Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 299: Điệu tăng - Gô mê người




Còn chưa đợi cô có động tác, Cố Hoài Sâm đã chủ động ghé sát lại.

“Thấp thêm tí nữa.” Đàm Hi nói.

Người đàn ông làm theo, hoàn toàn không hề nhận ra việc cúi đầu trước mặt một cô gái thì có gì không ổn.

Đàm Hi tháo cà vạt ra khỏi cổ anh ta, ném sang một bên. Trong ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông, cô duỗi tay cởi cúc áo vest của anh ta ra.

“Cởi.” Giọng đầy mệnh lệnh.

Cố Hoài Sâm không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đàm Hi nhếch môi, nhìn anh ta, quả nhiên dù bận vẫn ung dung, “Sao hả, không muốn à? Xấu hổ à?”

“Tôi chỉ sợ mạo phạm giai nhân.” Còn tưởng đây là một gốc bách hợp tươi mát, hóa ra là một bông hồng có gai.

Đàm Hi nghe thế thì cười đến tươi rói: “Cởi đi, người đẹp nói cô ấy không thấy mạo phạm đâu.”

Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, không thấy mạo phạm ư?

“Đây mới là bộ dạng đi quẩy chứ.” Đàm Hi gật đầu, cực kỳ vừa lòng với hình tượng mới này.

“Bộ dạng gì?”

“Bộ dạng không đứng đắn đó.”

Lần đầu tiên, Cố Hoài Sâm bị chặn họng không biết nói gì.

Đàm Hi cầm chai bia trên bàn lên: “Uống một chút chứ?”

“Được.” Lời còn chưa dứt đã chạm thân chai vào nhau.

Hai người ngửa đầu uống, cực kỳ vui vẻ.

“Cố Hoài Sâm, anh làm gì thế?” Hai má của thiếu nữ hồng ửng, đôi mắt tràn ngập linh khí.

“Hỏi nghề nghiệp ấy hả?”

“Đúng rồi.”

“Buôn bán, người làm ăn.”

Đàm Hi đột nhiên cảm thấy hứng thú: “Vậy chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Không lo ăn mặc.”

Đàm Hi bĩu môi, vỗ vai phải của anh ta, “Người anh em, quá khiêm tốn chính là quá kiêu ngạo đấy.”

“Ừm. Có tiền.” Cố Hoài Sâm lập tức sửa lời, trong đáy mắt tràn ngập nụ cười.

“Tôi biết rồi, anh là kim chủ của cô Hề.”

Cố Hoài Sâm kinh ngạc, “Nhóc con nhà em còn biết cái gì gọi là “kim chủ” cơ à?”

“Chưa ăn thịt heo bao giờ nhưng cũng đã từng thấy heo chạy rồi.”

Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn, ánh mắt nhu hòa dường như còn có chứa cả sự dịu dàng, “Thế nên, ý của em là?”

Đàm Hi đột nhiên nhìn đi chỗ khác, “Không có ý gì, tò mò mà thôi.”

Trong lòng Cố Hoài Sâm đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu. Thiếu nữ trước mặt như một con cá sông xảo quyệt, bạn tưởng rằng đã bắt được cô nhưng trên thực tế hai tay lại trống trơn, hoàn toàn chẳng bắt được gì.

Nhưng càng như thế thì trái tim lại càng không thể khống chế được mà chìm sâu vào.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhị Hùng: “Điện thoại của ai kêu thế?”

Cố Hoài Sâm đặt chai bia xuống, đang chuẩn bị thò tay vào túi quần thì đã bị Đàm Hi ra tay trước, “Không mời tôi nhảy một bài à?”

Lúm đồng tiền của thiếu nữ như hoa, mắt ngọc mày ngài. Người đàn ông như bị mê hoặc, lúng túng đáp lại: “Được.”

Đàm Hi đứng lên, Cố Hoài Sâm thuận thế dắt tay cô, hai người nhẹ nhàng hòa vào sàn nhảy.

Mà cuộc gọi tới đã sớm bị anh ta vứt ra sau đầu.

Nhị Hùng lau mồ hôi lạnh, cùng Ngũ Mộc liếc mắt nhìn nhau, nguy hiểm quá!

Lúc này, trong con ngõ tối đen như mực, Ngô Thiêm liền thu lại điện thoại vừa mới bấm gọi đi, giương đôi mắt tối sầm lên, “Con đĩ này, cởi hết rồi mà còn không thành thật!”

Vừa chửi vừa túm lấy Hề Đình tát mạnh hai cái.

A Lương kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ chắc giờ anh Thiêm đã tức giận thật rồi, ả phụ nữ này có bản lĩnh thật không nhỏ.

“Đi, lấy đồ trong tay cô ta qua đây.”

A Lương không hiểu ra sao, người phụ nữ cả người trần truồng nằm ở đó, trong tay còn gì nữa chứ?

Hề Đình lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, trơ mắt nhìn A Lương đi tới gần, cướp lấy cái đồng hồ thông minh trong tay cô ta. Vừa rồi cô ta dùng thứ này định gọi cho Cố Hoài Sâm, nhưng cuối cùng không có ai nghe máy. Một cảm xúc có tên là “tuyệt vọng” bao phủ khắp người, cô ta đã đánh mất cơ hội thoát thân cuối cùng.

Sắc mặt A Lương lập tức biến đổi kịch liệt, mắng một câu “đồ đĩ” cũng không hết giận, phải đạp thêm hai cái mới chịu bỏ qua.

“Anh Thiên, con đàn bà này quá ranh ma.” A Lương hạ giọng.

“Cũng may không lừa được, bên kia đã giải quyết xong rồi. Hành động nhanh lên, làm xong liền rút.”

A Lương cười quái dị hai tiếng, sau đó lấy từ trong túi quần ra một cái máy ảnh kỹ thuật số mini. Vẻ mặt của Hề Đình đã không thể hình dung được bằng hai chữ hoảng sợ nữa, đó là một tâm tình gần như tuyệt vọng.

Trong lòng xuất hiện một ý tưởng vô cùng khủng bố, không... không được...

A Lương cũng không để ý nhiều như thế, chụp liên tục thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân trước mặt, trong lòng thầm nói dáng người con đàn bà này thật quá ngon, đi làm cô giáo làm quái gì chứ, đi làm gái bao ở các hộp đêm cao cấp cũng không thua ai.

Tuy rằng hắn còn trẻ tuổi nhưng cũng đã từng có bạn gái, hơn nữa không chỉ một người, tất nhiên có thể nhìn ra thân thể hoàn mỹ này phải trải qua bao nhiêu sung sướng mới có thể gợi cảm quyến rũ được như thế này. Ngay cả hắn cũng không nhịn được mà sôi cả máu lên, có điều lý trí vẫn chiếm thượng phong, huống chi còn có anh Thiêm ở đây, cho dù hắn có suy nghĩ gì thì cũng chỉ có thể tự sướng ở trong đầu mà thôi, quả quyết không dám biến nó thành hiện thực.

“Xong rồi.” Hắn cất máy ảnh đi.

Ngô Thiêm gật đầu, “Rút!”

Hai người rời khỏi ngõ nhỏ, lái xe chạy trốn.

Hai tay Hề Đình bị trói, toàn thân lõa lồ giống như một người đã chết nằm trên mặt đất, hai mắt trống rỗng vô thần.

Cô ta biết, mình xong rồi...

Trong quán bar Nghê Hồng.

Một điệu Tăng - gô được Cố Hoài Sâm và Đàm Hi nhảy đến mức kịch tính bốc lửa, đến đoạn sau thì toàn bộ người trên sàn nhảy đều dừng lại, dắt nhau rời khỏi, để lại sân khấu dành riêng cho hai người biểu diễn.

Người đàn ông phong lưu tuấn dật. Thiếu nữ cuồng dã, tràn trề sinh lực, mỗi một lần xoay tròn đều làm người ta động lòng không thôi, mỗi một lần gần sát lại đều khiến người phải thổn thức. Không khí tại hiện trường trở nên vô cùng ái muội, ngay cả nhiệt độ như dâng lên theo. Quần chúng xem biểu diễn như được tắm mình trong gió xuân ấm áp.

Nhị Hùng vỗ tay, Đại Quang huýt sáo, ngay cả Ngũ Mộc luôn yên tĩnh cũng trầm trồ khen ngợi, có thể thấy được điệu múa này xuất sắc tới mức nào.

“Không thể tưởng tượng được, em còn trẻ như thế mà lại là cao thủ nhảy đấy.” Cố Hoài Sâm mỉm cười.

“Quá khen.” Ngoài miệng tỏ vẻ khiêm tốn nhưng rõ ràng vẻ mặt lại không như thế, vừa khoe khoang lại vừa kiêu ngạo.

Thế nhưng Cố Hoài Sâm lại rất thích dáng vẻ này của cô.

“Ai dạy thế?”

Đàm Hi đảo mắt: “Một người đàn ông.” Đời trước, người dạy cô nhảy Tăng - gô đúng là một người đàn ông, tóc vàng mắt xanh, người Nga, một anh gay cực đẹp trai, sau khi quen biết một thời gian liền xưng chị em với cô.

Người đàn ông nghe vậy thì mặt mày trở nên thâm thúy. Bỗng nhiên dùng sức một cái, Đàm Hi xoay liền hai vòng, giương mắt lên thì đã vững vàng dán trong ngực người đàn ông, tư thế ái muội.

Nhoẻn miệng cười, Đàm Hi không xấu hổ cũng không tức giận, hai tròng mắt trong suốt như lưu ly không nhiễm bụi trần. Nhạc đột nhiên nhanh hơn, xoay người một cái đã thoát khỏi lồng ngực người đàn ông.

Không đợi Cố Hoài Sâm phản kích lại, cô lại gần sát anh ta một lần nữa, tay quấn lên cổ người đàn ông, nhướn mông, nhấc chân, chuẩn xác đá vào mông anh ta, “Nhảy, thì phải nhảy như thế này.”

Ánh mắt Cố Hoài Sâm nghiêm túc, trong lòng thầm than đúng là cô bé tinh ranh, hoàn toàn không bao giờ chịu thua thiệt một chút nào.

“Quá tuyệt vời.” Nhị Hùng không khỏi tấm tắc khen ngợi, “Nhảy thôi mà cũng có thể mê người như thế.”

Ngũ Mộc cười lạnh, “Hai kẻ già đời, chẳng biết kỹ thuật của ai tốt hơn ai nữa.”

Đại Quang vẫn luôn nuốt nước bọt. Cậu ta không hiểu cái gì gọi là nhảy Tăng - gô, cậu ta chỉ cảm thấy rất đẹp! Đặc biệt là động tác đá chân, nhảy lên, xoay tròn của nữ thần, quả thực là phong tình vạn chủng không thể nào tả xiế. Cậu ta chỉ thấy trong lòng có một móng vuốt nhỏ không ngừng cào tới cào lui...

Đáng tiếc, một màn này dừng ở trong mắt người nào đó lại không phải như thế.

“Khải Tử? Trần Khải?!”

“Hả?”

Hàn Uy nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Nhìn cái gì thế hả?”

“Xê ra!” Trần Khải bực bội đẩy người đang quấy rối trước mặt ra, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn về phía hai người đang nhảy ở trung tâm sân khấu.

“Này, không phải cậu thích con gái nhà người ta rồi đấy chứ?” Hàn Uy lắc đầu, thở dài một tiếng, “Thôi bỏ đi, loại mèo hoang nhỏ này không hợp với cậu đâu.”

“Đừng có chắn đường... Cút ra!”

Hàn Uy không tức giận, đồ vest màu đỏ rực dưới ánh đèn càng thêm lóa mắt. Giờ phút này anh ta chẳng khác nào bà cụ ra sức khuyên bảo tận tình: “Thật đấy, tôi không lừa cậu làm gì. Lấy kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên tình trường của tôi thì loại con gái như thế kia phải dùng sức mà đè, dùng bạo lực để chế phục. Cậu á, còn yếu lắm. Đừng đến lúc đó không bắt được mèo còn bị nó cào cho một phát.”

“Cậu câm miệng lại cho tôi!” Vẻ mặt luôn có vẻ ôn tồn của thư ký Trần không ngờ lại chuyển sang màu trắng xanh, tràn ngập u tối khiến cho Hàn Uy đần mặt ra, không phải chỉ là một cô bé thôi sao, có cần phải thế không hả?

“Sự thật mất lòng...” Hàn Uy nhấp một ngụm rượu cocktail, hãy còn phiền muộn.

“Đó là bà chủ tương lai đấy.”

Phụt...

Trần Khải nhanh chóng né đi, mắt lộ vẻ kinh tởm, “Cậu không thấy tởm lợm à?”

Hàn Uy mất bình tĩnh, “Bà chủ cái gì hả? Ai? Ở đâu?”

“Đó.” Thư ký Trần hất cằm về phía sàn nhảy.

“Gì, có ý gì?”

“Cậu nhìn kỹ cô gái đang nhảy kia đi.”

“Không phải chứ? Đó chỉ là một cô nhóc...” Sao lại tới nơi như thế này được?

Trần Khải không cho là đúng. Anh ta gặp Đàm Hi nhiều hơn Hàn Uy, tất nhiên biết đây là một tiểu yêu tinh luôn làm người ta không yên tâm cho nổi. Buồn cười, ngay cả ông chủ khó tính như thế còn bị cô nàng này thu phục, sao có thể là đèn cạn dầu được chứ?

“Cậu đừng có coi thường các cô bé thời bây giờ, ngay cả Lục Tổng còn bị tóm lấy, đó còn là nhóc con nữa sao?”

Hàn Uy lại nhìn về phía sàn nhảy, chỉ thấy thiếu nữ xoay tròn nhẹ nhàng, dáng múa mê người, “Đệch! Tôi phải nói cho lão Lục biết, cái nón xanh này không thể đội được đâu!”

Vừa nói vừa lấy điện thoại ra.

Trần Khải ngăn lại, “Đừng quên, chúng ta đang ở Tân Thị, cho dù cậu nói cho Lục Tổng thì ngài ấy cũng không thể nào chạy từ thủ đô tới đây ngay được đâu.”

“Vậy giờ phải làm sao hả?” Hiện tại con bé kia quả thực sắp lên trời rồi! Ăn đồ trong nồi còn nhớ thương cơm trong bát. Bi ai thay lão Lục ba mươi giây...

“Chụp ảnh lại đã, về thủ đô rồi đưa cho Lục Tổng xem là được.”

“Đúng, đúng, đúng... Phải mau chụp lại mới được...”

Đàm Hi không biết một trận bão táp mạnh mẽ đang chuẩn bị kéo tới. Lúc này, cô còn đang cảm thấy may mắn vì trời cao hoàng đế xa, Lục Chinh sẽ không biết rốt cuộc cô đang làm gì, vì thế càng không an phận, động tác cũng càng không kiêng nể gì.

Điệu nhảy kết thúc, trái tim Cố Hoài Sâm đập rất nhanh, nhiệt huyết cuồn cuộn, trong thân thể như có thứ gì đó đang dần thức tỉnh.

Đàm Hi cũng đầm đìa mồ hôi, gương mặt đỏ ửng lên.

Hai người cúi người cảm ơn phía dưới khán đài, lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Trở về chỗ ngồi, Cố Hoài Sâm phát hiện ra lại có thêm hai người nữa, Đàm Hi cũng thấy, nụ cười lúng túng hơi lướt qua: “Giới thiệu một chút, Ngô Thiêm, bọn tôi gọi là anh Thiêm, còn đây là A Lương.”

Cố Hoài Sâm gật đầu chào hỏi, trong mắt Ngô Thiêm xẹt qua một chút ánh sáng mờ mịt, nhưng sau đó lập tức trở lại bình tường trước ánh mắt cảnh cáo của Đàm Hi.

Cố Hoài Sâm dường như không phát hiện ra ánh mắt truyền qua truyền lại của hai người, cũng có thể anh ta đã phát hiện ra nhưng cảm thấy không cần phải để tâm.

Hiện giờ, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú với Đàm Hi, còn những kẻ gọi là “bạn bè” này cũng chỉ là dựa hơi cô ấy mà thôi.

Nói đến cùng, trong xương cốt Cố Hoài Sâm vẫn còn sự kiêu ngạo cao cao tại thượng. Cho dù anh ta ngồi uống bia chung với những người này nhưng cũng không thay đổi được sự hờ hững và cảm giác ưu việt đã ăn sâu vào trong máu.

Đàm Hi nâng bia lên với anh ta, “Mời anh, bạn nhảy hợp với tôi nhất từ trước tới nay.” Ý cười bên môi lại trở nên thâm thúy...