Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 363: Dịch phong tước vs an tuyệt




ĐĐêm, Las Vegas, ánh đèn rực rỡ bao phủ thành phố về đêm.

Tại MGM Grand, trong một sảnh lớn bày hàng vạn máy trò chơi, mỗi một góc đều có thể nghe thấy tiếng máy móc xoay tròn và tiếng xèng rơi lả tả thanh thúy.

Trên lầu là khách sạn hào hoa kiểu lớn với ba nghìn phòng.

Lúc này, trong phòng họp tại phòng tổng thống.

“... Trên đây, chính là tất cả điều kiện của chúng tôi.” Người đàn ông mặc áo vest đi giày da thu tập tài liệu lại, mặt vô cảm quay về đứng trong hàng ngũ đội nhóm.

Hai bên hắn là một nam một nữ đứng thẳng tắp hai tay xuôi xuống, đây là hai hộ pháp mới của An gia – Kinh Lôi, Thiểm Điện.

Hai người tuy vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, nhưng tư thế đầy cảnh giác, để khi có bất kỳ tình huống bất ngờ nào đều có thể phản ứng với tốc độ nhanh nhất.

Vị chủ nhân họ đã thề trung thành lúc này đang ngồi thẳng ở phía trước, gương mặt nhìn nghiêng anh tuấn thâm thúy như được chạm khắc, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm, nhưng vẻ mặt lãnh đạm gần như lạnh lùng, đôi con ngươi tối tăm phiếm tím mang theo sự uy hiếp cường thế, khiến người ta không dám nhìn gần.

An Tuyệt, người thừa kế của An Thị sau An Tuyển Hùng, còn là người nắm quyền hùng tài thao lược, dã tâm ngút ngàn.

Ngồi trước mặt anh lúc này cũng là một người đàn ông khí chất trác tuyệt, áo vest màu trắng khoác trên thân hình hoàn mỹ, kính râm che đi một nửa khuôn mặt, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười khẽ, ý vị thâm sâu.

Phía sau người đàn ông là ba người vệ sĩ đứng thành một hàng, không được nội liễm thâm trầm bằng Kinh Lôi và Thiểm Điện. A thân người cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay lực lưỡng xăm hình vẽ đuôi rồng màu mực. Lão K là dáng người người mẫu tiêu chuẩn, vai rộng lưng hẹp, hình tam giác ngược điển hình. Còn Wilson so với hai người đàn ông cao to ngang ngược kia lại có khí chất tao nhã hơn. Nếu bỏ qua hình xăm uốn lượn ngoằn ngoèo sau tai hắn thì rất dễ khiến người khác hiểu lầm hắn là một nhà khoa học.

Ba đối hai đứng, một đối một ngồi, đàm phán dường như đang lâm vào bế tắc, bầu không khí dần trở nên khẩn trương.

“Điều kiện của cậu Tuyệt hình như hơi nhiều thì phải.” Nụ cười trên mặt Dịch Phong Tước khẽ thay đổi, nhưng cặp kính râm to bản đã che đi tâm trạng chân thực khó đoán.

“Đặc quyền cung ứng đạn dược không hạn chế này ngoài Tomahawk ở Nga ra thì tập đoàn Thiên Tước của anh là thứ hai, điều kiện quá ít thì hình như không nói được.”

“Theo như những gì tôi biết, Tomahawk dường như không cần phải tuân theo nhiều điều kiện như vậy.”

An Tuyệt cười lạnh, “Quan hệ cá nhân khác nhau.”

“Ồ?” Dịch Phong Tước dường như thấy rất hứng thú, “Hai nhà An Chử ở hai phương khác nhau, không ngờ giao tình lại tốt như vậy.” Ý ngoài lời là, dù sao thì tôi cũng không tin.

“Hai nhà An Chử đúng là không có giao tình gì cả...”

Ý cười trên mặt Dịch Phong Tước càng sâu hơn.

“Nhưng có liên quan gì đến buổi đàm phán ngày hôm nay của chúng ta chứ?”

“Cậu Tuyệt, làm ăn phải nói tới hai chữ ‘thành tín’. Cậu bật đèn xanh cho Tomahwk, nhưng lại chặn tập đoàn Thiên Tước ngoài cửa, nói thế sao được chứ?”

An Tuyệt khẽ gật đầu với đằng sau, người đàn ông mặc đồ tây thuận thế tiến lên phía trước, “Đầu tiên, Tomahawk xưa nay chưa bao giờ hợp tác với An Thị, càng không thể tồn tại cách nói gọi là bật đèn xanh được. Thứ hai, việc làm ăn súng ống đạn dược của An gia đều tiếng lành đồn xa, không để cho mọi người tùy ý làm hỏng được.”

“Giảo biện! Hàng năm Tomahawk có hàng trăm triệu súng ống đạn dược trong phạm vi biên giới nước Nga, các người nghĩ tôi mù chắc?”

“A!” Lão K lên tiếng chặn lại, ra hiệu bằng ánh mắt, “Nhưng mà, đây cũng chính là điểm khiến tôi nghi ngờ.”

“Tất cả súng ống đạn dược của Tomahawk đều đến từ Dạ Xã, xưởng quân sự độc lập, lại thêm nguồn gốc sâu xa giữa hai nhà, cho dù có bật đèn xanh cũng không phải là điều ngạc nhiên.”

Dạ Xã? Dịch Phong Tước tươi cười, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo nhìn thẳng vào An Tuyệt: “Cho nên, hôm nay cậu đến đây với thân phận của gia chủ An gia?”

“Chẳng lẽ tôi còn có thân phận nào khác sao?” An Tuyệt hỏi ngược lại.

Những người có chút hiểu biết về giới này có lẽ biết rằng, ngoài thân phận là người thừa kế An Thị, An Tuyệt còn là thiếu đương gia của Dạ Xã, phạm vi thế lực đó không lớn, nhưng lại sở hữu nguồn tài nguyên súng ống đạn dược đẳng cấp nhất thế giới.

Tương truyền, nó là do một người phụ nữ họ Dạ sáng lập, tiền thân chỉ là một thế lực nhỏ không hề có gì bắt mắt của thủ đô Hoa Hạ. Cùng với sự một đi không trở lại của thời đại vũ khí lạnh, súng ống đạn dược đã dần trở thành con át chủ bài chưa lật để tranh giành địa bàn. Ý nghĩa của Dạ Xã đối với các thế lực xã hội đen không cần nói cũng biết, không nói đến mức cúi đầu nghe theo, nhưng cũng kính nể có thừa.

Còn người sáng lập Dạ Xã là mẹ ruột của An Tuyệt, tức ái thê của An Tuyển Hoàng, vị thiên hậu cao lãnh nổi tiếng của giới giải trí! Đây đã là bí mật được công nhận.

Nguồn súng đạn của Thiên Tước có hai con đường, một là đặt hàng với số lượng cố định hàng năm từ Sói Đêm ở châu Phi, hai là trung gian tiêu thụ từ Tân Nghĩa An, Hồng Kông. Nghe nói, phía trên Tân Nghĩa An chính là Dạ Xã. Sau khi Dịch Phong Tước biết được điều này mới định nhảy qua khâu trung gian, trực tiếp bàn bạc cùng Dạ Xã.

Dường như đã nhìn thấu được suy nghĩ của đối phương, An Tuyệt nói rõ lập trường: “Tôi chỉ phụ trách chuyện nhà họ An, nếu anh muốn liên hệ với Dạ Xã, thì tôi có thể chỉ đường đi cho anh. Nhưng chuyện hợp tác cụ thể thế nào phải do anh đi trao đổi trực tiếp với bên đó, tôi sẽ không tham gia vào, càng không liên quan gì đến An gia.”

Ý ngoài lời tức là, chuyện đàm phán có thành được hay không hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh cá nhân.

“Điều kiện.”

“Nể tình anh từng hợp tác với tôi không chỉ một lần, miễn đi.”

“Nếu không tôi từ bỏ Dạ Xã, chuyển sang đầu tư vào An thị thì sao?” Dịch Phong Tước nửa đùa nửa thật.

Súng đạn của Dạ Xã đương nhiên là hàng đầu, nhưng An gia cũng không hề thua kém, chỉ khác ở chỗ một nhà kinh doanh súng ống đạn dược chuyên nghiệp, một người kiêm nhiệm đa chức, nhưng chất lượng và giá cả đều khác biệt không lớn, dù sao cũng là cùng nhánh giống nhau, cùng chia sẻ tài nguyên cũng là chuyện rất bình thường.

“An gia chưa bao giờ tranh giành với Dạ Xã.” Đây là mệnh lệnh tối cao của An Tuyển Hoàng, không chỉ đối với anh, đối với những người khác trong gia tộc họ An cũng đều như vậy.

“Xem ra vụ làm ăn ngày hôm nay đàm phán không thành rồi.”

An Tuyệt ra hiệu, người đứng sau lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho lão K. Lão K chuyển tay đưa cho Dịch Phong Tước.

“Anh trực tiếp liên hệ với hắn.”

Dịch Phong Tước cầm tấm danh thiếp, vẫn còn ngắm nghía: “Thần Thiếu?”

An Tuyệt đứng dậy, “Anh Thần không dễ nói chuyện, anh tự lo lấy đi.” Nói xong, xoay người rời đi.

Lúc này, Wilson vẫn luôn đứng phía sau Dịch Phong Tước như người vô hình đột nhiên tiến lên hai bước, đôi mắt ngập sự lo lắng.

Lão K chặn người lại, mắt nhìn Dịch Phong Tước ý muốn xin chỉ thị.

Trầm ngâm một lúc, Dịch Phong Tước mở lời: “Cậu Tuyệt xin dừng bước.”

“Còn có chuyện gì nữa?”

“Ở đây tôi có chút cổ phần, chỗ séc ba mươi triệu này coi như quà gặp mặt.” Người đàn ông vừa mở lời, A liền đưa chiếc cặp táp khóa mã đến trước mặt Thiểm Điện.

“Không có công lao, không dám thụ lộc.” An Tuyệt không thiếu số tiền ba mươi triệu này.

“Tôi nói rồi, là quà gặp mặt.”

“Chúng ta không phải là lần gặp gỡ đầu tiên.”

“Tặng cho công chúa nhỏ nhà cậu.”

Sắc mặt An Tuyệt đột nhiên trầm ngâm.

“Tôi không có ý gì khác, chỉ làm tròn trách nhiệm chủ nhà thôi.” Mới hơi đề cập đến đã lập tức biến sắc mặt, xem ra cô con gái út nhà họ An quả thực đúng như lời đồn, cực kỳ được cưng chiều.

“Tốt nhất là như vậy.” Ánh mắt An Tuyệt hiện lên vẻ hung ác.

Thiểm Điện nhận được ám hiệu, giơ tay ra đón lấy chiếc cặp.

Dịch Phong Tước thấy anh đã nhận, ý cười trên môi đậm hơn: “Có lẽ vẫn còn một chuyện nữa cần làm phiền đến cậu Tuyệt.”

An Tuyệt lạnh lùng nhìn hắn.

Dịch Phong Tước đứng dậy, chiếc quần âu màu trắng thẳng tắp như được dao cắt, chỉ thấy hắn vòng qua chiếc bàn đi đến trước mặt An Tuyệt.

Kinh Lôi và Thiểm Điện bày sẵn tư thế nghênh đón quân địch.

A và lão K cũng đặt tay vào vị trí khẩu súng đặt ở thắt lưng.

“Tịch Cẩn.” Dịch Phong Tước nói, “Cậu có quen ông ấy không?”

Sắc mặt An Tuyệt không đổi, “Quen thì sao, mà không quen thì sao?”

“Nếu như cậu quen, thì xin hãy giới thiệu cho chúng tôi gặp nhau một lần.”

An Tuyệt hơi kinh ngạc. Anh không ngờ Dịch Phong Tước lại dùng chữ “xin”. Nói một cách nghiêm túc, giữa họ bây giờ là quan hệ cạnh tranh, thậm chí trên một số phương diện còn có sự xung đột và mâu thuẫn không thể điều tiết được. Có thể khiến hắn ở vào thế yếu như vậy, sự việc chắc chắn là không hề đơn giản.

“Quen.”

Thần sắc Dịch Phong Tước không đổi, nhưng sự mừng rỡ cố gắng kiềm chế lại trong mắt đều bị An Tuyệt nắm bắt được.

“Ông ấy là cậu tôi.”

Lão K và A quay sang nhìn nhau, vui mừng và bất ngờ đều đủ cả, thậm chí còn mơ hồ hiện lên sự giải thoát. Đã bao năm rồi, cuối cùng cũng có hy vọng rồi...

Wilson hai mắt phát sáng, đặc biệt là khi nghe đến cái tên Tịch Cẩn.

“Chỉ cần cậu cho tôi gặp Tịch Cẩn một lần, điều kiện nào cũng được.”

“Anh... anh bị bệnh à?” Ngoài nguyên nhân này ra, An Tuyệt không nghĩ ra được có lý do nào bắt buộc phải gặp Tịch Cẩn, dù sao thì, ông ta là một bác sĩ, ừm... thần y sống trong truyền thuyết.

“Không phải tôi.” Ánh mắt Dịch Phong Tước hơi sầm xuống.

“Được. Tôi sẽ giới thiệu giúp anh, nhưng không thể đảm bảo chắc chắn ông ta sẽ ra tay đâu đấy.”

“Vậy là đủ rồi.”

“Nhắc nhở anh điều này, con người cậu tôi tự do buông tuồng đã quen, tham ăn lười làm. Những thứ khác, anh tự nghĩ cách đi.”

“Ruộng hoa anh túc của Thiên Tước ở nước X.”

An Tuyệt nhướng mày.

“Coi như báo đáp lại.” Vẻ mặt Dịch Phong Tước lãnh đạm, dường như tặng thứ có giá trị hàng trăm triệu đi chẳng qua chỉ như tặng một miếng thịt khô giá rẻ mà thôi.

Lão K nhíu mày, đó không chỉ là vấn đề tiền, mà còn là tất cả những gì tập đoàn Thiên Tước làm được ở vùng Tam Giác Vàng mấy năm gần đây, tương đương với việc dâng thế lực ở Nam Á cho người khác, đâu chỉ là “không tiếc vốn liếng”, mà đã gần như gần đến bước “tự hại mình” rồi.

Chỉ nhìn biểu cảm của A lúc này đã biết quyết định này nhức nhối đến đâu.

“Xem ra, người này rất quan trọng.” Ý cười trên môi An Tuyệt càng thâm trầm hơn.

Dịch Phong Tước từ chối không nói gì.

“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nhận lấy đồ anh đưa.”

“Xin cứ tự nhiên.” Hắn giơ tay ra làm động tác mời, cắt đi món lợi ích cực lớn như vậy, còn có thể cười được, chỉ dựa vào điểm này cũng đã đủ để khiến An Tuyệt đánh giá cao.

Đợi người rời đi, A bỏ đi vẻ mặt chết lặng, sự buồn bã khó che giấu được.

“Chúng ta đã nhượng bộ nhiều như vậy rồi, nếu chẳng may tên họ An đó ăn gian...”

“Không đâu.” Lão K phân tích lý trí, “Nếu An Tuyệt đã nhận ruộng hoa anh túc thì đồng nghĩa với việc đã gián tiếp đưa ra lời hứa hẹn. Tịch Cẩn, chắc chắn sẽ gặp được thôi.”

“Có thể gặp được cũng không đồng nghĩa với việc sẽ ra tay, đến lúc đó bệnh tình của cậu Hai vẫn...”

Lão K lạnh lùng nhìn quét qua.

A lập tức câm miệng lại. Ánh mắt đó khiến gương mặt A tái mét, trong lòng nhất thời cả kinh, chỉ hận không thể khâu cái miệng thối của mình lại.

“Cho dù thế nào, được gặp người vẫn còn có hy vọng, nếu như không gặp được, chỉ e cậu Hai có thể... không qua nổi mùa đông này.”

“Bác sĩ Wilson, ngay cả ông cũng không có cách chữa bệnh, Tịch Cẩn liệu có nắm chắc được không?”

“Khác nhau chứ.” Wilson liên tục xua tay.

“Khác chỗ nào?” Lão K truy hỏi.

“Tôi học Tây y, sở trường nội khoa. Còn Tịch Cẩn nghiên cứu Trung y, lại thường xuyên sống ở nước ngoài, có thể nói là trung Tây y dược lý kết hợp nhuần nhuyễn với nhau. Mấy năm nay, tôi đã thử qua vô số cách đều không thể khiến cậu Hai tỉnh lại được, chỉ có thể dựa vào các loại thiết bị máy móc để duy trì sự sống. Nhưng về lâu về dài nếu cứ thế này, các chức năng của cơ thể sẽ không tránh khỏi bị tổn hại, sức đề kháng cũng sẽ dần mất đi, khi đó, các loại bệnh rồi cũng sẽ tìm đến.”

Dịch Phong Tước yên lặng nghe hết.

Lão K và A cúi đầu trầm mặc.

“Nếu Tây y không được, thì đổi thành Trung y, không chừng còn có thể xảy ra kỳ tích!” Trong mắt Wilson xẹt qua sự hưng phấn, cảm giác hân hoan giống như bản thân bản thân vừa giải được vấn đề khó trong phòng thí nghiệm vậy.

“Sao ông có thể khẳng định chắc chắn mình không làm được thì Tịch Cẩn có thể làm được chứ?” Dịch Phong Tước đột nhiên mở miệng hỏi, sự sắc bén trong đôi mắt khiến người ta kinh hãi.

Wilson lau mồ hôi lạnh, “Năm xưa, tôi và hộ pháp An gia Minh Triệt đồng thời xin vào môn hộ bác sĩ Yaser. Trong số học trò cùng khóa, tôi và trình độ của hắn thực lực tương đương nhau.”

Minh Triệt có thể trở thành hộ pháp An gia kiêm bác sĩ cá nhân của An Tuyển Hoàng, trình độ y thuật thế nào không cần nói cũng biết.

Wilson hơi ngưng lại, rồi tiếp tục nói: “Người sư đệ của tôi xưa nay tự phụ, nhưng mười năm trước hắn đã chính miệng thừa nhận chịu thua Tịch Cẩn. Cho nên, tôi hoàn toàn có lý do để tin tưởng lại, năng lực của Tịch Cẩn ở trên mức tôi.” Nếu như ngay cả hắn cũng hết cách thì tính mạng cậu Hai đành phó mặc cho trời cao vậy.

Câu cuối cùng Wilson không có gan nói thẳng ra, nhưng tất cả mọi người có mặt đều hiểu rõ.

“Wilson, khoảng thời gian này ông tiếp tục chăm sóc cho cậu Hai. A, cậu đưa người theo sát An Tuyệt 24/7. Lão K, ruộng hoa anh túc ở nước X cậu phụ trách bàn giao.”

“Vâng!”

...

“Anh, anh về rồi à?” Đôi mắt An An lộ vẻ hân hoan, bước nhanh về phía cửa, giơ tay ra đón lấy chiếc áo khoác trong tay An Tuyệt.

“Để tự anh làm.”

Ánh mắt An An nghiêm túc, “Để em làm cho.”

An Tuyệt không biết phải làm sao, đành phải đưa cho cô, nhìn cô dùng tay vuốt ve từng chỗ nếp nhăn, sau đó treo lên móc, “Em gái, em thật ngang bướng.”

“Treo cho anh bộ quần áo đã được tính là ngang bướng rồi à?” An An cũng không giận, cười bình thản dịu dàng.

Hai anh em đi đến phòng khách.

An An dâng tách trà vừa pha xong lên, đầu gối gập nửa, khoảnh khắc đó khi cô cúi đầu thần thái giống như đóa hoa sen nước xinh đẹp e thẹn.

An Tuyệt giơ tay đón lấy, khẽ nhấp một ngụm.

“Thế nào?”

“Trà ngon.”

“Anh, lần nào anh cũng chỉ hai chữ này.”

“Trong lòng anh nghĩ thế nào thì ngoài miệng sẽ nói thế ấy.”

“Được thôi, em cứ coi như anh đang khen em vậy.”

An Tuyệt nghiêm trang, “Vốn dĩ chính là đang khen em mà.”

Cô gái rủ mắt mỉm cười.

“Có việc bận à?” Cô hỏi.

“Chuyện nhỏ.”

“Đã bảo là cùng em đi nghỉ, một công đôi việc thật là không có thành ý mà.”

“Anh đi gặp một người bạn cũ, không tính là chuyện công.”

An An ngước lên, ánh mắt hàm chứa ánh sáng, “Em thấy Kinh Lôi và Thiểm Điện rồi...”

An Tuyệt nhướng mày.

“Chuyện không liên quan đến họ.” Trong mắt An An lướt qua một tia kiên định.

“Ừ, anh sẽ không phạt họ.”

Cô gái mỉm cười, hai mắt long lanh, giống như ánh sao.