“Mẹ, con ra ngoài đây!” Nhiễm Dao nhanh nhẹn thay giày rồi ra khỏi nhà.
Bà Nhiễm đuổi theo từ trên lầu xuống, mái tóc búi gọn gàng vì vội vã mà trở nên hơi xộc xệch.
“Dao Dao, con từ từ đã, còn chưa dán lông mi giả!”
Đáp lại bà là tiếng đóng cửa.
“Cái con bé này...”
“Hai mẹ con bà đang làm gì thế hả? Một người chạy, một người đuổi theo, kỳ cục!” Ông Nhiễm xụ mặt, ánh mắt nghiêm túc.
Bà Nhiễm bĩu môi: “Đồng chí Nhiễm à, đây là ở nhà, có thể đừng có bày ra cái kiểu cách quan lại của ông được không hả?”
“Hừ, thế nào là kiểu cách quan lại chứ hả? Đây là giao lưu bình thường, nói chuyện bình thường!”
“Này, ông lại quýnh quáng lên theo tôi đấy à? Bỏ đi, không cãi nhau với ông nữa.”
Lúc này, ông Nhiễm mới thấy tinh thần và thể xác thoải mái hơn, hơi thở cũng không hổn hển nữa.
“Xấu tính!” Bà Nhiễm lẩm bẩm mắng một câu, “Đúng rồi, mai ông có rảnh không?”
“Thành phố có một hội nghị, sao hả?”
“Chiều mai có thể về sớm một chút được không? Ông ngoại nhớ cháu, đã gọi điện tới thúc giục nhiều lần lắm rồi.”
“Được, để tôi bảo thư ký đi thay.”
“Thế thì tốt rồi, để tôi lên lầu gọi điện đây.”
“Tôi thấy cái điện thoại của bà chẳng lúc nào được nghỉ ngơi hết, không hiểu sao lấy đâu ra lắm chuyện mà gọi thế chứ.”
“Tôi thích thế đấy!”
Ông Nhiễm tức đến phùng râu trợn mắt.
Bà Nhiễm vừa đi lên lầu thì điện thoại liền đổ chuông.
“Alo, Bội San à, Dao Dao nhà tớ xuất phát rồi, tâm tình cũng không tệ lắm, cười ngọt cực kỳ.”
...
“Xin chào quý khách.”
“Bàn số 5, cảm ơn.”
“Vâng, xin mời đi theo tôi.”
Từ xa, Nhiễm Dao đã nhìn thấy một người ngồi yên lặng ở xa, mặc dù đang ngồi nhưng sống lưng vãn thẳng tắp và ngay ngắn, áo gió màu xám càng làm anh ta có thêm phần ung dung.
Người đàn ông đang cúi đầu lật xem thực đơn, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vừa thấy là bàn tay của người chuyên viết lách và lật giở tài liệu.
Tống Tử Văn nâng cổ tay nhìn giờ, còn cách thời gian hẹn năm phút nữa.
Chỉ cần qua thời gian đó thôi là anh ta sẽ lập tức bỏ chạy lấy người. Nghĩ vậy, anh ta duỗi tay day trán, trên mặt toàn là vẻ bất đắc dĩ, nếu không phải bà Bàng tiền trảm hậu tấu thì sao anh ta lại phải ngồi ở đây chờ một cô gái xa lạ chứ?
Có thời gian đi hẹn hò thì không bằng ngồi đọc thêm mấy phần tài liệu.
“Hình như anh đang vội lắm à?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên trên đỉnh đầu. Tống Tử Văn giương mắt nhìn lên theo bản năng, chỉ thấy một thiếu nữ trẻ mặc áo khoác màu hồng nhạt, tóc dài xõa trên vai, trong tay cầm một cái khăn quàng cổ vừa tháo ra, vóc dáng không cao, trên mặt vẫn còn vẻ mũm mĩm của trẻ con nhưng làn da lại rất trắng, lỗ chân lông se khít giống như vừa mới rửa bằng sữa tươi vậy.
Trước đó, Tống Tử Văn từng tưởng tượng thử về dáng vẻ của cô tiểu thư nhà giàu này, cao gầy quyến rũ, hoặc là nhàn nhã đoan trang, thậm chí còn tưởng tượng tới cả hình tượng của một cô nàng nghịch ngợm, thế nhưng chưa từng lường trước dáng vẻ... đáng yêu như thế này.
“Tôi đẹp thế à? Không mời tôi ngồi xuống sao?”
Tống Tử Văn lập tức hoàn hồn, đứng lên, kéo ghế ra giúp cô: “Xin lỗi.”
Nhiễm Dao ngồi xuống, nghiêng đầu cười với anh ta, “Không có gì.”
“Chào cô, tôi là Tống Tử Văn.”
“Nhiễm Dao. Chờ chúng ta thân thuộc rồi, anh có thể gọi tôi là Dao Dao, các bạn trong ký túc xá đều gọi tôi là Tiểu Công Trúa.”
Tống Tử Văn lắc đầu bật cười, đây rõ ràng vẫn là một cô bé! Cũng chỉ có bà Bàng nhà anh ta mới nghĩ tới được...
“Ăn gì?” Anh ta đẩy thực đơn sang cho cô.
Nhiễm Dao cũng không khách khí, cầm lên rồi gọi một bò bít tết, còn có bánh Doughnut và kem, “Này, anh gọi đi.”
Tống Tử Văn đưa tay nhận lấy, “Bò bít tết, chín, cảm ơn.”
Trong quá trình chờ món ăn, Nhiễm Dao cứ nhìn anh ta chằm chằm, hai tròng mắt cong lên thành hình trăng non, nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Tôi... Trên mặt tôi có gì à?” Nhìn lâu cũng khiến Tống Tử Văn cảm thấy ngượng ngùng.
“Có đấy.”
“Chỗ nào?” Anh ta đưa tay sờ soạng một hồi.
“Đôi mắt, cái mũi, cái miệng.”
“...”
Tròng mắt Nhiễm Dao đảo tròn: “Tôi nói chuyện có buồn cười không?”
Tống Tử Văn miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không muốn cười thì đừng cười nữa, xấu chết đi được.” Rõ ràng là lời nói không vui nhưng nói ra từ miệng cô lại trở nên mềm mại, đáng yêu, giống như khi còn nhỏ ăn phô mai sữa bò vậy, trắng trắng, thơm nồng, ngọt ngào.
Tống Tử Văn cười không được, không cười cũng chẳng xong, cứ thế ngẩn người ra.
Lúc này, may mà người phục vụ đến nên đánh vỡ được bầu không khí cứng đờ giữa hai người.
“Đồ ăn của hai vị đã xong, mời dùng thong thả.”
Tống Tử Văn dùng mấy nhát dao đã cắt xong miếng bò bít tết, đang định đẩy sang cho Nhiễm Dao, không ngờ người ta đã cắt xong từ lâu rồi, còn đang chuẩn bị nhét một miếng vào miệng.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc thế?” Cô cười, dưới ánh đèn, gương mặt hồng hào như được phủ thêm một tầng lụa mỏng màu đỏ.
“Không, chỉ cảm thấy...”
“Cảm thấy tôi nhanh tay quá hả?”
“Ừm.”
“Quen tay hay làm mà!” Tiểu Công Trúa kiêu ngạo.
“Cô... thích ăn lắm à?”
“Người đẹp và thức ăn ngon là không thể cô phụ được.”
Tống Tử Văn cười, sau đó hai người bắt đầu yên lặng dùng bữa.
Mười lăm phút sau, bò bít tết được giải quyết xong, Nhiễm Dao bắt đầu ăn bánh ngọt.
Tống Tử Văn vừa ngẩng đầu đã thấy con mèo tham ăn ở phía đối diện đang vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm kem trên mép, đồng tử anh ta không khỏi co lại, âm thầm tránh đi.
Cô đẩy bánh Doughnut đến trước mặt anh ta: “Ăn thử xem, ngon lắm đấy.”
“Tôi không thích đồ ngọt lắm.”
“Ồ, vậy sao...” Hơi hiện vẻ ủ rũ, Tống Tử Văn thấy không đành lòng lắm, đang định lên tiếng thì đã thấy cô bé kéo cái đĩa bánh về lại trước mặt mình, lấy ra một bộ dao nĩa sạch sẽ khác, sau đó dọc theo bên cạnh vòng bánh Doughnut cắt một miếng nhỏ, lại dùng thìa xúc lên và đưa tới trước mặt người đàn ông.
Tống Tử Văn ngây ra.
“Không thích thì nếm thử một miếng thôi, chỉ có chút xíu thôi mà.”
Anh ta duỗi tay muốn cầm lấy cái thìa. Nhiễm Dao đang vươn tay còn lại rút khăn giấy ở trên bàn ra, thân thể nghiêng đi, tay cũng trệch hướng, vừa lúc tránh khỏi động tác muốn cầm thìa của Tống Tử Văn.
“Há miệng ra nào, tay tôi mỏi quá rồi...”
Trợ lý Tống luôn nghiêm túc đành phải hé miệng cắn miếng bánh ngọt kia vào trong miệng.
“Hương vị thế nào?” Dường như không để ý tới vẻ mặt méo mó của đối phương, Nhiễm Dao chớp mắt, cười vừa ngây thơ vừa hồn nhiên.
“... Ngọt.”
“Đây gọi là bánh Doughnut, đương nhiên là phải ngọt rồi. May là anh còn ăn được...”
“Tại sao tôi phải ăn được?”
“Thế thì có thể ăn cùng tôi rồi!”
“Cùng... cùng cô?” Anh cả nhà họ Tống dường như vẫn chưa phản ứng lại được.
“Chẳng phải chúng ta đang là đối tượng hẹn hò của nhau sao? Cơ hội ngồi ăn cơm với nhau sẽ có rất nhiều, đương nhiên là phải cùng tôi rồi. Có điều, tôi cùng anh cũng được.”
Phụt...
Tống Tử Văn suýt chút nữa thì phun ngụm trà trong miệng ra, “Chúng ta thành đối tượng hẹn hò của nhau từ bao giờ chứ?”
“Bây giờ nè!” Mi mắt Tiểu Công Trúa cong vút.
“Không phải... Cô hãy nghe tôi nói...”
“Được thôi, anh nói đi.” Một tay chống cằm, dáng vẻ lắng nghe.
Tống Tử Văn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại: “Cô có biết tôi là ai không?”
Nhiễm Dao gọi tên anh ta ra, giọng điệu giòn tan.
“Tôi mới ly hôn cách đây chưa lâu.”
“Ừm.” Tiểu Công Trúa gật đầu, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi.
“Tôi nói, tôi đã từng ly hôn.” Anh ta cố ý nhắc lại.
“Thì sao chứ?”
“Cô còn muốn hẹn hò với tôi nữa không?”
“Đương nhiên rồi!”
Tống Tử Văn suýt chút nữa thì nôn ra máu, “Cô còn trẻ như thế, hẳn là đang học đại học đúng không? Tôi đã hơn ba mươi rồi, chênh lệch tuổi tác cũng đã là một trời một vực rồi.”
“Thân cao không phải khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề. Hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì tới chuyện tôi đang học đại học chứ?”
“Ý của tôi là, cô đang còn trẻ, cô có thể gặp được người càng tốt hơn.”
“Hì hì... Tôi thấy anh cũng khá được rồi.”
“...”
Nhiễm Dao rót cho anh ta một ly trà: “Uống nước nhuận hầu đi, từ từ nói, không cần vội vàng đâu~”
Nhưng anh ta vội đó!
“Dù sao giữa hai chúng ta cũng không thể nào đâu.”
Nhiễm Dao sửng sốt, nụ cười trên môi lập tức biến mất, trong mắt nhanh chóng bị sương mù bao phủ khiến cho Tống Tử Văn nhìn cũng không khỏi nhíu mày. Anh ta thật sự không muốn thừa nhận là anh ta đang áy náy trong lòng.
“Anh... đã có người mình thích rồi sao?”
“Không có.”
“Hay là, anh còn chưa quên được vợ cũ của mình?”
Trong lòng người đàn ông bỗng nhiên sinh ra một chút bực bội, cắn chặt răng: “Đúng.”
Mắt thấy nước đã treo trên đầu lông mi, vốn tưởng sẽ được nhìn thấy bộ dáng khóc lóc đau lòng của cô nàng, không ngờ đôi mắt lại chuyển từ buồn sang vui, lúm đồng tiền nở như hoa trên gương mặt bụ bẫm.
“Không sao hết,“ Cô đáp, “Dù sao hai người cũng đã ly hôn rồi, chứng tỏ sẽ không có cách nào tiếp tục nữa. Tôi đã quyết định, muốn hẹn hò với anh!”
Trong mắt Tống Tử Văn lộ ra vẻ chán nản. Nhiễm Dao giả vờ như không thấy, miệng nhỏ liếm kem như một đứa trẻ không rành thế sự.
“Tại sao chứ?” Anh ta hỏi lại.
“Anh đẹp trai!” Không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.
“...”
Ăn xong, Tống Tử Văn gọi người phục vụ tới tính tiền. Nhiễm Dao cất cái khăn vắt trên ghế đi một cách cẩn thận.
Hai người chuẩn bị rời đi.
“Ơ, quên cầm túi rồi.”
Tống Tử Văn ngăn cô lại: “Để tôi.”
Nói xong lại quay về chỗ ngồi, tìm thấy một túi nhỏ in hình Hello Kitty ở trên ghế mà Nhiễm Dao vừa ngồi, vẫn là màu hồng nhạt, dường như cô rất thích màu sắc này.
“Là cái này phải không?”
“Cảm ơn.”
Lúc anh ta đưa túi ra, mười ngón tay của hai người chạm vào nhau, anh ta bình thản tránh đi, lúc liếc qua còn phát hiện trên bàn tay bụ bẫm của cô có mấy vết lõm nhỏ.
“Trẻ con...”
“Anh nói gì cơ?” Cô nghiêng đầu, mắt lộ ra vẻ dò hỏi.
Ho khẽ hai tiếng, “Không có gì.”
“Oh. Chỉ cần không phải nói xấu tôi là được rồi.”
Nói xấu? Cũng không hẳn nhỉ... Tống Tử Văn thầm nghĩ.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về.”
“Cứ thế là xong à?”
“Nếu không thì sao nữa?”
“Hẹn hò ngoài việc đi ăn thì còn có rất nhiều việc nhé, ví dụ như đi dạo phố, đi dạo...” Cô bẻ ngón tay, mỗi ngón đi kèm một việc.
“Chúng ta không phải đang hẹn hò.” Lúc này, Tống Tử Văn thấy bất đắc dĩ vô cùng.
“Thế thì là gì?”
“Ách...” Vấn đề này thật sự làm khó anh ta rồi, xem mặt?
Nhiễm Dao không chờ anh ta tự hỏi lung tung xong đã trực tiếp kéo người đi về phía trước.
“Cô...”
“Ăn quá no, phải đi bộ cho tiêu cơm.”
“Tôi còn có việc...”
“Thế à...” Cô cúi đầu, thuận thế rũ mi mắt, lông mi dày rậm như hai cánh quạt nhỏ, dáng vẻ tủi thân tự nhiên khiến người ta thấy đau lòng.
Anh ta vội nhìn đi chỗ khác, âm thanh hòa hoãn hơn, “Chỉ có thể đi nửa tiếng.”
“Được thôi! Vậy hai chúng ta đi một vòng dọc đường bờ sông rồi quay lại là được.”
“Ừm.” Anh ta đang định rút tay ra thì Nhiễm Dao đã buông ra trước, chỉ vào một nơi nào đó đang rất sáng, “Anh xem, có người đốt đèn Khổng Minh kìa!”
Tống Tử Văn thuận thế nhìn theo, “Có muốn đi xem không?”
“Có! Chúng ta qua đó đi!” Sau đó, chạy vụt lên trước như một cơn gió.
Tống Tử Văn thở dài, cúi đầu nhìn khuỷu tay trái của mình, ánh mắt trở nên thâm thúy.
“Anh nhanh lên nào! Ở đây có bán này...”
Người đàn ông cười khẽ, không khỏi bước chân nhanh hơn.
“Đẹp không?” Cô chỉ vào một cái đèn đã được thắp sáng.
“Ừ.” Có điều, thứ này hơi ô nhiễm môi trường, rơi xuống sông ngòi rất lâu mới sạch được.
“Chúng ta cũng mua một cái thử xem, được không?”
“Được.”