Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 354: Quân y gì chứ, kỳ lạ




Trong gương một nam một nữ đứng đấy, trên cổ đều quàng chiếc khăn màu đỏ.

Đàm Hi cao một mét bảy, so với nữ sinh thì cô thuộc diện cao rồi, nhưng đứng với Lục Chinh cao lớn vẫn không đủ, rõ ràng là ngự tỷ ăn chơi, thế mà lại có cảm giác như chú chim non bé nhỏ cần che chở vậy.

“Dựa vào cái gì chứ?” Đàm Hi chu mỏ, không phục.

Lục Chinh nhìn cô: “Có tiền đồ!”

“Anh thấp xuống tí coi.” Đàm Hi đưa tay đẩy vai anh xuống.

“Làm gì chứ?”

“Ai da, anh thấp xuống tí xem nào!” Tuyệt chiêu giọng em bé, bài thuốc làm nũng cần thiết không thể thiếu.

Lục Chinh hết cách, chỉ còn biết làm theo, không ngờ cô lại đưa tay ôm lấy anh.

“Vậy mới đúng.” Đàm Hi nhìn hai anh em trong gương, cảm thấy hài lòng gật đầu.

Cô bán hàng mín môi cười thầm, đang thanh thiên bạch nhật mà rắc cẩu lương có ổn không đó?

Sau cùng, Đàm Hi quẹt thẻ lấy hai chiếc khăn quàng.

“Nè, xem như tặng quàTết cho anh.” Cô đưa anh túi giấy.

Lục Chinh không nhận, “Em có thể về nhà rồi đưa anh.” Ý trong lời nói, ông đây không xách.

“...” Ghét!

Hai người sau đó đi dạo thêm vài cửa hàng nữa, kết quả rất bội thu.

“Buổi trưa ăn gì?” Đàm Hi nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi.

“Đói rồi?”

“Hơi hơi.”

“Có muốn ăn gì không?”

“Ừm... đồ nóng.” Tốt nhất là bia nóng.

Đương nhiên, vế sau Đàm Hi chỉ có thể âm thầm bổ sung trong lòng, tuyệt đối không dám nói ra.

“Đi thôi.”

Hai người đi xuống bãi để xe. Đàm Hi quăng túi lớn túi nhỏ vào hàng ghế sau, lúc này, điện thoại Lục Chinh vang lên.

“Alo, A Cảnh.”

Đàm Hi hơi dừng lại, anh họ tiện lợi?

Sau khi từ nước ngoài trở về, cô cũng chưa gặp lại Thời Cảnh lần nào,cũng rất ít khi nghe Lục Chinh nhắc đến. Cô nghĩ chắc thân phận anh đặc biệt, liên quan đến công việc toàn là cơ mật quốc gia, vì vậy mới không thường nhắc đến.

Nhưng, trong khoảng thời gian này thì quan hệ của cô và Thời Nguyệt đột nhiên rất tốt, còn đưa mặt tới căn hộ của bà ngoại ăn chùa uống chùa, tiện thể học hỏi kỹ năng vẽ, thi thoảng lại thưởng thức trà, hay ngắm hoa. Bà ngoại rất là thích cô. Mỗi lần tiễn cô, bà đều không quên dặn dò: “Cháu gái, rảnh thì ghé qua, chỗ bà còn nhiều đồ ăn ngon lắm!”

Bà cụ cũng biết ý lắm, biết cô thích ăn, nên đem đồ ăn ra dụ cô.

Cuối tuần lúc Thời Nguyệt không rảnh, cô đều đến siêu thị mua sẵn nguyên liệu và trái cây đem qua. Bà cụ làm cơm, cô giúp một tay, ăn xong phụ trách rửa chén.

“Kẹo Thập Cẩm?” Thấy Lục Chinh kết thúc cuộc gọi, Đàm Hi mở miệng hỏi.

“Ừ. Anh kêu cậu ta qua đây cùng ăn cơm.”

“Được, nhiều người thì náo nhiệt.”

Đàm Hi và Lục Chinh đến Lẩu Thành đặt phòng riêng. Thức ăn vừa lên đủ thì Thời Cảnh đến.

Anh ta mặc một bộ quân phục ngụy trang, so với trong trí nhớ thì đen hơn xíu, khiến hàm răng trông trắng hơn, lúc cười sáng loáng.

“Lão Lục, nhóc con!” Vừa ngồi xuống đã ôm bình trà không buông tay, nốc đủ ba ly to mới thôi, “Khát chết đi được.”

“Sao người anh ướt đẫm mồ hôi vậy?” Đàm Hi thấy lạ.

“Chạy 3 cây số, em thử chạy xem có chảy mồ hôi không?”

“Hở... Anh chạy qua đây sao?”

“Nếu không thì sao? Tôi vừa ra khỏi quân khu, còn chưa kịp lấy xe.”

“Trong quân khu không có xe sao?”

“Hơ, đó là xe bọc thép, chạy trên đường chắc bị người ta cho là thành phần khủng bố. Em có gan thì lái thử xem?”

Đàm Hi liếm răng: “Nếu có cơ hội, em cũng muốn...”

“Chớ nói bừa.” Lục Chinh đưa ánh mắt cảnh cáo cho cô.

Đàm Hi bĩu môi, bắt đầu cúi đầu ăn.

Thời cảnh sớm đã động đũa, “Lão Lục, tôi nói cậu biết, lần này cũng không biết lão già bị gì, không ngờ lại tốt bụng cho đội đặc chủng về nghỉ sớm. Mọi năm lần nào mà chẳng đến mùng một mới được về chứ?”

“Nghe có vẻ như cậu rất tiếc nuối?”

“Có điên mới tiếc nuối, mẹ nó tôi còn mong được nghỉ sớm đây này. Dẫu sao thì đêm 30 Tết cũng có thể ngồi trên ghế sofa coi gala chứ!”

Lục Chinh liếc anh một cái.

“Hơ hơ... mới từ bộ đội ra, còn chưa quen, mồm miệng vẫn hơi thô.” Thời Cảnh đưa mắt nhìn Đàm Hi.

“Đừng lo cho tôi, dù sao thì nghe tai trái, ra tai phải thôi.” Đàm Hi nói rõ lập trường, quân nhân mà, không nói mấy câu thô thô thì không bình thường rồi, phải thế này mới ‘men’ chứ!

“Hi hi, vậy thì tốt...”

Thời Cảnh nhìn Lục Chinh, ẹc, người trong cuộc còn nghe được, chỉ có anh lắm chuyện! Lo trời, lo đất, lo cả phụ nữ, trông như con nít hay sao? Đến câu thô tục cũng không nghe được, có cần nhỏ nhặt vậy không?

Chẳng khác gì thái độ đối xử với trẻ vị thành niên vậy!

Quan trọng là người này còn tỏ vẻ nữa, muốn gây sự à?

“Nói không chừng là cho viên kẹo trước, nghỉ xong là cho một gậy. Cậu tự liệu thân, dù gì trên đời này không có miếng bánh nào miễn phí cả.” Lục Chinh đơn giản vài câu.

“Hì, tôi nói này Lão Lục cái miệng cậu thật là...” thối muốn chết luôn!

“Lời thật thì khó nghe.”

“...”

“Tết đến, mọi người tính về bên nào? Lục Gia hay Bàng Gia? Tôi nhớ lúc trước là luân phiên, giờ đã sửa luật chưa?”

“Sau này đều ở Lục Gia.”

Thời Cảnh khẽ cười, “Lòng giác ngộ của cậu cũng cao đó! Chính phụ tách bạch rõ ràng nhỉ!”

“Lần này anh bế quan là để học sử Đảng hả?”

“Nói càn!” Mở miệng là nói vậy, hoàn toàn là bản năng phản xạ. Trời, Thời Cảnh ôm trán, trúng kế rồi.

Lục Chinh hiểu ngay, “Bảo sao mấy câu "tư tưởng giác ngộ", "chính phụ tách bạch" nói xuôi ghê, chắc mỗi ngày đều tập luyện hả?”

“Lão Lục, đủ rồi nhá! Đánh người không đánh mặt, lột da không vạch khuyết điểm.”

Đàm Hi nghe đến lùng bùng lỗ tai, “Học sử Đảng? Tại sao? Bộ đội đặc chủng phải học mấy cái này hả?”

Thời Cảnh có chút muốn ôm mặt, một thời lẫy lừng của anh, giờ bị hủy hoại hết...

Lục Chinh giải thích: “Người này sử Đảng trước giờ chưa qua nổi 6 điểm, năm nào cũng thi, năm nào cũng phải tập huấn, năm nào cũng bế quan, chậc chậc.”

“Lão Lục, đừng chọc tôi, tôi nói cậu biết! Có tin ông đây nói chuyện của cậu ra không?”

Đàm Hi mắt sáng rực.

Lục Chinh lại hết sức điềm tĩnh: “Tôi không nhớ bản thân đã làm gì bất chính và bị cậu biết được.”

“Ồ, chắc chắn vậy luôn?” Thời Cảnh nhếch môi, cười rất chi là gian.

Lục Chinh làm tư thế mời.

“Được, cậu đừng hối hận.” Thời Cảnh quay qua Đàm Hi, “Nhóc con, tôi nói cô nghe, thằng này hồi trước trong bộ đội là vạn người mê đó!”

“Ồ?” Cô nàng nào đó có vẻ rất hứng thú, hai mắt to chớp chớp, tỏ vẻ rất muốn nghe, “Sao biết được?”

“Quân y biết không?”

“Kiểu trong phim đeo thùng y tế băng qua làn mưa đạn khom lưng xuyên tới xuyên lui hả?”

“À... đó gọi là bác sĩ chiến địa, tuy cũng nằm trong phạm vi quân y, nhưng so với cái giờ chúng tôi biết có hơi khác. Quân y bây giờ một là nhân viên trong bệnh viện quân khu, hai là nhân viên thường trực trong phòng y tế quân đội.”

“Ồ, được mở mang kiến thức rồi. Anh nói tiếp đi, quân y sao?”

“Khụ khụ! Năm đó bộ đội bọn anh có một tốp nữ quân y đến, chậc chậc, ai ai cũng vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh cả, tuổi xuân phơi phới, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn nhan sắc có nhan sắc, trong đó có người tên...”

“Thời Cảnh, cậu im ngay cho tôi!”

“Sao chứ, chột dạ à? Không để tôi nói tiếp?”

Đàm Hi quay lại nhìn Lục Chinh, ánh mắt như ngọn đuốc, “Xem ra, chuyện của Nhị gia trong quân ngũ không ít đâu nhỉ?”

Lục Chinh giật mình.

“Làm gì mà không ít? Nhiều là đằng khác!” Thời Cảnh vung tay, hào khí ngất trời, chính là muốn ở trước mặt bạn gái chính thức lật bài cũ, xem anh lần sau dám tùy tiện dìm mình không!

“Kẹo Thập Cẩm, anh nói tiếp đi.” Đàm Hi cười híp mắt nhìn anh.

Ánh mắt Thời Cảnh nhìn qua, nhóc con này cười cũng ngọt ra phết đấy!

“Nói về nữ quân y...”

Đôi mắt bén như dao của Lục Chinh bay qua, nâng ly trà ở trước mặt lên, “Cậu cứ kể tiếp đi.”

Năm chữ thôi, thậm chí cả nhấn giọng hay tăng âm lượng cũng không có, nhưng đột nhiên khiến người ta cảm thấy lồng ngực bị ép ngàn cân, tựa như chỉ một giây sau là sẽ tắt thở.

Thời Cảnh kinh sợ, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là do thân hình và tướng mạo của lão Lục, đi đến đâu thì được gái bu đến đó, bộ đội cũng không ngoại lệ!”

“Lúc nãy anh nói, trong quân y có một người tên gì đó?” Đàm Hi cười hỏi.

“Ngô...” Lập tức câm miệng.

“Ngô gì cơ?” Nụ cười không biến sắc.

“Ngô... không có gì mà!”

“Ồ.” Đàm Hi thu lại ánh mắt về, giọng nhàn nhạt, tiếp tục ăn cơm.

“Kêu nhân viên đem thêm rau thơm, đúng rồi, ăn lẩu sao lại thiếu bia chứ?” Miệng Thời Cảnh bô lô bô la, tay cũng huơ huơ, “Này, kêu đi chứ?”

Ánh mắt nhìn hai người đàn ông, Đàm Hi buông đũa, đứng dậy.

“Được, đợi đó!”

Cô mặc áo khoác, ra cửa.

Lục Chinh cau mày, “Nếu bởi vì nữ quân y gì đó, cậu hoàn toàn có thể không cần tách cô ấy ra.” Làm vậy chỉ tổ khiến nhóc con đó càng tò mò.

Được lắm, lát về lại bị bám chặt.

“Nữ quân y gì chứ, tôi chỉ nói đùa thôi, dăm ba cái chuyện vặt vãnh đó tôi nào còn nhớ chứ?”

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, thần bí đến vậy.”

“Tôi nghe nói anh và cô nhóc công khai rồi?”

“Không được gọi bừa.” Lục Chinh nhíu mày.

“Xì, vậy gọi sao? Chị dâu? Chị dâu nhỏ? Người ta mới 20 tuổi thôi, thế mà cậu cũng dám ra tay cơ đấy!”

“Nói vào trọng điểm.”

“Tôi phải biết rõ tình huống trước đã! Cậu chơi thật hả?”

“Trước tiên, tôi không chơi, thứ hai là tôi đối với cô ấy chưa hề là giả.”

“Chậc chậc, thật là chua răng buốt tủy mà!” Thời Cảnh che nửa mặt, kêu gào, “Vài tháng trước, mấy lời tình tứ nổi da gà này mà từ miệng của Lục Chinh cậu nói ra, đánh chết tôi cũng không tin! Bây giờ thì... Không thể không tin! Sự thực thắng hùng biện.”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn.” Đôi mắt Lục Chinh nhìn về phía cửa.

“Sao, sợ cô nhóc về sao?”

“Vốn dĩ, việc này là chuyện riêng của cậu, tôi không muốn hỏi nhiều. Nhưng cậu chọn tới chọn lui, lại chọn ngay vợ của cháu ngoại mình, cậu cũng được lắm đấy!”

“Ngưỡng mộ?”

“Còn lâu. Tôi mà không là phải bạn bè lâu năm với cậu, thì chắc đã chửi cậu là dê cụ luôn rồi!” Nghĩ mà xem một bông hoa nhỏ xinh như vậy, sao lại để con trâu già này gặm mất cơ chứ?

Trong lòng Thời Cảnh thấy kỳ lạ, trước chuyện này, anh đã bỏ qua tình bạn cách mạng với Lục Chinh mà đứng về phía Đàm Hi để suy nghĩ. Thậm chí anh còn lo lắng lỡ chuyện mà bại lộ, một mình cô làm sao đối mặt với chỉ trích của mọi người.

Hơ, kỳ lạ...