“Chị, bên chỗ anh Thiêm đã thúc giục mấy lần rồi, rốt cuộc thì lúc nào mới được hành động vậy?” Nhị Hùng lắc ly đá, hoàn toàn không có hứng thú chè chén.
Đàm Hi lắc người theo tiếng nhạc: “Vội giề? Bảo bọn họ cứ chờ đi!”
“Này, chị nhìn đi, lại gọi nữa rồi.” Nhị Hùng tỏ vẻ đau khổ.
“Đưa đây.”
Nhị Hùng cầu còn chẳng được, dâng lên bằng hai tay.
“Tôi là Đàm Hi.”
“Chị, chị của em à, các anh em ngồi đã tê hết cả hai chân rồi, chừng nào người đó mới tới thế?” Giọng tục tằng của Ngô Thiêm truyền qua, bởi vì cố tình nói khẽ nên nghe có mấy phần trầm nghẹn.
“Mười phút nữa.”
“Được, vậy để thằng em tập trung quan sát luôn.”
Đàm Hi ném điện thoại cho Nhị Hùng, sau đó lấy điện thoại của mình ra, bấm gọi đi, “Đến lúc cậu lên sân khấu rồi đấy.”
...
Hề Đình nhìn theo bóng xe của Cố Hoài Sâm dần đi xa. Đến tận khi đuôi xe biến mất rồi, cô ta vẫn cứ đứng ở cửa nhà ăn, trong lòng hoảng hốt.
Không hiểu tại sao lại cứ thấy trống rỗng trong lòng.
Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, cô ta lấy từ trong túi xách ra, “Alo...”
“Hề Đình...”
“Kha Nhan?” Người phụ nữ biến sắc, cảnh giác nhìn bốn xung quanh, sau đó dịch vào trong một góc khuất, “Thư xin lỗi trên diễn đàn là sao? Cô nói rõ ràng cho tôi!”
“Trong vòng ba ngày, tôi đảm bảo sẽ làm Đàm Hi cút ra khỏi đại học T.”
“To mồm nhỉ! Giờ họng súng của mọi người đều chĩa về phía cô, Đàm Hi đã được giải oan thành công rồi. Toàn bộ kế hoạch trước đó của chúng ta đều bị cô phá hỏng bét, cô lấy cái gì mà đảm bảo thế với tôi chứ?”
“Tôi làm vậy là lấy lùi để tiến, còn có chiêu sau để đối phó với cô ta nữa.”
“Chiêu sau nào chứ?” Nghe cô ta nói lời son sắt như thế, tuy rằng Hề Đình không tin lắm, nhưng cũng đã nghe lọt tai tới bảy, tám phần.
“Cô tới quán cà phê ở phố Chữ Thập đi, tôi nói tận tai cho cô nghe.”
“Tôi không...”
“Đừng có nói là cô không rảnh. Tôi đã ghi âm cuộc gọi này rồi, không có chuyện một mình tôi chịu ăn chửi còn cô thì sạch sẽ được đâu. Cho dù chết cũng phải kéo theo một cái đệm lưng, như thế mới có lời, cô nghĩ có đúng không?”
Sắc mặt Hề Đình biến đổi: “Cô dám chơi tôi?”
“Nói đừng có khó nghe như thế, tôi chỉ muốn mình yên tâm mà thôi. Hiện giờ, chúng ta đã là người trên cùng một chiếc thuyền, tới hay không tùy cô.”
“... Cô chờ tôi.”
“Mười phút.”
“Cô... Alo? Alo!” Hề Đình hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng chửi Kha Nhan không ra gì.
Duỗi tay vẫy một chiếc xe: “Tới phố Chữ Thập.”
“Ồ, đã muộn thế này rồi, một mình cô tới đó sợ không an toàn lắm đâu.” Tài xế là một ông chú trung niên, thấy Hề Đình ăn mặc lịch sự, lại xinh đẹp thì lập tức nhắc nhở một câu.
“Bảo chú đi thì cứ đi đi, đừng nói lời thừa nữa!”
Tài xế lẩm bẩm vài tiếng, giẫm chân ga. Mấy đứa con gái trẻ thời nay sao mà khó bảo thế chứ?
Nơi đến cách không xa lắm, chỉ mất sáu, bảy phút chạy xe mà thôi.
Hề Đình thanh toán tiền, xuống xe, tài xế liền lái xe đi.
Lúc này, cô ta mới hiểu tại sao tài xế lại nói là “không an toàn”, đây là phố bán thực phẩm, nói trắng ra là chợ bán thức ăn ngoài trời. Ban ngày khách đi tới đi lui, vô cùng náo nhiệt, nhưng một khi vào đêm, các chủ sạp thu hàng về nhà, nơi này liền trở nên quạnh quẽ. Hề Đình dõi mắt nhìn lại chỉ thấy một mảng tối om, lấy đâu ra quán cà phê nào chứ?
Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Kha Nhan.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”
Rốt cuộc Hề Đình cũng nhận ra đây là một cái bẫy, cất bước định chạy, nhưng sau lưng lại có một bàn tay to bè duỗi ra bịt chặt miệng cô ta, cho dù cô ta giãy giụa, đánh lại thế nào cũng không thể thoát ra được.
A Lương kéo người vào trong một góc khuất, trên đường đi còn tranh thủ xoa bóp mấy cái trên người cô ta, cảm xúc tốt thật.
Ngô Thiêm ngậm điếu thuốc lá, trên đầu bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt và miệng. Thứ này hắn lấy từ trong tủ quần áo của bạn gái đương nhiệm.
A Lương không rắc rối như hắn, chỉ dùng một cái khẩu trang bị lại là xong.
“Ưm ưm...” Hề Đình dùng toàn lực giãy giụa, cuối cùng còn há miệng cắn lên tay A Lương.
A Lương bị đau, buông ra theo bản năng. Hề Đình liền nhân cơ hội bỏ chạy.
Ngô Thiêm lập tức đuổi theo, túm lấy tóc của cô ta kéo giật lại, ánh mắt Hề Đình lộ ra vẻ hoảng sợ. Không, cô ta không thể để bị những người này bắt được.
Đáng tiếc, sức lực giữa đàn ông và phụ nữ cách nhau quá xa. Ngô Thiêm có thể trở thành bá vương học đường thì tất nhiên không phải người ăn chay, đưa tay tát mạnh hai cái làm cho Hề Đình lập tức ngốc luôn.
Chờ đến khi cô ta tỉnh táo lại thì đã bị ném vào trong góc như tấm giẻ rách nát, mà hai gã đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng chắn ở ngay trước mặt cô ta, cười đầy tà ác.
“Con đàn bà thối tha, dám cắn ông, con mẹ mày đi tìm chết rồi!” A Lương nhấc chân đá thẳng lên bụng của cô ta.
Hề Đình hét lên một tiếng thảm thiết: “Cứu mạng... Ô ô...”
“Kêu đi! Lại kêu tiếng nữa xem nào? Tất của ông đây thơm chứ hả?”
Ánh mắt Hề Đình cứng lại, bắt đầu nôn khan, hốc mắt cũng đỏ bừng vì có nhổ cái tất đang lấp kín miệng thế nào cũng không ra được.
A Lương lắc cánh tay phải bị thương, trong đáy mắt hiện lên vẻ âm u, ánh mắt nhìn Hề Đình càng trở nên hung ác: “Tốt nhất cứ nhổ ra, dù sao cũng sẽ lại phải nuốt vào thôi. Dùng mùi thối ở chân ông đây làm gia vị, có phải rất thơm ngon không?”
Hề Đình càng nôn dữ dội hơn, nhưng sợ thật sự nôn ra rồi lại phải nuốt vào, cả người sắp hỏng tới nơi rồi.
A Lương còn muốn đạp cho cô ta thêm hai cái nhưng kết quả bị Ngô Thiêm chặn lại, “Làm chính sự đi!”
Trong mắt Hề Đình lộ ra vẻ kinh sợ, “Ưm ưm... ưm ưm...”
“Muốn nói chuyện hả?”
Cô ta gật đầu, ánh mắt nhìn Ngô Thiêm đầy vẻ chờ đợi.
A Lương cười lạnh.
“Lấy tất của mày ra, thử nghe xem cô ả muốn nói gì?”
A Lương làm theo, trên mặt không hề xuất hiện chút tức giận nào, bởi vì thủ đoạn của anh Thiêm còn ác hơn hắn nhiều.
Rốt cuộc Hề Đình cũng có thể mở miệng, hai mắt đỏ ửng, nhưng không dám tiếp tục kêu cứu nữa, “Có phải Kha Nhan thuê các anh tới đây không?”
Ngô Thiêm và A Lương liếc nhìn nhau.
Hề Đình thì tự cho là mình đã đoán đúng, không ngừng thương lượng, “Cô ta cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi ra gấp đôi, không, gấp ba... chỉ cần các anh thả tôi đi!”
Ngô Thiêm cười lạnh, chỉ huy A Lương, “Lột quần áo của ả ta ra đi.”
A Lương ngẩn người, sau đó bắt đầu hành động. Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
“Không được! Các anh làm thế là phạm pháp! Bạn trai tôi sẽ tuyệt đối không tha cho các anh!”
“Ồ, cô còn có bạn trai cơ à? Cũng không biết hắn nhìn thấy ảnh khỏa thân của cô thì còn định chạy đi giúp không nhỉ? Chậc chậc, tàn hoa bại liễu, chỉ sợ chẳng ai thèm thôi?”
“Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!”
“Ha ha ha...” Ngô Thiêm cười to, “Cô cứ việc thử xem, có thể bắt được tụi này không thì chưa nói, có điều thanh danh của cô cũng bị hủy không còn một mảnh rồi.”
“Anh! Các anh!” Hề Đình vừa sợ vừa giận.
Đúng là cô ta không dám báo cảnh sát thật, thậm chí còn không dám để Cố Hoài Sâm biết. Nếu thanh danh của cô ta bị hủy hoại, chỉ sợ đời này sẽ không có cách nào có thể bước qua cửa nhà họ Cố làm mợ Cố được.
Ngô Thiêm lập tức thu lại ý cười, “Ra tay đi!”
“Không được... cứu tôi với... cứu!”
“He he, đúng là cái tất thối vẫn được việc nhất!” A Lương nhét tất vào miệng Hề Đình, bắt đầu ra tay.
Bên này, sống không bằng chết, bên kia, mơ mơ màng màng.
Cố Hoài Sâm lái xe tới Nghê Hồng, vừa bước vào sảnh lớn đã nghe thấy tiếng Đàm Hi xuyên qua tiếng nhạc ồn ào náo động, đâm thẳng vào màng nhĩ anh ta, “Cố Hoài Sâm, bên này!”
Anh ta rảo bước đi tới.
Đàm Hi đứng lên, “Giới thiệu một chút, đây là Cố Hoài Sâm, bạn mới quen đấy.”
Nhị Hùng ném một chai bia qua, Cố Hoài Sâm đón được, thành thục mở được nắp chai ra, vừa nhìn đã biết là người có kinh nghiệm.
“Người anh em, không tồi đâu! Anh có thể gọi tôi là Nhị Hùng.”
Hai người chạm chai bia vào nhau.
Ngay từ lúc Cố Hoài Sâm vào cửa, Hàn Sóc đã nhìn chằm chằm, mắt sói xanh lè.
“Hàn Sóc, rất vui khi biết anh, A Sâm~” Hai chữ cuối cùng được cô nàng gọi lên với vẻ cực kỳ phong trần.
Đàm Hi trợn trừng mắt với cô nàng, “Cậu bình thường ngay lại cho tớ.”
“Đây chẳng phải là nhìn thấy anh đẹp trai thì trái tim liền ngứa ngáy không chịu được sao~”
“Hừ, nhìn vừa mắt à?”
“Ngực rắn chắc, chân dài, eo có lực, tam giác ngược hoàn mỹ, vừa thấy đã biết là kiểu người giỏi làm chuyện ấy.”
Đàm Hi cong môi, “Sao hả, trái tim manh động muốn tình một đêm với anh ta đấy à?”
Hàn Sóc sờ cằm: “Có thể suy xét.”
“Anh ta là bạn trai của Hề Đình đấy, nếu cậu không ngại thì có thể thử hẹn xem.”
“Vậy thì càng phải cướp đi, tốt nhất là mời mụ đĩ già đó tới quan sát một trận, không biết có bị ép điên không nhở?” Hàn Sóc nhe răng cười đầy lạnh lẽo.
Đàm Hi bĩu môi, “Đồ con gái khẩu vị nặng, tránh xa tớ ra đi.”
Cố Hoài Sâm cho hai người thời gian thì thầm với nhau, sau đó mới cười nhẹ nói: “Cô có thể gọi tên tôi.”
Hàn Sóc nhướng mày, thế này là cô... bị từ chối à? Ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Cố Hoài Sâm và Đàm Hi, sau đó đột nhiên bật cười, thú vị thật.
Nhị Hùng ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho Cố Hoài Sâm. Anh ta cũng không hề khách khí, cầm chai bia ngồi xuống, ngay ở bên cạnh Đàm Hi luôn.
Nụ cười của Hàn Sóc càng thêm xán lạn.
Lúc này, Đại Quang và Ngũ Mộc từ trên sân khấu đi xuống, cả người đầm đìa mồ hôi.
Đàm Hi lại giới thiệu Cố Hoài Sâm với bọn họ, rất nhanh, một đám người liền trở nên quen thuộc. Quả nhiên, có tí men vào là thành anh em hết.
“Đám bạn của em không tệ đâu.” Cố Hoài Sâm ghé sát lại, hơi thở nóng rực phả vào sườn tai Đàm Hi. Đàm Hi cũng không né tránh, coi như không nhận ra.
“Không tệ nghĩa là sao?”
“Ai nấy đều rất cá tính.”
“Nói cụ thể tí xem nào?”
“Đương nhiên.” Cố Hoài Sâm thuận thế đặt tay lên đệm ghế sau lưng Đàm Hi, từ xa nhìn lại, cực kỳ thân mật.
“Nhị Hùng hào sảng, Đại Quang thật thà, Ngũ Mộc trầm lạnh.”
“Hàn Sóc thì sao?”
“Cô ấy y như một thằng con trai.”
Đàm Hi không nhịn được cười lên một tiếng làm cho Hàn Sóc phải quay đầu nhìn.
“Sao em không hỏi về bản thân em đi?”
“Được nha, thế tôi thì sao?” Đàm Hi rất biết nghe lời.
Người đàn ông trầm ngâm một hồi, dưới ánh đèn điện, gương mặt đẹp trai ít đi một phần dịu dàng nho nhã, tăng thêm một phần lưu manh dụ người. Bốn mắt nhìn nhau, Đàm Hi vừa ngẩng đầu đã nhìn thẳng vào mắt anh ta, chỉ thấy bên trong đầy lửa cháy, sáng lòa, thẳng tắp, ý cười trên môi cũng dần trở nên thâm thúy.
“Em ấy à... là một yêu tinh!” Còn là một yêu tinh chuyên câu hồn nhiếp phách người ta, làm người ta chỉ hận không thể nhét vào trong cơ thể mình!
Trên đời này có một kiểu phụ nữ, mặc dù cô ấy ăn mặc những bộ quần áo đơn giản nhất, trang điểm thanh nhã nhất nhưng vẫn không thể che giấu đi được sự quyến rũ, như gần như xa, như ẩn như hiện, làm cho đàn ông thấy lòng dạ ngứa ngáy vô cùng!
Cố Hoái Sâm nghĩ, có lẽ anh ta đã gặp được rồi.
Đàm Hi cười mà không nói, trong mắt toàn là sự thẳng thắn, chân thật.
“Sao hả, không tin à?” Anh ta ghé lại gần hơn.
Cô duỗi tay túm lấy cà vạt của Cố Hoài Sâm khiến anh ta hơi ngạc nhiên, “Em...”
“Suỵt!” Đàm Hi dựng thẳng ngón trỏ lên đặt lên môi người đàn ông, “Giờ nghe tôi nói đây.” Cô tháo cà vạt ra, để nó treo lỏng lẻo trên cổ anh ta, “Tới nơi này rồi mà còn ăn mặc lịch sự như thế làm gì hả?”
“Ồ? Thế phải mặc như thế nào?” Cố Hoài Sâm cười như không cười.
Đàm Hi mỉm cười, mi mắt cong lên, “Để tôi dạy anh!”
Với tư thế hiện tại của hai người, cô chỉ cần kéo nhẹ một cái là có thể khiến người đàn ông này phải cúi đầu xuống mà không tốn chút sức lực nào.
Vậy... có nên làm thế hay không đây? Đàm Hi cười khẽ.