Đàm Hi không thể không huýt sáo, thật hoàn hảo!
“Trưa nay, Tống Bạch đến tìm em ư?” Lúc đứng đợi thang máy, Lục Chinh tự nhiên hỏi.
Đàm Hi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, “Ừ, anh ấy mời em đi ăn tối.”
Đôi mắt hơi nhíu lại: “Anh ta kể cho em nghe tất cả rồi hả?”
“Nếu anh đang nói đến Bàng gia và Lục gia, thì em cũng biết sơ là chuyện gì.”
Lục Chinh đưa tay ôm cô vào lòng, có một chút hống hách và tỏ rõ sự sở hữu, nói bên tai: “Em nghĩ sao?”
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt hừng hực. Đột nhiên, cô nhếch miệng, lộ nụ cười mừng rỡ: “Anh, vấn đề này đáng lẽ phải là em hỏi anh chứ?”
Lúc này, thang máy đến và cả hai bước vào.
Đôi mắt Đàm Hi khép hờ. Lục Chinh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng đượm thêm chút dịu dàng.
“Sợ không?” Anh hỏi.
Đàm Hi đột nhiên ngước mắt nhìn lên, ánh mắt ngời ngời, “Có anh ở đây thì sợ gì chứ?”
Đôi mắt của người đàn ông lóe sáng, không nói gì, cánh tay ôm eo người con gái càng siết chặt lại, trong lòng nhiều tâm sự. Trước đó, Lục Chinh đã đoán trước những phản ứng của Đàm Hi, có thể là giận dữ, hay phàn nàn. Nhưng anh không ngờ được cô lại bình thản như vậy, như thể đây chỉ là một điều hết sức bình thường.
Thực sự là trạng thái hiện tại của Đàm Hi rất thoải mái. Dù gì mọi chuyện đã xảy ra, thà đón nhận khó khăn chứ không chạy trốn, ngày này rồi cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn thôi.
“Hôm nay là thím Hai và Tống Bạch, anh đoán xem ngày mai sẽ là ai đây?”
Lục Chinh vỗ nhẹ lên đầu cô, và mỉm cười: “Nghe như có vẻ thích thú khi được hẹn ra nói chuyện nhỉ?”
“Sai, em chỉ thích thú khi người khác tức đến thổ huyết thôi.”
“Em đó...” Có chút bất lực, nhưng đa phần là cưng chiều.
Đàm Hi bĩu môi: “Người ta ăn gì em không quan tâm, miễn là em không chịu thiệt là được.”
“Có việc gì thì gọi cho anh.”
“Sao nào, anh muốn đến ủng hộ em hả?” Đàm Hi nửa đùa nửa thật.
“Chính xác là thế.”
Đàm Hi rất hài lòng, cứ cạ cạ vào lòng anh.
Lục Chinh giữ lấy cô: “Đừng giỡn...” Xém chút nữa là anh có phản ứng.
Đàm Hi ngẩn người, sau đó: “Đồ lưu manh.”
Hai người đến một quán ăn bình dân gần đó, hai món mặn với hai món rau và 1 tô canh cải, đơn giản lại tiện.
Ra khỏi cửa hàng, trời đã tối, từng bông tuyết bay lượn trên nền trời rồi biến thành nước ngay khi nó rơi xuống.
Đàm Hi quấn chặt chiếc áo khoác, lạnh đến mức chỉ muốn co cả cổ cả đầu vào trong khăn choàng...
Lục Chinh thì ngược lại, một chiếc áo sơ mi bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo gió không dày lắm, mặc dù là chất liệu len, nhưng mặt trước hở cổ, nhưng không có chút gì co tay co chân cả, ngược lại càng đứng thẳng lưng.
Đàm Hi thấy thế liền bám vào lòng anh sưởi ấm, “Ấm áp quá, em lạnh chết được...”
Lục Chinh mở áo khoác ra và bọc cô vào. Đàm Hi cực kỳ thoải mái. Khi về đến chung cư, tay chân Đàm Hi đã tê cứng, cô nhanh chóng lấy bộ đồ ngủ chạy vào phòng tắm. Cho đến khi nước nóng từ vòi sen tiếp xúc với làn da, cô mới cảm thấy khỏe hơn.
Tắm xong, thấy Lục Chinh đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, cô không quấy rầy. Nhanh chóng lau khô tóc, rồi nằm sấp trên giường lướt Weibo.
Wechat đã có một tin nhắn gửi đến. Cô mở ra xem, mấy đứa trong nhóm chat đang bàn chuyện sôi nổi, Phạm Trung Dương cũng nổi lên tám nữa!
Đó là một tin về việc tham gia triển lãm năm ngoái, ở thủ đô. Lão Phạm nói kiểu dễ thương: “Có cô nương dễ thương nào tình nguyện đi với ông chú quái dị này không?”
Cả nhóm im lặng trong mười giây, rồi thì...
“Giáo sư, ta đã về nhà ăn Tết rồi. Giá vé từ Đông Bắc đến thủ đô mắc lắm, ta không tham gia đâu.”
“Ở nước ngoài rồi, có thể về không kịp...”
“Em thì muốn đi lắm, nhưng mẹ không cho, bảo là phải giúp làm đồ Tết, khổ cực lắm!”
...
Mọi người đều có lý do riêng của mình. Nhưng sau cùng cũng vẫn không ai chấp nhận cả.
Đàm Hi đột nhiên cảm thấy rằng lão Phạm có hơi thảm, tự nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh thê lương: “Ông già đội nón lá chèo độc mộc, bắt cá trên mặt sông đóng băng”.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô mở avatar của Phạm Trung Dương ra: “Ông già, vừa hay em đang ở thủ đô, đi chung không?”
Ông ta nhanh chóng trả lời, “Biết ngay là em đau lòng cho tôi mà. [cười khì]”
Đàm Hi gửi sticker nổi da gà, ý bảo là: gớm.
“Vậy đi, 9 giờ sáng hôm sau nhớ đến đón đấy.”
Đàm Hi giật giật cánh môi, lão già này đúng là được voi đòi tiên mà.
Trong nhóm lại có động tĩnh, là Phạm Trung Dương, ông ta vui mừng khi tìm được người cùng đi xem triển lãm tranh, và sau đó không quên thòng thêm câu: “À, tôi quên nói với mọi người, rằng đây là một cuộc triển lãm cá nhân của bà Lê Diệp.”
“QAQ, giáo sư sao không nói sớm?!”
“Ah, em rảnh. Giáo sư có còn vé không?”
“Giáo sư à, đừng ỷ già mà không xem trọng đạo nghĩa vậy. Giáo sư mà sớm nói là của bà Lê, em dù không về ăn Tết cũng phải bay từ Thượng Hải đến thủ đô luôn!”
...
Cả dàn oán than.
Phải biết rằng, Lê Diệp thuộc cấp thánh nhân trong giới. Có thể nói trong trong giới vẽ quốc họa trong nước, bà ấy mà đứng thứ hai, thì không ai đứng thứ nhất. Chứ đừng nói là triển lãm tranh tư nhân ảo như này! Nghe nói còn có party ăn tối gì gì đó, thông thường những nơi như thế rất dễ gặp đuợc các vị lão làng trong ngành. Vậy nên bảo sao ai cũng muốn đi cả.
Đàm Hi tặc lưỡi. Cô cảm thấy lão Phạm thật đáng thương. Dù sao cô cũng đang ở thủ đô, chỉ là đi xem triển lãm tranh thôi, rất thuận tiện, không ngờ lại là Lê Diệp!
Mặc dù cô thích tranh sơn dầu, nhưng cũng không ngăn được việc cô ngưỡng mộ quốc họa! Phải biết rằng, Thời Tú năm ấy Trung Tây đều ưu tú, trường phái nào cũng giỏi.
May mắn thay, lão Phạm chỉ khoe mẽ một câu thôi rồi ẩn đi, không có nhắc đến cô.
“Lão già, cảm ơn nha~ [nhe răng]”
“Nhớ đến đón tôi đấy!”
Đàm Hi mím môi, vừa đặt điện thoại xuống thì Lục Chinh bước vào, ừ... sắc mặt không được tốt lắm.
“Sao thế?” Cô đứng dậy khỏi giường. “Ai lại làm phiền anh à?”
“Không sao.”
Cô nhún vai, không nói gì thêm, thầm đoán chắc do cuộc điện thoại lúc nãy rồi. Cô chỉ về phía ngăn kéo dưới bàn trang điểm: “Lấy máy sấy tóc đến đây...”
Lục Chinh giúp cô sấy khô tóc, sau đó thì vào phòng tắm.
Đèn vừa tắt, hai người hì hục đến nửa đêm mới thôi.
Hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài trời tuyết trắng xóa, Đàm Hi tựa bên cửa sổ, nhìn hơi sương do mình thở ra, bỗng bị ôm lấy từ đằng sau, hơi thở nóng hổi thở bên tai.
“Sớm vậy?” Chất giọng khàn khàn do mới tỉnh giấc.
Đàm Hi quay đầu nhìn, phát hiện anh không mặc áo, cơ ngực và cơ bụng phô ra trước mặt: “Anh không lạnh sao?”
Lục Chinh lắc đầu.
Đàm Hi tựa về đằng sau, ấm áp như lò sưởi vậy, “Không cần đến công ty ư?”
“Hôm nay thứ bảy.”
“... À.”
Bữa sáng do Lục Chinh làm, bánh mì và chà bông, với hai quả trứng gà chiên. Đàm Hi ăn mà gật đầu biểu dương lia lịa, không ngờ con người này ngoài việc nấu mì ra, còn có thể làm món khác nữa.
Bồi dưỡng thật tốt, tuyệt đối có thể phát triển theo hướng người đàn ông nội trợ...
Ăn xong, Đàm Hi chủ động đi rửa bát đĩa, ngày đông nước lạnh cóng, rửa xong đi ra, mười đầu ngón tay đã đỏ tía.
Đàm Hi ngồi trên ghế sofa, Lục Chinh đang xem tin tức quân sự. Cô canh lúc này đặt tay lên ngực anh sưởi ấm.
“Hít...” Tiếp xúc cái lạnh, Lục Chinh hít một hơi sâu, lông mày nhíu lại.
Đàm Hi xem như không thấy gì cả, cứ thế để tay vào sâu thêm.
Lực Chinh khóa tay cô lại: “Đừng giỡn.” Chẳng biết học đâu ra, hễ lạnh là thích luồn vào quần áo của đàn ông.
Đàm Hi không thèm nghe, đang lúc cao hứng cứ thế nhéo hai cái núm, người đàn ông giật bắn người.
“Xem ra hôm qua chưa xử lý xong em nhỉ!” Vừa nói, anh liền đè cô lên ghế sofa.
Đàm Hi có phòng thủ chứ, thấy anh động tay chân, liền chạy ngay.
Lục Chinh bị cô chọc đến bốc hỏa, sao có thể bỏ qua được, chân dài rượt theo, từ đằng sau ôm chặt lấy người.
“Còn chạy ư?”
“Không chạy chẳng lẽ đợi anh bắt sao?”
Lục Chinh cười, “Giờ thì có chạy cũng vô ích thôi.”
“Anh biết không? Bộ dạng anh bây giờ rất giống ông chú xấu xa muốn bắt cóc nữ sinh đại học vậy đó.”
Lục Chinh nhíu mày, “... Cũng giống thật.”
“Hả?”
“Vậy, chúng ta thử xem sao?”
Đàm Hi ngơ người ra, “Thử cái đầu anh!” Đầu óc con người này toàn nghĩ gì thế không biết?
Trong lúc hai người đang ân ân ái ái, tiếng ổ khóa cửa vang lên, sau đó có người đẩy cửa vào...
“A Chinh, bà hầm canh, tiện đường đưa cháu...”
Bà cụ im bặt, thậm chí nhất thời bà tưởng có phải mình đi nhầm nhà rồi không.
Ở giữa căn phòng, người đàn ông ôm lấy người phụ nữ từ phía đằng sau, tựa cằm lên bờ vai người phụ nữ, tư thế rất tình tứ.
Hai người cùng quay lại, Lục Chinh ngẩn người, Đàm Hi cũng ngơ ra luôn.
“A Chinh, cháu...” Bà cụ tay xách cặp lồng giữ nhiệt, nụ cười trên mặt cứng đơ.
“Bà.” Giọng bình thản như thường ngày, không chột dạ vì bị nhìn thấy, thậm chí còn không có chút ngượng ngùng gì cả.
Đàm Hi nở nụ cười, cũng gọi theo một tiếng “Bà“.
Thật không ngờ cô lại gặp bà của Lục Chinh trong tình huống thế này.
Bà cụ lặng người một lúc lâu rồi mới hoàn hồn, ánh mắt dồn về phía hai người, sau đó chỉ còn soi trên người Đàm Hi.
“Cô là...” Thật ra, bà cụ có thấy Đàm Hi từ xa xa một lần, là trong buổi hôn lễ của cô và Tần Thiên Lâm. Thân là bà ngoại của Tần Thiên Lâm dù gì bà cũng có mặt ở đó.
Tuy nhiên, tình cảm của bà đối với Lục Thảo rất phức tạp, không thể gọi là thân thiết, nên cũng không qua lại nhiều, vì vậy sau đó cũng không có cơ hội gặp mặt.
Hôm nay, không ngờ lại đụng mặt nhau, lại nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua của Lục Thảo, trong lòng đã hiểu.
Sau khi ông già biết chuyện đã nổi trận lôi đình, cứ chạy qua chạy lại trong nhà, ngẩng đầu chửi rủa Lục Chinh. Bà nghe mà phiền chết được, muốn gặp mặt nói rõ trực tiếp luôn. Dù sao đi nữa, bà mãi mãi đứng về phía Lục Chinh, cho dù anh đã thật sự làm chuyện ấy.
Vì vậy mới có buổi đến thăm này.
Haiz, không ngờ lại chính mình bắt gặp được.
Đàm Hi đã chuẩn bị tâm lý bị chỉ trích, trông dáng vẻ bà cụ cũng hiền lành, chắc không đến nổi dữ dằn như Trương Như Thu đâu nhỉ?
“Đây là Đàm Hi phải không?”
Ủa? Sao tình huống lạ vậy? Đàm Hi trong lòng thấy lạ.
Lục Chinh nghe vậy, trong lòng liền thấy nhẹ nhõm, đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, tiện tay vơ lấy chiếc gối ôm đặt lên đùi, mục đích là để che giấu bộ phận đang khá là không hay lắm.
“Dạ, dạ là cháu...” Cô nở nụ cười gượng, dáng mày cong cong tựa vầng trăng.
Bà cụ không nói gì chỉ soi từ đầu đến chân cô. Đây chính là cô gái mà cháu ngoan của bà thích, trông còn xinh đẹp hơn trong hình, khi cười trông cũng rất xinh...
Bà tiến về phía trước, nắm lấy tay cô: “Cháu ngoan, bà đem canh đến, có muốn uống không?”
“Có phiền không ạ?” Đàm Hi mơ màng, phản ứng theo trực giác mà thôi.
“Không phiền, không phiền...”