Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 317: Tôi chỉ sợ cho cô ấy không đủ




“Bao nhiêu năm rồi mà chị chỉ biết đảo quanh một người đàn ông như thế có gì hay ho chứ?” Đàm Hi nói đầy lạnh lùng, thậm chí có phần cay nghiệt.

Hơi thở của Sầm Uất Nhiên cứng lại, từ cấp ba lên đại học, lại đến nghiên cứu sinh, suốt bảy năm, cuộc sống của cô ngoại trừ học hành ra thì cũng chỉ có biết nói chuyện yêu đương với Ân Hoán, thậm chí đại bộ phận thời gian hai người ở bên nhau toàn là cãi vã ầm ĩ.

Có gì hay ho đâu chứ?

“Không có.” Cho đến ngày hôm nay, cô không thể không thừa nhận đây là sự thật.

Sắc mặt Đàm Hi hơi hòa hoãn lại, “Đời này của chị còn có thể có được rất nhiều thứ, không chỉ có tình yêu.”

Đầu bên kia im lặng rất lâu.

“Nếu đã ra quyết định rồi thì đừng có dây dưa lằng nhằng nữa. Cứ vậy đi, em cúp máy đây.”

“... Tạm biệt.”

“Ừm.”

Sầm Uất Nhiên vẫn duy trì động tác cầm điện thoại bên tai, sau một lúc lâu mới phản ứng lại và buông điện thoại ra.

Bóng đêm ngoài cửa sổ mịt mùng, giống như u sầu không thể nào hòa tan được, trong lòng đắng chát nhưng lại chẳng có cách nào giải quyết.

Tiếng đẩy cửa truyền tới, Giang Dự khoác áo khoác lên vai cô: “Gió đêm lớn lắm, sẽ dễ bị cảm đấy.”

Sầm Uất Nhiên thu hồi ánh mắt: “Anh ngồi đi.”

Giang Dự theo lời ngồi xuống, lại vỗ vào vị trí bên cạnh mình: “Em cũng qua đây.”

“Mấy ngày này phiền anh quá rồi.”

“Biệt thự rất lớn, còn nhiều phòng cho khách.” Thế nên, chẳng có gì gọi là phiền toái cả.

“Tần Dung đã đưa ra điều kiện chưa?”

“Chưa thấy gì.”

Sầm Uất Nhiên nhíu mày: “Rốt cuộc thì bà ta muốn gì đây chứ?”

“Nếu có thể, tôi tin là bà ta muốn lấy lại sản nghiệp ở Thượng Hải này.”

“Không có khả năng đó.”

“Bà ta biết em nhất định sẽ không đồng ý nên mới lùi một bước để tiến hai bước, đáp ứng hòa giải. Hiện tại đang cố kéo dài thời gian cũng chỉ là muốn vớt vát thêm lợi ích thôi. Một khi em không còn kiên nhẫn nữa thì ba ta sẽ giở công phu sư tử ngoạm ra ngay.”

“Ngây thơ!” Sầm Uất Nhiên cười lạnh.

Ánh mắt Giang Dự khẽ động, duỗi tay gạt một lọn tóc ra sau tai cho cô, “Không phải ai cũng tỉnh táo giống như em đâu. Lúc không cần, cho dù là tài sản trăm triệu cũng có thể từ bỏ được; lúc cần, cho dù cá chết lưới rách cũng chẳng chịu nhân nhượng chút nào.”

Sầm Uất Nhiên hơi ngả về phía sau để tránh cái đụng chạm của người đàn ông: “Tôi đâu có tốt như thế đâu? Sở dĩ đi được tới ngày hôm nay là đều có anh ở giữa lo lắng cho cả.” Thế nên, ngoại trừ sự cảm kích thì cô còn có sự sùng kính với Giang Dự.

Cho dù về thủ đoạn hay sự quyết đoán thì người đàn ông này đều ở một đẳng cấp cao hơn hẳn.

“Chịu sự ủy thác của người khác, chuyện dĩ nhiên thôi.” Ánh mắt Giang Dự buồn bã, anh ta không hề muốn sự cảm kích đó.

Sầm Uất Nhiên cười nhẹ.

“Em đi nghỉ ngơi sớm đi.” Anh ta đứng lên, làm bộ muốn rời đi.

“Ngày mai tôi sẽ về thủ đô.”

Bước chân Giang Dự khựng lại: “... Tôi đưa em ra sân bay.”

“Cảm ơn.”

Hôm sau, Sầm Uất Nhiên mang theo mấy bộ quần áo đơn giản, sau khi xuống lầu thì phát hiện ra Giang Dự đã chờ sẵn ở phòng khách.

“Sao anh lại...”

“Tôi đã nói là sẽ đưa em ra sân bay mà.”

“Tự tôi đi cũng được mà.”

“Giờ còn sớm, không dễ bắt xe lắm, trên bàn có bữa sáng đã được dì giúp việc gói lại, em cầm lên xe rồi ăn.”

Ánh mắt Sầm Uất Nhiên trở nên phức tạp.

Giang Dự cầm lấy chìa khóa xe, đi tới chỗ đổi giày: “Đi thôi.”

Nửa giờ sau, sảnh làm thủ tục ra máy bay.

“Khi nào quay lại?” Giang Dự hỏi.

“Ngày kia.”

“Nhớ gửi tin nhắn báo thông tin chuyến bay cho tôi, tôi sẽ ra sân bay đón em.”

“Giang Dự, thật ra anh không cần...”

“Uất Nhiên, tôi đối tối với em không phải vì muốn tạo cho em áp lực và gánh nặng, tôi thừa nhận, một phần vì có sự giao phó của chú Sầm, một phần nữa là có tâm tư riêng, nhưng tôi sẽ không ép em phải lựa chọn bất kỳ cái gì, cũng không cần bất kỳ sự đáp trả nào của em, em vẫn luôn tự do.” Nói xong, lập tức rời đi.

Sầm Uất Nhiên rũ mắt, xoay người đi vào sảnh chờ máy bay.

Ân Hoán tới sòng bạc từ sớm, vẫn áo khoác da bên ngoài, vẫn chiếc xe mô tô ồn ào, dường như chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng chỉ có hắn biết rõ ràng, ổ chăn cả đêm qua lạnh ngắt, chỉ vì người đó không ở đấy...

“Anh Hoán.”

“Làm ăn thế nào rồi?”

“Vẫn như cũ thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”

“Chú làm việc của mình đi.” Hắn nói rồi xoay người đi lên lầu.

Phì Tử muốn nói lại thôi: “Anh Hoán, em...”

“Có việc thì đi lên rồi nói.”

Phì Tử cắn chặt răng, đi theo sau.

“Nói đi.”

“Em nghe Nhất Sơn nói, gần đây anh có qua lại với hội Ám Dạ?”

“Ừ.”

Phì Tử kinh hãi: “Anh, anh không nói đùa đấy chứ?”

“Anh giống như đang nói đùa lắm à?”

“Đó chính là xã hội đen chính cống đấy!”

“Anh biết.”

“Vậy sao anh còn...”

“Phì Tử, đời này của anh nếu đã muốn làm một đại ca có tiếng thì không thể cứ ru rú ở cái sòng bạc nhỏ bé như thế này mãi được, cái này chú có hiểu không?” Ân Hoán nói cực kỳ nghiêm túc.

“Anh Hoán, chẳng phải bây giờ chúng ta đang rất tốt sao?” Hoa hồng chia chác mấy tháng nay đã đủ cho hắn mua một căn hộ hai phòng ngủ ở thành phố tấc đất tấc vàng này rồi. Chú và thím không cần phải bán quán cũng có thể sống nhàn hạ. Cuộc sống thế này Phì Tử chưa bao giờ dám mơ ước cả.

Thế nên, hắn thấy đã đủ rồi.

“Không đủ...” Ân Hoán thở dài, vỗ bả vai tên đàn em, cũng có một thời, mục tiêu của hắn và Phì Tử cũng giống nhau, có thể mua một căn hộ ở thủ đô này, cho vợ mình một hôn lễ vẻ vang, sau đó sống đơn giản qua ngày. Bọn họ sẽ có con trai, cháu trai, nắm tay nhau cùng già đi, cùng đi về phía cuối đời, bước bên nhau tới tận những giây phút cuối cùng của sinh mệnh.

Nhưng mà giờ, vợ hắn đã ở vị trí cao như thế, hắn lấy đâu ra tư cách mà vừa lòng với hiện tại chứ?

Không đủ...

Hắn sợ bản thân mình nỗ lực không đủ, có không đủ, sau này cũng cho cô một cuộc sống không đủ, thế nên hắn nhất định phải cho mình một chút danh phận mới có thể đem tới cho cô ấy hạnh phúc.

“Anh Hoán, có phải anh vì chị dâu nhỏ nên mới...”

“Giúp anh giấu chuyện này, biết chưa hả?”

“Vâng. Nhưng mà hội Ám Dạ là nơi ăn thịt người không nhả xương, em sợ anh sẽ gặp bất trắc gì.”

“Miệng quạ đen!”

Phì Tử luống cuống tay chân: “Anh Hoán, em không có ý đó, chỉ là... em thấy lo lắng thay cho anh thôi!” Tuy rằng trong phim cũng nói rất nhiều về cuộc sống của các đại ca xã hội đen, nhưng đó đều phải là dùng mạng để đổi lấy.

“Được rồi, nhìn cái dáng vẻ đần độn của chú đi, cẩn thận không lấy được vợ đâu.”

Phì Tử vò đầu, liên tục cười ngây ngô.

“Yên tâm, anh Hoán của chú sẽ cẩn thận, sẽ không gục ngã được đâu.”

“Vậy thì tốt rồi...”

“Việc này tạm thời đừng có nói với A Phi, thằng đó dã tâm quá lớn.”

“Em biết rồi. Nhất Sơn cũng bảo thế.”

“Thằng nhãi ranh này...”

Lúc này, điện thoại đổ chuông, Phì Tử thuận tay đưa qua cho hắn. Ân Hoán tùy ý đảo mắt nhìn màn hình, ngay sau đó hai mắt tỏa sáng.

“Alo, vợ à! Được... em chờ tí, anh qua ngay đây...”

“Anh, là chị dâu nhỏ ạ?”

“Giao lại sòng bạc cho chú, anh đi đón người đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”

“Không vấn đề gì, anh cứ đi đón chị dâu đi, ở đây có em với Nhất Sơn để ý rồi, sẽ không để xảy ra nhiễu loạn gì đâu!”

Ân Hoán cưỡi mô tô đi thẳng.

Hai mươi phút sau, đến cổng ra của sân bay.

“Vợ ơi! Ở đây...”

Trong mắt Sầm Uất Nhiên hiện lên sự vui vẻ: “Sao anh tới nhanh thế?”

“Đón vợ thì phải nhanh nhẹn chứ.”

“Hôm nay không cần tới sòng bạc à?”

“Có Phì Tử với Nhất Sơn rồi. Hành lý của em đâu?”

“Không mang về.”

Nụ cười của Ân Hoán cứng đờ nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường: “Lên xe đi, anh đưa em đi ăn trưa.”

“Mới 10 giờ sáng, ăn cơm trưa gì chứ?” Sầm Uất Nhiên ngồi lên yên xe sau, may là hôm nay cô mặc quần.

“Vậy đi uống trà ăn bánh ngọt.”

“Ừ.”

Ân Hoán tìm một nhà hàng ở gần đó, hoàn cảnh không tệ.

“Lần này em về... mấy ngày?” Lời này nói ra với giọng điệu khá cẩn trọng.

Động tác uống trà của Sầm Uất Nhiên ơi dừng lại: “Hai ngày.”

“... Ừ.”

Ân Hoán nhìn cô gái mình nhớ thương ngày đêm, hình như hơi béo lên, da cũng trắng hơn, hơi trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi lên giống một người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt. Trong nháy mắt này, thậm chí hắn cảm thấy hơi tự ti, nhưng cũng lại càng kiên định hơn.

Sầm Uất Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ân Hoán không phát giận làm cô cảm thấy thật xa lạ.

Cô tưởng rằng, hắn sẽ lại cãi nhau túi bụi với mình như trước kia, hoặc trực tiếp dùng sức mạnh để khuất phục mình.

Một bữa trà sáng, hai người đều vô cùng trầm mặc.

Tính tiền xong, Ân Hoán đội mũ bảo hiểm lên: “Ngồi máy bay mấy tiếng rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước đã.”

“Ừm.”

Lại là phố Thanh Đồng, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Mở cửa, vào nhà, đóng cửa, Ân Hoán không nói một câu nào, Sầm Uất Nhiên cũng im lặng.

“Anh chạy qua sòng bạc đây, em ngủ một giấc trước đi.”

“Được.”

Ân Hoán ra cửa và xuống lầu, tiếng xe mô tô nhanh chóng vang lên, sau đó dần đi xa.

Sầm Uất Nhiên thu lại ánh mắt, lục tìm trong ngăn tủ một bộ quần áo ngủ cũ của mình rồi đi vào phòng tắm rửa một hồi.

Buổi chiều, Ân Hoán về nhà còn mang theo đồ ăn đóng hộp, vào nhà mới phát hiện căn phòng tối om om. Nhất thời hắn kinh hoảng, vội chạy vào phòng ngủ, thấy Sầm Uất Nhiên đang nằm ngủ trên giường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Về rồi à?” Cô trở mình, đột nhiên lên tiếng hỏi.

“... Ừ.” Ân Hoán đứng im tại chỗ, chân tay luống cuống.

“Sao lại không thay giày? Chiều nay em mới quét nhà xong.” Sầm Uất Nhiên nhíu mày.

“Anh... quên mất. Thay ngay đây! Thay ngay đây!” Hắn thả đồ trên tay xuống rồi chạy lại ra phía cửa đổi sang dép lê.

Sầm Uất Nhiên khoác một cái áo vào người rồi đi ra phòng khách: “Đây là cái gì?”

“Cơm chiều.”

“Em có thể nấu mà, đừng bỏ tiền mua mấy cái này làm gì.”

“Hôm nay em cũng mệt rồi, đừng nấu nướng gì nữa. Những cái này đều đã được nấu chín, cho vào lò hâm lại là xong.”

Sầm Uất Nhiên nhìn hắn đầy kinh ngạc, đây thật sự là Ân Hoán dã man, bá đạo trong trí nhớ của cô sao?

“Sao lại nhìn anh như thế?”

“... Không có gì. Vậy anh mau bỏ mấy thứ này ra hâm lại đi.”

Ân Hoán tung tăng chạy vào trong bếp.

Năm phút sau, lại ló đầu ra: “Vợ ơi, nước sôi rồi, có muốn pha một ly trà hoa không?”

“Trong nhà có trà hoa cúc không?”

“Hết rồi, hoa hồng được không?”

“Cũng được.” Sầm Uất Nhiên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ôm một cái laptop ở trong lòng, hiện giờ cô phải dùng biện pháp nhanh nhất để tiếp nhận sản nghiệp ở Thượng Hải, thế nên phải tận dụng từng giây từng phút.

Rất nhanh, một ly trà hoa hồng nóng hổi được đưa tới trước mặt cô, sau chiếc cốc là gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Ân Hoán.

“Vợ ơi, xong rồi, em uống một ngụm đi.”

Sầm Uất Nhiên đang định cầm lấy thì Ân Hoán lại để ra xa: “Còn hơi nóng, chờ nguội tí rồi hãy uống.”

“A Hoán, rốt cuộc anh bị làm sao thế?”

“Anh á?”

Cô nhíu mày.

“À... Đồ ăn hâm xong rồi, để anh mang ra đã.”

Nhìn bóng dáng người đàn ông, Sầm Uất Nhiên dường như suy nghĩ gì đó.

Hai người ngồi trước bàn trà ăn cơm. Ân Hoán múc cho cô một bát canh gà: “Canh gà nấm hương đấy, nấu bằng nồi sành.”

“Hương vị khá ngon.” Nhưng không ngon bằng cô nấu.

“Không ngon như em nấu được.”

“Hôm nay miệng cũng ngọt đấy.”

“Chẳng phải con gái bọn em đều thích nghe mấy cái này à?”

“Bọn em?” Ánh mắt Sầm Uất Nhiên lập tức lạnh lùng, “Nói cho rõ ràng.”

“Vợ à, anh không có ý kia, em đừng hiểu lầm.”