mặt lớn ngồi một bên quan sát trận chiến là được, đều là những người dưới trướng ra trận chém giết.

Còn tại sao văn phòng tòa thị chính lại nhiều người như vậy, mà chỉ dẫn theo Tống Tử Văn tham gia buổi gặp gỡ bí mật này, một mặt là vì năng lực của anh ta, còn thế lực gia tộc đứng phía sau anh ta lại là một nguyên nhân quan trọng khác.

Dù sao thì thân phận của Cát Lão còn sờ sờ ở đó, ngoài ông cụ Bàng thì quyền phát ngôn của anh ta là lớn nhất. Chính quyền thành phố và tòa án cùng viện kiểm sát cộng lại đều không đủ quyền lực, chỉ có thể kéo theo vị hậu bối có hạng nặng này ra, tuy không thể đại diện hoàn toàn cho Tống gia, nhưng cũng là một phương thức để thể hiện thái độ.

Nhìn thấy lần này chính quyền thành phố đến đây đã có sự chuẩn bị, liên hợp với tòa án, viện kiểm sát muốn chống đối đến cùng.

“Quá trình sự việc ra sao trước mặt các vị thủ trưởng, lãnh đạo đã có một bản tài liệu mô tả công chính, chi tiết rồi, vụ án Vương Bình Thiện tham ô đã được chính thức khởi tố, hiện hai bất đồng lớn nhất của hai bên nằm ở chỗ Vương Khởi có liên lụy vào trong đó hay không.”

Liên lụy thì chắc chắn là có, nói trắng ra, chính là vấn đề có giữ lại hắn hay không.

Cát Lão nghiêm nghị nói: “Hiện nay nghiên cứu của Hoa Nhuận đã bước vào giai đoạn then chốt, nhân lực, tài lực hai bên quân đội và chính phủ đã đầu tư vào đều không thể lấy lại được nữa.”

Một người đàn ông trung niên mặc quân trang phụ họa thêm: “Muốn thuyền lớn cập bến an toàn, người lái thuyền Vương Khởi này không thể có bất kỳ tổn thất nào.”

Vương Khởi không chỉ là chủ tịch một công ty, mà đồng thời cũng là một nhân tài nghiên cứu nghiêm túc đàng hoàng, nếu không phải vì chưa đủ kinh nghiệm, tuổi vẫn còn trẻ thì đã sớm đứng trong hàng ngũ viện sĩ hàn lâm rồi.

Cho nên, việc lựa chọn vô cùng khó khăn.

Cấp trên đã có người mở lời, Tống Tử Văn không thể không nói.

“Cho dù Vương Khởi có thân phận thế nào, năng lực ra sao, thì một khi đã phạm tội sẽ phải trả giá, đây là tinh thần pháp trị cơ bản.”

Câu nói này lập tức khiến mọi người đều trầm mặc.

Nhưng Lục Chinh lại đột nhiên ung dung lên tiếng vào lúc này.