Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 309: Trừ anh ra, còn ai trị nổi em?




“Em cũng biết sai ư?” Giọng điệu lạnh lẽo, ý vị châm chọc rất rõ ràng.

Đàm Hi chỉ hận không thể rúc đầu vào ngực, trên đường còn có người qua lại, quá mất mặt...

“Thì... anh cứ buông tay trước đi đã, chúng ta đối mặt nói chuyện tử tế, được không?”

Lục Chinh vờ như không thấy, sau đó lập tức xách người hất lên vai. Đàm Hi chỉ thấy trời đất đảo lộn, đến khi tỉnh táo lại thì đầu đã chúc xuống đất, bị người đàn ông khiêng trên vai như một cái bao tải.

“Đồ khốn kiếp nhà anh!”

Bốp...

Mông bị vỗ một cái.

Lục Chinh lạnh lùng mở miệng: “Không muốn ăn đòn nữa thì đừng có lộn xộn.”

“Lần nào cũng thế, không thể sáng tạo hơn được à?”

“Có thể.”

Đàm Hi lập tức cảnh giác theo bản năng.

“Về chung cư sẽ dạy cho em cái gì gọi là sáng tạo.”

Trong lòng cô nàng Đàm lạnh buốt.

Làm lơ ánh mắt của những người qua đường. Lục Chinh khiêng cô đi tới bên đường, duỗi tay kéo cửa xe ra. Đàm Hi bị nhét vào ghế lái phụ như một bao bột mì.

“Đai an toàn.”

Đàm Hi đảo tròn mắt, định kéo cửa xe ra rồi nhanh chóng chạy trốn.

Giây tiếp theo, cô lại đau khổ phát hiện ra cửa xe đã bị khóa, ngay khi cô đang hối hận không ngừng thì xe đã mang theo sự tức giận của chủ nhân nó xông ra ngoài đường.

Hành trình lái xe nửa giờ bị rút ngắn còn một nửa. Đàm Hi còn đang chết lặng thì chiếc Land Rover đã dừng ngay bên dưới chung cư rồi.

Lại là cách thức khiêng lên vai, ngay cả tiến vào thang máy cũng không thả cô xuống, may mà không có ai đi qua.

Lúc đầu, Đàm Hi dùng cả tay chân cùng đánh trả, giãy giụa một hồi, sau đó thì hoàn toàn tuyệt vọng, trở về trạng thái lành làm gáo, sứt làm môi.

Không mắng, không gào thét, chỉ cố gắng điều chỉnh hơi thở để bản thân không cảm thấy khó chịu.

Ra khỏi thang máy, Lục Chinh móc chìa khóa ra mở cửa, sau khi đi vào liền dùng chân đá cửa lại, đèn cũng không thèm bật lên mà vác Đàm Hi đi thẳng vào phòng ngủ.

Phía sau lưng tiếp xúc với chăn bông mềm mại, mùi vị của bụi bặm xộc vào khoang mũi, cả người nảy lên. Lúc này, không ngờ Đàm Hi còn có tâm tình suy xét khả năng chịu lực của cái giường này.

Cô đúng là bị điên rồi.

Lục Chinh xoay người mở toang cửa sổ ra, gió đêm ùa vào phòng mang theo sự lạnh lẽo.

Đàm Hi lập tức giật mình một cái, cả người trở nên tỉnh táo.

“Chơi vui lắm đúng không?”

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống: “Anh giống đang chơi lắm à?”

“Nếu không thì là gì? Hơn nửa đêm anh chạy tới Tân Thị nổi cơn điên gì chứ hả? Người làm Tổng giám đốc ai cũng nhàn như anh à?”

Lục Chinh tức đến đau cả gan. Anh thức trắng đêm xử lý cho hết mọi công việc ở công ty, lại sắp xếp xong mọi việc trong ba ngày tới, sau đó lập tức lái xe chạy tới đây, lại đợi tận hai tiếng bên dưới ký túc xá, đổi lại chỉ được một câu “nổi điên gì” ư?

Đầu óc anh đúng là bị lừa đá rồi mới vội vàng chạy tới để người ta giẫm đạp thế này! Mẹ kiếp!

Giờ phút này, trong lòng Nhị gia vô cùng bực bội.

Một khi bực bội liền muốn hút thuốc. Không hiểu sao, trong đầu lại hiện lên cảnh tưởng anh thấy từ xa khi đứng đợi dưới gốc cây hòe già.

Thiếu nữ tay kẹp điếu thuốc yểu điệu đi tới, vì hơi chếnh choáng say nên bước chân cũng hơi lung lay, mang theo vẻ phong trần, eo thon một tay có thể ôm hết, mông nhỏ tròn trịa, trong sương khói lượn lờ, khóe mắt đuôi mày như lây dính một chút yêu dã.

Lục Chinh nhớ rõ đã từng cùng bà cụ Lục xem một bộ phim điện ảnh có tên là “Kim Lăng thập tam hoa”, những kỹ nữ Tần Hoài trong sự kiên cường lại mang theo hơi thở vũ mị, giống như trên ván sắt khắc họa mai đỏ nở trong trời tuyết trắng, chiến tranh tàn khốc, sự xâm lược của kẻ thù mang theo máu lửa và nước mắt loạn lạc, nhưng những cô gái bị đám văn nhân châm chọc “Cách sông vẫn còn hát Đình hoa” vẫn cứ mềm mại và triền miên.

Anh nghĩ, nếu có một ngày Đàm Hi mặc sườn xám lên có phải cũng sẽ có hương vị đó không?

Dù sao, bộ dạng khi hút thuốc của cô quả thực quá mê người.

Đàm Hi mẫn cảm phát hiện ánh mắt của người đàn ông đã thay đổi. Cô hiểu quá rõ ý nghĩa của ánh mắt đó là gì.

Bò lên, hai chân còn chưa chạm xuống đất đã lại bị đè ra giường, lồng ngực cứng rắn của người đàn ông đè lên người cô. Đàm Hi nuốt nước bọt, “A Chinh, anh... có thể đứng lên trước được không?”

“Không thể.”

“Em... khát nước, muốn uống nước.”

Anh cúi người, hôn sâu triền miên. Não Đàm Hi lập tức chết máy, cũng không biết trải qua bao lâu, cảm xúc mềm mại mới rời khỏi cánh môi.

“Bây giờ có còn khát nữa không?”

Hơi ngơ ngác.

Anh cúi người, làm bộ định hôn nữa.

Đồng tử Đàm Hi lập tức co rút lại, bừng tỉnh, không ngừng vội vã lắc đầu: “Không khát! Không khát tí nào nữa!”

Người đàn ông khẽ cười, âm điệu nặng nề như hòa với âm thanh phát ra từ lồng ngực, cực kỳ gợi cảm và dụ hoặc.

“Không muốn tiền sinh hoạt nữa à?”

Lắc đầu. Muỗi có nhỏ thì vẫn có thịt.

“Tại sao lại hút thuốc?”

“Vui... vui thì hút thôi... Em chỉ hút một điếu, không, chỉ một nửa, nửa còn lại đều bị rơi xuống đất rồi.”

“Giải thích thế nào về mùi rượu trong miệng?”

“Tôm... tôm hấp bia.”

“Ồ? Thật không?” Mặt mày Lục Chinh âm trầm.

Đàm Hi chỉ cảm thấy da đầu run lên, “Chỉ uống một tí bia, có tính không?”

“Bia chứ không phải rượu à?”

“Cái đó...”

“Sao?”

“Ừ thì là rượu. Em chỉ uống có một chén nhỏ!” Cô ước lượng chừng một cái móng tay.

Lục Chinh nhấc người dậy khỏi người cô, ngồi bên mép giường.

Đàm Hi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi cúi gằm của anh, đè ra rồi mà không ăn à? Đây không phải phong cách của Lục Chinh rồi.

“Lại đây.”

Cô không động đậy, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

“Lại đây.”

Đàm Hi dùng cả chân và tay bò qua, ánh mắt thấp thỏm. Chuyện bất thường tất có vấn đề...

“Xuống dưới.”

Cô chỉ mong như thế, dù sao trai đơn gái chiếc ở chung trong một phòng, trên giường chính là nơi vừa ái muội vừa nguy hiểm.

“Đứng thẳng.”

“Oh.”

“Bảo em đứng thẳng!”

“Lục Chinh, anh đang luyện binh đấy à?”

“Nếu em là lính của anh thì đã sớm ăn dây lưng rồi!”

Đàm Hi thấy hơi e dè. Dây lưng đó, quất lên người thì đau thế nào chứ?

Quả nhiên, đây là “Diêm Vương”, Thời Cảnh không hề lừa cô.

Lục Chinh lại tự châm một điếu thuốc.

Đàm Hi liếm môi theo bản năng, eo nhỏ cũng bắt đầu hơi vặn vẹo với biên độ nhỏ.

“Đừng động đậy.”

“...”

“Nói, chuyện em và Cố Hoài Sâm là thế nào.”

“Nói cái gì cơ?” Ánh mắt Đàm Hi hơi lạnh, “Anh nghi ngờ em?”

Lục Chinh lấy điện thoại ra, ném vào ngực cô, “Tự xem đi.”

Đàm Hi cảm thấy không thể hiểu nổi.

“... Thư viện ảnh.”

Cô click mở, ánh mắt đảo qua, đột nhiên khựng lại, sau đó xuất hiện vẻ chột dạ. Sở dĩ cô cảm thấy đúng lý hợp tình là vì không cảm thấy mình và Cố Hoài Sâm thật sự có gì, nhưng giờ nhìn thấy những bức ảnh này, sao cô lại thấy chột dạ thế nhỉ?

Cũng không biết nên khen người chụp ảnh biết lấy góc chụp hay là quá cao tay, dù sao bức ảnh nào cũng làm người ta cảm thấy mờ ám cực kỳ.

Vốn dĩ chẳng có gì nhưng chụp lên thì nhìn lại thấy đúng là có gì thật. Đặc biệt là hành động duỗi tay nâng cằm Cố Hoài Sâm, quả thực chẳng khác nào nữ tổng tài bá đạo đùa bỡn nhân viên nam cấp dưới. Khó trách anh lại tức giận khủng khiếp như thế, đổi lại là cô thì chắc cô còn làm dữ hơn.

“Em có thể giải thích.” Sau khi hít thở sâu, Đàm Hi mở miệng nói.

“Em nói đi.”

Đàm Hi liếc trộm anh một cái, gương mặt đẹp trai cực kỳ lạnh nhạt nhưng vẫn có vẻ bình tĩnh. Cô khẽ thở phào: “Em có quen Cố Hoài Sâm...”

“Từ khi nào?”

“Mấy tháng trước.”

“Quen thế nào?”

“Ở cửa hàng máy tính, anh ta đưa cháu trai tới mua một con chuột, kết quả bị em mua trước.”

“Sau đó thì sao?”

“Lại gặp thêm mấy lần.”

Sắc mặt người đàn ông rõ ràng biến thành đen sì.

Đàm Hi hừ giọng, “Anh cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này!”

“Anh sao?”

“Đúng thế, ai bảo anh mua căn hộ ở Bồng Lai chứ. Anh ta ở ngay bên dưới tầng nhà anh, lúc em đi đổ rác có gặp anh ta mấy lần.”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Nếu không còn thế nào nữa?”

“Vậy chuyện trong mấy bức ảnh thì sao?”

“Em và Hàn Sóc, còn có thêm mấy người bạn tới quán bar thì gặp anh ta thôi...” Có chết cô cũng không dám nói là chính cô gọi điện mời người ta tới.

“Quán bar? Em lại còn dám tới quán bar?!”

Đàm Hi im lặng, điểm quan trọng không phải cái này cơ mà!

“Gan lớn rồi, mấy tháng mặc kệ em nên em liền ra sức chơi bời đúng không?”

“Tụ tập bình thường thôi, rất trong sáng, sạch sẽ mà!”

Lục Chinh nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.

“Chẳng lẽ anh chỉ vì mấy bức ảnh này nên mới không nghe điện thoại của em hả?”

Người đàn ông nhìn đi chỗ khác.

Đàm Hi mím môi, cố nhịn cười, “Em gọi bảy, tám cuộc điện thoại mà anh đều làm lơ hết à?”

“...”

“Vậy... Em bảo thư ký Trần chuyển lời cho anh, hẳn là anh đã nghe rồi chứ?”

“Thì sao?”

“Vượt qua ba phút, anh nợ em một trận ngược.”

Hốc mắt Lục Chinh nóng bừng, đôi mắt đen láy bắt đầu nổi lên màu u lục.

Đàm Hi rụt người về sau: “Khụ khụ... Việc này tạm thời không nhắc tới, giờ tới lượt em hỏi anh.”

“Nói.” Giọng hơi nghẹn.

Đàm Hi thấy đứng hơi mệt nên ngồi xuống bên cạnh anh. Hai người sóng vai nhau, mùi thuốc lá xộc thẳng vào trong mũi.

“Có thể đừng hút không?” Cô cảm thấy khó chịu, loại cảm giác gần ngay trước mắt mà không được hưởng thụ này thực sự làm người ta phát điên lên được.

Nhìn cô một cái thật sâu, sau đó Lục Chinh đứng lên và đi tới bên cửa sổ, nghiền tàn thuốc lá quăng ra ngoài.

Gió thổi qua, mùi thuốc nhanh chóng tan đi.

Đàm Hi khẽ thở phào, nhìn cái gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường, hốc mắt không tự chủ được nóng lên, thực ra anh ấy hiểu hết...

Cảm giác nghiện thuốc lá thực sự không dễ chịu gì, đặc biệt là khi cảm xúc của cô không ổn định, đang hơi bực bội thì rất khó chống lại được sự dụ hoặc.

Nếu dập tắt lửa và ném đầu lọc vào trong gạt tàn thì trong nhà vẫn còn mùi nicotin, cô vẫn sẽ không nhịn được.

Người này lúc nào cũng chẳng biểu hiện gì lên mặt nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất rộng rãi.

Đàm Hi vỗ vào vị trí bên cạnh mình, “Lại đây ngồi đi.”

“Trên người còn mùi thuốc.”

“Em có phải kẻ nghiện thuốc đâu, làm gì tới nỗi một tí mùi này cũng không nhịn được chứ?”

Anh đi tới, thân ảnh cao lớn vững chãi như núi cao, ẩn nhẫn và khắc chế, dày nặng và mênh mông, từ đầu tới chân đều lộ ra hơi thở cấm dục.

Tâm tư Đàm Hi khẽ động, không nhịn được muốn nhúng chàm...

Không bật đèn, trong nhà rất tối, chỉ có thể nương theo ánh sáng từ bên ngoài hắt qua cửa sổ để nhìn rõ lẫn nhau.

Đàm Hi cầm lấy tay anh, giống như một đứa bé nghịch ngợm.

“Lúc anh nhìn thấy ảnh thì giận lắm phải không?”

“... Ừ.”

“Nghi ngờ em cho anh đội nón xanh à?”

“Không.”

“Thật không?”

“Em không thích hắn.”

“Tại sao?” Đàm Hi thấy kinh ngạc trước sự khẳng định của anh.

“Cố Hoài Sâm không thể so với anh được.”

Đàm Hi nhếch miệng, “Anh tự tin thế cơ à?”

“Ngoại trừ anh, còn ai ép nổi em nữa?”

“Đừng vênh váo.”

“Còn có vấn đề gì nữa không?”

Đàm Hi đảo tròng mắt: “Phản ứng đầu tiên khi anh nhìn thấy mấy bức ảnh đó là gì?”

“Anh có nên đánh gãy chân của tên Cố Tam đó hay không.”

“Kết quả thì sao?”

“Tốt nhất đánh gãy chân em trước.”

“...”

Cô nàng Đàm buồn bực: “Anh thật sự muốn đánh em à?” Rõ ràng là chất vấn nhưng lại mang theo mấy phần làm nũng.

Trong bóng đêm, thật khó phát hiện ra Lục Chinh hơi cong môi lên: “Ông đây không đánh phụ nữ.”

“Rõ ràng là anh không nỡ đánh em.”

“... Ừ.”

“Hả?” Đàm Hi còn tưởng mình nghe lầm. Giọng Lục Chinh quá nhẹ, giống như chẳng nói gì vậy.

“Ông nói, không nỡ.”

Cô nhoẻn miệng cười, khóe mắt đuôi mày đều nhiễm sự ngọt ngào: “Vậy tới vấn đề tiếp, ai chụp mấy bức ảnh này thế?”

Lục Chinh không nói.

“Em quen à?”

“...”