Đàm Hi đoán không sai, quả thực là một vở kịch lớn.
Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủn, lượt đọc topic đã đột phá năm con số, còn có xu thế tiếp tục dâng lên.
Buổi chiều, Kha Nhan hiện thân lên diễn đàn, lấy thân phận của người bị hại chứng thực nội dung của topic.
Trong lúc nhất thời, dư luận toàn trường liền ồ lên.
Rất nhiều quần chúng hóng chuyện và các anh hùng bàn phím đua nhau bình luận. Người trước thì nói chuyện không liên quan tới mình, chỉ tới góp vui. Người sau thì dùng đủ mọi từ ngữ mạt sát Đàm Hi, còn tuyên bố sẽ khiến cô cút ra khỏi đại học T.
Các đồng chí nam khoa Công nghệ thông tin lập tức lựa chọn tin tưởng nữ thần nhà mình không hề do dự chút nào, có thể nói là fan não tàn của Đàm Hi, hơn nữa còn lợi dụng thân phận quản lý diễn đàn trường xóa luôn topic đó đi.
Kể từ đó, một đám khán giả vây xem náo nhiệt không ngồi yên được nữa...
“Tại sao khoa Công nghệ thông tin lại dám xóa topic chứ?”
“Lấy việc công để làm việc tư à?”
“Muốn dùng cách này để bịt miệng bọn này chứ gì? Cứ nằm mơ đi!”
“...”
Khoa Công nghệ thông tin lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nhưng đương sự chính là Đàm Hi lại chẳng hé lấy một lời nào, rúc ở trong phòng ký túc xá chơi game.
“Đệch! Lại bị cậu chém rồi!” Hàn Sóc tức đến đập bàn phím, con chuột bị ném rơi ầm ĩ.
Đàm Hi click mở “Khen thưởng”, một bộ chiến giáp màu vàng. Cô không nhịn được huýt sáo một cái, “Quá đỉnh!”
Hàn Sóc nhìn đăm đăm, “Tại sao chứ? Tại sao lần nào chúng ta đánh lộn thì người thua cũng là tớ hả?”
“Cậu ngu chứ sao!”
“...”
“Haizz, cậu cứ định thế này... chống cự tiêu cực, ngồi chờ chết à?” Nói thật, đến giờ Hàn Sóc vẫn không hiểu ý định của cô bạn mình. Thế này thì quá bình tĩnh rồi, không được bình thường lắm!
Đàm Hi cười nhạo một tiếng, thoát khỏi giao diện trò chơi, vắt chân đầy vui vẻ và nhàn hạ: “Ai bảo tớ ngồi chờ chết chứ?”
“Chẳng lẽ không phải à?”
Đang định mở miệng thì điện thoại đổ chuông, Đàm Hi ấn nghe, “Alo, Đại Quang à... Được, tớ lập tức tới ngay.”
“Ơ, cậu làm gì thế?” Hàn Sóc kéo tay cô.
“Muốn biết thì đi theo tớ.”
...
Mười phút sau, sân bóng rổ.
Đàm Hi bước nhanh tới, Hàn Sóc theo sát phía sau.
Nhị Hùng tiến lên chào đón, “Chị, anh Sóc.”
“Người đâu?”
“Bị Đại Quang chặn lại ở hồ bơi.”
Mùa này, hồ bơi không mở cửa nên trở thành một địa điểm rất tốt để gây án.
Đàm Hi cũng không hỏi bọn họ lấy chìa khóa ở đâu ra, “Dẫn tớ tới đó.”
Nhị Hùng cười gian xảo, đi trước dẫn đường.
“Đại Quang, cậu có biết mình đang làm gì không hả? Đây là cầm tù! Là bạo lực học đường!” Kha Nhan nói xong lời cuối cùng, tâm trạng đã gần như phát cuồng lên.
Đại Quang chỉ chắn đường và coi mình như kẻ điếc. Hừm, chẳng phải Nhị Hùng đi đón người sao? Sao lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy tới vậy nhỉ?
Kha Nhan đã gấp tới mức lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Cô ta chỉ về ký túc lấy mấy bộ quần áo, chọn đúng thời điểm bạn cùng phòng có tiết học, không ngờ lại gặp phải mấy nam sinh khoa Công nghệ thông tin đi đá bóng về...
Không bao lâu, Đại Quang liền tóm được cô ta và đưa tới nơi này.
Kha Nhan nào đâu biết rằng, từ sau chuyện topic kia, toàn bộ khoa Công nghệ thông tin đều để ý tới cô ta, không bị bắt mới là lạ!
“Nhị Hùng, chị, anh Sóc!” Đại Quang đột nhiên lên tiếng. Kha Nhan nghe thấy mấy cái tên đó thì run rẩy toàn thân, cả người như rơi xuống hầm băng.
“Anh Sóc...”
“Câm mồm! Con mẹ nó, ai là anh Sóc của mày chứ?!” Hàn Sóc vừa nghe cô ta gọi một câu đã hung tợn quát lại.
Tình cảm trong dĩ vãng, tới lúc này đã chẳng còn sót lại cái gì.
Kha Nhan rũ mi, xoắn ngón tay đầy vẻ lo sợ, lại là bộ dáng ngượng ngùng, đáng thương kia.
Trong mắt Hàn Sóc như có ánh điện lóe lên, đối phương càng như thế thì càng làm cô thấy xấu hổ hơn, nghĩ lại chuyện mình luôn bị dáng vẻ đó của cô ta vờn cho chẳng khác nào con khỉ, trong lòng cô lại bùng lên lửa giận!
“Kha Nhan, mày đã diễn đủ chưa hả? Sau khi ngậm máu phun người lại bắt đầu giả bộ đáng thương, có phải bây giờ bọn đi làm đĩ đều đòi lập đền thờ hết không thế hả?” Lời này cực kỳ khắc nghiệt.
Ngay cả Đại Quang và Nhị Hùng đều tỏ vẻ sửng sốt, có lẽ cũng không ngờ người “anh” luôn hào sảng cũng có lúc trở thành người đàn bà chua ngoa, đanh đá biết chửi đổng.
Chỉ có Đàm Hi là vẫn tỏ vẻ bình thường, bởi vì cô quá rõ Hàn Sóc là người như thế nào rồi.
Lúc cô nàng đối tốt với một người thì có thể dốc hết tâm can. Nhưng một khi người đó đã phản bội cô, vậy thì nhất định sẽ không tha thứ, cho dù phải trưng ra gương mặt khắc nghiệt thì cũng phải nói hết những lời trong lòng ra mới hả dạ.
Sắc mặt Kha Nhan trắng bệch. Cô ta biết Hàn Sóc sẽ tức giận nhưng không ngờ cô lại không hề lưu tình như thế.
“Anh Sóc, em không hề...”
“Không ư?” Đàm Hi cười lạnh, “Không bôi nhọ tôi, hay là không làm hỏng chuông bò?”
“Có lẽ chỉ là hiểu lầm...”
“Được rồi.” Đàm Hi phất tay với vẻ chẳng có gì thú vị, “Tiếp tục giả bộ thấy hay ho lắm à?”
“...”
“Tại sao lại cố ý vắng mặt? Tại sao lại đánh tráo chuông bò? Tại sao lại hãm hại tôi?” Mỗi câu hỏi đều đánh thẳng vào điểm yếu. Kha Nhan vô ý thức lùi về sau một chút.
Đến tận khi lưng dán lên tường rồi, cô ta không thể không dừng lại. Nhưng Đàm Hi vẫn ép tới gần, sự lạnh lùng trong đáy mắt có thể làm người ta đông cứng lại.
Kha Nhan rùng mình một cái, răng cắn chặt xuống môi, mùi máu thoang thoảng tràn vào khoang miệng, “Tớ không biết... Tớ không biết gì hết...”
“Thế à?” Mắt Đàm Hi híp lại tạo thành một đường cong quỷ dị.
Kha Nhan như chim sợ cành cong, bất ngờ ngồi xổm xuống, ôm đầu hét lên: “Thả tôi ra! Các cậu không có quyền hạn chế tự do thân thể của tôi!”
“Tự do thân thể á? Xem ra cậu không phải người không hiểu kiến thức về pháp luật đâu nhỉ. Vậy cậu có biết, dựa vào việc cậu tung topic kia lên mạng, tôi có thể tố cáo cậu xâm phạm quyền danh dự.”
Kha Nhan cắn chặt răng.
Đàm Hi lùi về sau một bước, ánh mắt lạnh nhạt, “Nói đi, ai bảo cậu làm như thế?”
Trong mắt Kha Nhan hiện lên vẻ u tối khó có thể nắm bắt được, đáng tiếc là không ai nhìn thấy.
“Không nói chứ gì?” Ánh mắt Đàm Hi nảy sinh sự độc ác, “Nhị Hùng!”
“Chị, có gì phân phó?”
“Kéo cô ta tới mép bể bơi đi.”
Nhị Hùng rất cường tráng, dùng một tay cũng xách người lên được, như kéo một cái giẻ lau tới bên mép hồ.
Đàm Hi bước lại, nụ cười cực kỳ ác liệt.
Kha Nhan cảm thấy không ổn nhưng đã quá muộn rồi.
“Ấn đầu cô ta xuống nước.”
Nhị Hùng ngẩn ngơ.
Đàm Hi ném cho cậu ta ánh mắt hình viên đạn. Nhị Hùng liền cắn răng, túm lấy cái cần cổ mảnh khảnh của Kha Nhan và ấm vào trong nước.
“Cứu với... cứu...”
Ba giây sau, Nhị Hùng buông lỏng tay ra, Kha Nhan thò đầu lên, bắt đầu há miệng thở hổn hển.
“Sao các cậu có thể làm thế với tôi?” Gào thét thê lương, “Đây là mưu sát!”
Cô ta không ngờ Đàm Hi lại là người tàn nhẫn như thế, cũng ngang ngược như thế! Loại chuyện này cũng dám làm! Cô ta tưởng cùng lắm thì mình chỉ bị ăn chửi mấy câu, thừa nhận mấy lời châm chọc chanh chua của đám người này là xong, nhưng hiện thực đã giáng cho cô ta một cái tát vang dội!
Nhị Hùng run tay. Tiếng hét của Kha Nhan thực sự quá thê lương. Tuy rằng cậu ta cao lớn vạm vỡ thật nhưng cho tới bây giờ chưa từng bắt nạt ai, huống chi còn là nữ sinh...
Đòn của Đàm Hi quá dã man, vượt qua khả năng thừa nhận của anh chàng sinh viêN thuộc trường phái ngoan ngoãn như cậu.
Vẻ mặt Đại Quang cũng tràn ngập sợ hãi, ánh mắt nhìn Đàm Hi như đang nhìn một người trong giang hồ, không, có khả năng còn là nữ sát thủ nữa ấy chứ.
Hàn Sóc chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thản.
Nếu là cô, cô cũng sẽ làm thế...
Quả nhiên, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Đàm Hi chẳng có hơi đâu đi quan tâm vẻ mặt của người khác. Cô chỉ nhìn chằm chặp vào Kha Nhan, ánh mắt sắc như dao, tựa như muốn cắt đi một tảng thịt trên người đối phương vậy.
Mắt Kha Nhan lộ ra vẻ hoảng sợ, “Tôi sẽ phản ánh chuyện này với nhà trường, cậu sử dụng bạo lực...”
“Có cần thiết không?” Đàm Hi ngắt lời cô ta, nụ cười lạnh bên môi không giảm, “Chẳng phải cậu tính toán dựa thế topic nóng kia khiến tôi bị trường học khai trừ sao? Dù sao tôi cũng sẽ bị đuổi học, thêm một chuyện này cũng không coi là nhiều.”
“Không phải, tôi không làm!”
“Còn nói dối cơ à, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thật, Nhị Hùng, tiếp tục dìm!”
Lần này, phải qua bảy, tám giây mới cho cô ta thò đầu lên. Đàm Hi lạnh lùng cười nói: “Giờ đã có gì để nói chưa?”
“Đàm Hi, mày không chết tử tế được đâu!”
Ánh mắt chợt trở nên hung ác: “Tiếp tục!”
Nhị Hùng muốn nói lại thôi, kết quả bị ánh mắt dữ dằn của Đàm Hi làm cho phải nhịn xuống. Cậu ta cắn răng, lại một lần nữa ấn đầu Kha Nhan xuống nước.
Lần này, thời gian càng dài hơn.
Đại Quang: “Anh Sóc, cứ tiếp tục thế này liệu có xảy ra chuyện không?”
Hàn Sóc: “Cậu lớn đầu to sỏ thế sợ cái gì chứ?”
Đại Quang: “Không nên nói như thế được, xúc động là ma quỷ, nếu không anh lên khuyên nhủ một câu đi?”
Hàn Sóc đập một cái đầy thô bạo: “Khuyên ông nội nhà cậu ấy!”
Đại Quang: “Anh, em sợ sẽ xảy ra chuyện thật đấy! Không nói đùa với anh đâu!”
Cậu ta sợ thật. Hiện tại Đàm Hi đang nóng giận, Nhị Hùng cũng điên theo, lỡ như giết chết người, vậy thì...
Hàn Sóc liếc nhìn cậu ta: “Hoảng hốt gì chứ? Cậu ấy sẽ biết chừng mực.”
Đại Quang nhấp môi, hiển nhiên còn muốn nói thêm gì đó nữa.
Đáng tiếc, Hàn Sóc không cho cậu ta cơ hội đó: “Cứ chờ xem đi, Kha Nhan không kiên trì được lâu nữa đâu.”
Một người ích kỷ sẽ cực kỳ quý trọng tính mạng của mình. Cô tin là Kha Nhan cũng không phải ngoại lệ.
Quả nhiên, khi Nhị Hùng lại chuẩn bị ấn cô ta xuống lần nữa, “Tôi nói! Tôi nói hết! Xin các cậu tha cho tôi...”
Kha Nhan hộc ra một ngụm nước, khàn giọng kêu lên.
Đàm Hi cười, đưa mắt ra hiệu cho Nhị Hùng. Nhị Hùng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, buông tay ra, rốt cuộc cũng được giải thoát. Có trời mới biết, nếu cứ tiếp tục ấn xuống nữa thì cậu cũng không chịu nổi, sự sợ hãi trong lòng cậu càng áp xuống thì lại càng nặng nề. Nếu không có ánh mắt lạnh lùng của Đàm Hi ở bên cạnh soi vào, cậu thật sự không kiên trì nổi nữa.
Nhị Hùng thật sự không hiểu nổi, rõ ràng tại sao một người có gương mặt như nữ thần lại có trái tim độc ác như phù thủy thế được?
“Nói đi.” Đàm Hi lạnh nhạt lên tiếng.
Hàn Sóc đi tới bên cạnh cô, hạ giọng nói: “Làm hay lắm!”
Đàm Hi liếc mắt nhìn cô, đầy vẻ sâu xa.
Hàn Sóc lập tức cảm thấy sởn hết tóc gáy.
Kha Nhan vẫn luôn ho, chờ đến khi cô ta lấy lại nhịp thở rồi thì lại ngậm miệng không nói gì.
“Xem ra, dạy dỗ như thế vẫn chưa đủ, Nhị Hùng...”
“Từ từ! Tôi nói...” Cô ta thật sự sợ hãi, đứa con gái này quả thực chính là ác ma!
“Ai sai mày làm như thế? Nói!” Chữ cuối cùng bật ra, âm điệu cao vút, không chỉ Kha Nhan mà cả đám Hàn Sóc, Nhị Hùng cũng thấy tim đập loạn lên.
“Là Trần Bội Bội! Cô ta cho tôi tiền, bảo tôi phá hỏng tiết mục của các người. Không ngờ, cậu lại dùng cốc nước thay cho chuông bò, cô ta thất bại trong gang tấc nên nghĩ ra biện pháp này bảo tôi trả thù cậu...”
Đàm Hi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, lại có vẻ trầm tư, rất lâu sau không nói.
Đại Quang nhìn Nhị Hùng: “Chuyện này là thế nào?”
Nhị Hùng hơi nghĩ một chút: “Trần Bội Bội có thù oán với anh Sóc, cậu quên rồi à?”
“Đệch! Thật sự là con công hoa đó sao?!”
“Tám phần là như thế.” Nhưng hành vi thấy tiền sáng mắt của Kha Nhan càng làm người ta thấy cô ta trơ trẽn hơn!
Hàn Sóc nhíu mày, hiển nhiên là vẫn hơi nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là con công xấu xí đó làm sao?
Quả thực là cô có ấn tượng không tốt với Trần Bội Bội thật, nhưng... trực giác nói cho cô biết, người kiêu ngạo như thế sẽ không làm ra chuyện bôi nhọ người khác, cùng lắm chỉ là phá hỏng diễn xuất của người khác thôi, cô tin là thế.
Lúc này, Đàm Hi lại lên tiếng: “Nhị Hùng, ném cô ta vào trong bể bơi đi.”