Kha Nhan mấp máy môi, dường như vừa lấy quyết tâm rất lớn, “Tớ...”
Nhưng giây tiếp theo, nhìn thấy đôi mắt nửa cười nửa không của Đàm Hi, rốt cuộc cô ta chẳng nói ra được những lý do thoái thác mà mình đã chuẩn bị sẵn nữa.
Đàm Hi cười khẽ, “Tỉnh lại đi, giải thích với tôi thì làm được quái gì đâu chứ?”
Làm người xấu còn muốn muôn người ca tụng nữa, chẳng khác nào làm gái điếm mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết... dối trá như nhau!
Nếu đã hỏng thì hỏng hoàn toàn đi, đừng có nửa vời, tự nhiên làm người ta thấy ghét.
Hiển nhiên, Kha Nhan cũng đã nghĩ thông suốt.
Cô ta nhìn rõ thái độ của Đàm Hi, cho dù cô ta có giải thích thế nào thì cũng vẫn sẽ bị người ta ghét thôi. Một khi đã thế, còn phí miệng lưỡi làm gì?
Có những người đã định sẵn là không thể làm bạn bè, chỉ có thể đối đãi như kẻ thù mà thôi.
“Tôi hy vọng cậu đừng có phá hủy tình bạn giữa tôi với anh Sóc.” Kha Nhan cúi đầu, vừa nhìn thì thấy có vẻ cực kỳ hiền lành, nhưng giọng điệu lại vừa trầm vừa cứng.
“Cậu mà cũng xứng sao?” Đàm Hi không cáu kỉnh, cũng không tức giận, giọng nói nửa cười cợt khiến người ta không rét mà run.
Kha Nhan ngẩng đầu lên nhưng lại lập tức lảng tránh.
“Tôi khuyên cậu đừng có nghĩ người khác là đồ ngốc, miễn cho... chơi lửa có ngày chết cháy.”
Nói xong, lập tức rời đi.
Kha Nhan đứng yên tại chỗ, rũ mắt theo thói quen khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng ngón tay túm chặt vạt áo đã trở nên xanh trắng.
Đàm Hi đi rất nhanh, cũng không quay đầu lại nên đã bỏ lỡ một màn này.
Chiều ngày hôm sau, vừa tan lớp đã thấy Hàn Sóc đứng chờ cô.
“Pi pi!”
Khóe miệng Đàm Hi giật một cái, “Nói tiếng người đi.”
“Đêm nay LAND liên hoan, tới cùng không?”
“Các cậu gặp mặt thường kỳ, tớ đi làm quái gì?”
“Ăn ké, uống ké chứ gì!”
“Ha ha, cậu có chắc là không phải bảo tớ tới trả tiền không đấy?” Thằng nhóc này nghèo kiết xác ra, toàn dựa vào cô và hai cô nàng trong phòng cứu tế mới có thể sống được tới giờ, thế nên, Đàm Hi không thể không nghi ngờ động cơ của Hàn Sóc.
“Tớ thề, tuyệt đối sẽ không để cậu phải bỏ tiền túi ra.”
“Thề á? Cậu có thề nữa tớ cũng chả tin.”
“...”
“Đừng có chắn đường, tớ phải đi ăn rồi.”
“Lẩu xiên, bia đêm, cậu thích nhất đó~”
Đàm Hi hơi động tâm, có điều...
“Thôi bỏ đi, tớ bị viêm loét dạ dày, không được ăn cay.”
“Này...”
Đàm Hi đi vòng qua, cũng không quay đầu lại mà giơ tay lên vẫy, “Chơi vui vẻ nhé, bye~”
Vẻ mặt Hàn Sóc ỉu xìu, cô vốn muốn ở giữa điều đình, để hai người Đàm Hi và Kha Nhan cùng ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng, không ngờ nha đầu thối này lại chẳng thèm phối hợp.
Thôi bỏ đi, thuận theo tự nhiên vậy.
Đêm đó, lúc Hàn Sóc trở về, bước chân lảo đảo, mặt mũi đỏ bừng, vừa nhìn đã biết là uống quá nhiều.
Đàm Hi nhét cô nàng vào toilet, “Hôi chết đi được! Không tắm sạch thì đừng có ra ngoài!”
Rầm...
Cửa khép lại.
Hàn Sóc nửa say nửa tỉnh, ợ lên một hơi bia, vỗ cửa: “Tớ... còn chưa lấy áo ngủ...”
Rất nhanh, cửa lại bị mở ra, một đống vải vóc bị ném vào, vừa lúc trùm lên đầu cô nàng.
“Đệch!” Hàn Sóc kéo xuống dưới, tập trung nhìn, he, thì ra là đồ ngủ của cô cùng với hai đồ nhóc, “Hi Hi, I love you...”
“Tắm đi, đừng lắm lời nữa!”
Hàn Sóc tắm xong đi ra, gió lạnh ùa vào khiến cô nàng lập tức tỉnh táo hơn nhiều, “Hi, ngày mai đến trung tâm hoạt động sinh viên xem chúng tớ diễn tập nhé?”
“Rảnh sẽ tới.”
“Nhất định phải rảnh!”
“Nói sau đi.” Rõ ràng chẳng có mấy hứng thú.
Hàn Sóc sờ mũi, nhìn thì thấy có vẻ hơi tủi thân.
Trong đáy mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, nhưng chỉ lướt qua trong giây lát.
Đương nhiên, cô vẫn tới, không những tới mà còn dẫn cả Tiểu Công Trúa và An An cùng tới.
Cuộc thi Ánh sáng Bắc Cực sẽ trải qua hai vòng thi là vòng loại và vòng đấu bán kết, sau khi đào thải, sẽ có mười thí sinh tiến vào trận chung kết “Đêm Cực quang” được tổ chức sau ba ngày nữa. Trong đó, chín thí sinh còn lại đều là cá nhân, chỉ có Hàn Sóc tương đối đặc thù, cô nàng mang tới cả một ban nhạc... LAND!
Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên Đàm Hi chân chính xem Hàn Sóc biểu diễn, lúc trước ở quán bar thì coi như không tính.
Giọng sặc mùi khói thuốc và rượu, áo da cool ngầu, hơn nữa mái tóc rối đủ mọi màu sắc, quả thực còn ném Smart xa mười con phố.
...
Người cứ cho ta là phô trương đi
Tôi phô trương vì tôi rất sợ hãi
Giống như cây gỗ, giống như cục đá
Muốn được chú ý
Thực ra là bị sợ lãng quên
Nên mới phóng đại mình lên
Lo lắng nhưng vẫn ưu nhã tới nhường nào
Trên đời còn lặng lẽ ca ngợi ư
Không đủ bùng nổ
Làm sao để nhận được lời khen
Làm người của công chúng
...
Một bài “Phù hoa” của Trần Dịch Tấn được cô hát lên khơi gợi cho người ta sự dũng cảm và chua xót, tay gẩy nhanh trên phím đàn, Bass và guitar phối hợp cực kỳ ăn ý. Đương nhiên, khó tránh khỏi lại phải gặp Kha Nhan, cô ta là tay trống Jazz, không còn vẻ hiền lành ngày thường, tay vung không quá mức khoa trương nhưng cổ tay lại rất có lực, cực kỳ mạnh mẽ.
Khúc hát kết thúc, cả ba người đều vỗ tay.
Đàm Hi đặt tay lên miệng huýt mấy cái, vừa thấy chính là dân đi bar điêu luyện.
Hàn Sóc nhảy thẳng từ trên sân khấu xuống, giới thiệu hai bên với nhau.
Tay Bass Nhị Hùng, rất thích đấu võ mồm với Hàn Sóc; Guitar chính là một sinh viên năm nhất khoa Công nghệ thông tin, thấy Đàm Hi chẳng khác nào như chó thấy xương, đây là nữ thần đó; Keyboard tên là Ngũ Mộc, diện mạo hơi nữ tính, có điều nụ cười rất đơn thuần, không ngờ lại là sinh viên khoa Triết.
“Anh Sóc, các cô gái ở trong phòng ký túc của anh có giá trị nhan sắc cao quá, có điều, trừ anh ra.” Nhị Hùng lập tức buông lời trêu chọc.
“Một hoa hậu giảng đường, một nữ thần của khoa, quả thực là rất cao.” Ngũ Mộc vuốt cằm suy tư, gật gù đồng tình.
Đại Quang thì không có lòng bác ái như thế, vừa nhìn Đàm Hi đã lập tức trở nên mê muội: “Nữ thần, rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng.”
Rất nhanh, mọi người liền trở nên quen thuộc.
Hàn Sóc đề nghị mọi người cùng đi ăn cơm với nhau. Kha Nhan phải đi làm thêm nên sau khi chào hỏi liền rời đi. Từ sau khi Đàm Hi tiến vào đến khi cô ta đi, hai người hoàn toàn không có bất kỳ một sự giao lưu nào.
“Tớ không có vấn đề gì.”
“Cầu mà còn không được!”
“Được thôi! Có người đẹp đi cùng, không cần ăn cũng no, sắc đẹp thay cơm mà, he he...”
Ba nam bốn nữ, một nhóm bảy người liền kéo tới quán cơm nhỏ sát cổng trường, ba mặn ba chay, lại thêm một bát canh gà hầm thuốc bắc lớn, đủ phần mà hương vị cũng không tệ.
“Bà chủ ơi, thêm một vại bia nữa nào!” Nhị Hùng vỗ bàn, há miệng gào lên.
“Các cậu là con gái có uống được không?” Ngũ Mộc là người lý trí và cũng lịch sự nhất trong ba người đàn ông.
Đàm Hi đang định lên tiếng thì Hàn Sóc đã duỗi tay bá vai bá cổ cô, khoác lác không cần bản từ trước: “Hai ta ngàn ly không say! Đúng không, Hi Hi?”
“...”
“Hi, cậu nói gì đi chứ!”
“Au ăn i (Mau lăn đi)!”
“He he... Cậu ấy khiên tốn tí thôi!”
Tiểu Công Trúa giơ đầu ngón út lên, “Tớ có thể uống... một tẹo.”
An An lắc đầu, “Xin lỗi.” Lạnh lùng, đoan chính, trong lúc vô tình lại toát ra vẻ tôn quý làm cho người ta phải chùn bước.
Đây cũng là lý do tại sao An đại mỹ nhân là hoa hậu giảng đường nhưng số người theo đuổi lại kém cả Nhiễm Dao, không gì sánh nổi.
Rất khó gần!
Biết rõ là núi có hổ nên đại đa số người sẽ lựa chọn không lên núi. Những người từng vào trước đó đã bị diệt toàn quân. Kể từ đó, chẳng có ai dám bén mảng tới ngọn núi có hổ này nữa.
Đàm Hi cảm thấy, có khi An đại mỹ nhân đang vui vẻ thầm trong lòng ấy chứ!
“Vì sự gặp gỡ của chúng ta, cụng ly!”
“Cụng ly!”
Cơm no rượu say, chia tay ở cổng trường, từng người quay về phòng của mình.
Hàn Sóc đã uống không ít, Đàm Hi cũng bị ép uống mấy cốc, “Cậu đi đứng tử tế cho tớ!”
Đồ nhãi ranh này! Smart say rượu thì chẳng khác nào chó chết... hoàn toàn bắt người ta đỡ đi! Đàm Hi tức giận, cô cũng rất mệt có biết không hả?
Cuối cùng, ba người phải hợp lực mới đưa được Hàn Sóc về ký túc xá, trong lúc đi còn phải đề phòng cả dì quản lý ký túc nữa chứ.
Buổi tối, rửa mặt xong, tắt đèn lên giường.
Hàn Sóc ngủ một giấc say sưa, vừa mới tỉnh lại, tinh thần cực tốt, “Ê, hôm nay tớ hát thế nào hả? Cho các cậu đi không phải nghe miễn phí đâu, đều đưa ra ít nhận xét đi nào!”
An An, “Tiết tấu của tay trống không quá chuẩn.”
Tiểu Công Trúa: “Trang phục của ba nam sinh đều không đủ ngầu, hơn nữa còn không hóa trang nên sẽ rất ít có hiệu quả khi lên sân khấu.”
Đàm Hi, “Tư thế cầm microphone của cậu xấu kinh lên được.”
Hàn Sóc: “...” Cô biết ngay là Đàm Hi mà mở miệng là sẽ chẳng nói được lời hay nào!
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, trận chung kết Ánh sáng Bắc Cực chính thức bắt đầu.
Trước một ngày đã có các đoàn đội của ban tổ chức tới trường, dựng sân khấu, thiết lập bối cảnh, thử nghiệm, tiến hành đâu vào đấy.
“Này, cậu đã nghe nói gì chưa? Đêm Cực quang lần này sẽ có cả ca sĩ nổi tiếng tới tham dự đấy!”
“Thật hay giả thế? Là ai? Phí lên sân khấu chắc không thấp nhỉ?”
“Quá nửa là sự thực, ban giám hiệu nhà trường cũng đã nói thế mà. Có điều không nói rõ ra là ai thôi, kín miệng lắm, còn về phí lên sân khấu ấy mà, cậu có phải trả đâu, nhiều nhà tài trợ như thế, chẳng lẽ còn sợ không trả nổi? Tớ nghe nói là quản lý công ty Tinh Huy cũng tài trợ đấy!”
“Tinh Huy?! Lão đại của giới giải trí ấy á?!”
“Nếu không thì còn có Tinh Huy nào nữa? Nam thần Mộ Lương muốn ra album riêng, tất cả tài nguyên và những con đường tốt nhất của công ty đều dồn cho anh ấy cả. Lần này Tinh Huy tài trợ cho Ánh sáng Bắc Cực quá nửa là để tạo thế cho anh ấy đấy.”
“Hóa ra là thế à?”
“Không tin thì cứ chờ mà xem, ngày mai chắc chắn sẽ lại nằm lên top đầu tìm kiếm cho mà xem.”
“Nếu đúng như cậu nói thì Tiêu Mộ Lương kia sẽ tới trường của chúng ta thật sao?”
“Ồ... Cũng không chắc đâu, dù sao người ta cũng là ngôi sao lớn, chỉ sợ sân vận động trường của chúng ta không chứa nổi người...”
“So với nam thần Mộ Lương thì tớ càng mong là An Diệu hơn! Ôi~ tình yêu của tớ, sinh mạng của tớ, ánh sáng cuộc đời tớ, ngọn lửa hy vọng của tớ!”
“Ôi, tớ chẳng mê muội như cậu thế đâu. Mời được Tiêu Mộ Lương đã là cảm ơn trời đất lắm rồi, còn về Thiên vương Diệu ấy hả, ha ha, cậu cứ về nằm mơ giữa ban ngày đi còn thực tế hơn ấy.”
“Á! Con nhóc chết tiệt kia, chỉ biết đả kích tớ thôi...”
Đàm Hi nhìn theo hai bóng người đang đuổi nhau đi xa dần, bỗng dưng cười, “Xương sườn kho tàu, gà cung bảo, đậu phụ Ma Bà, nộm rong biển.”
Dì múc cơm rất nhanh nhẹn, không tới ba mươi giây liền đưa đĩa cơm cho Đàm Hi, “Bạn học, quẹt thẻ đi.”
Ba người tìm bàn trống và ngồi xuống.
“Hi Hi, cậu gọi tận bốn món cơ á!” Tiểu Công Trúa trừng mắt, lông mi dài và rậm liền chẳng khác nào hai cái quạt nhỏ.
“Không được à?”
Nhiễm Dao dễ bị béo, vốn đã hơi mũm mĩm nên luôn khắc chế trong chuyện ăn uống. Hiển nhiên, hành vi ăn uống quá độ của Đàm Hi đã động đến trái tim nhỏ bé và yếu ớt của cô nàng.
“Tối nay phải đi trợ uy cho LAND, không ăn sao có sức chứ hả? Đúng rồi, vừa rồi nghe người ta nói có thể nam thần của cậu sẽ tới đấy.”
“Thật không hả? An Diệu sẽ tới ư?” Mắt Tiểu Công Trúa bắn ra trái tim hồng, cười ngọt ngào như có thể tích ra mật.
“Không cam đoan, tớ chỉ nói là có khả năng thôi.”
“Ồ thế à... Có điều không sao, luôn có hy vọng mà! An An, tớ còn chưa biết idol của cậu là ai đấy nhé?”
“Idol?”
“Chính là thần tượng đó! Cậu sùng bái ai?”
“Oh...” An đại mỹ nhân một tay chống cằm, “Anh cả của tớ đi!”
“Ôi trời, tớ biết hai ông anh nhà cậu đều rất đẹp trai, cái này không tính, tớ đang nói minh tinh cơ mà.”
“Vậy anh hai tớ!”
Tiểu Công Trúa khụt khịt mũi, “Người ta đang nói minh tinh cơ mà... Không ngờ cậu lại là đồ cuồng anh trai, he he!”
An An không giải thích gì, chỉ cười với cô nàng một cái.
Ba người cúi đầu ăn cơm, Đàm Hi liếc nhìn Tiểu Công Trúa, nhỏ giọng lầu bầu, “Đầu óc quá ngốc...” Không biết lúc đầu làm thế nào để thi đỗ vào đại học T nữa.
Lúc chuẩn bị ăn xong, An An đột nhiên hỏi: “Dao Dao, idol của cậu là An Diệu hả?”
“Đúng thế! Cả Trái Đất này đều biết.”
“Oh.” Dừng một chút, “Lần sau sẽ xin chữ ký giúp cậu.”
Tiểu Công Trúa đờ ra, sau đó lập tức mừng rỡ như điên, “Thật không? Có thể chứ? Ôi mẹ của con ơi, hạnh phúc tới quá bất ngờ, tớ không nằm mơ đấy chứ?”
Bàn tay cầm đũa của Đàm Hi run lên, miếng xương sườn vừa gắp lên lại bị rơi xuống đĩa.
An An thấy vẻ mặt si mê của cô nàng thì nở nụ cười, để lộ ra tám cái răng xếp hàng chỉnh tề, “Thật mà! Ừm... Nói không chừng còn có thể bảo anh ấy ký tên lên áo được ấy.”
Tiểu Công Trúa đặt đũa xuống xông lên, giống như một con nghé con, “An An, An An, cậu tốt quá! Tớ thực sự yêu cậu muốn chết~”
Đàm Hi bĩu môi, hừ giọng, “Không có tiền đồ.”
Sau khi ăn xong, Đàm Hi mua sáu suất mì xào tới cho nhóm người Hàn Sóc. An An và Tiểu Công Trúa về ký túc ngủ trưa, đành chịu thôi, ai bảo hai cô nàng này mà không được ngủ trưa thì cả chiều sẽ rũ rượi ngay.
Mười phòng luyện tập trong trung tâm hoạt động sinh viên đều bị người dự thi đêm nay chiếm hết, các nhân viên trang phục, nhân viên đạo cụ, chuyên viên trang điểm thường xuyên đi ra đi vào. Những người này đều do thí sinh bỏ tiền túi ra thuê người bên ngoài tới giúp, đủ có thể thấy được sự coi trọng của các thí sinh với cuộc thi này, tất nhiên sự cạnh tranh cũng rất căng thẳng nữa.
Đàm Hi tìm được đúng phòng cần tìm, còn chưa gõ cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra tạp âm rock and roll não nề.
Cô đẩy thẳng cửa tiến vào, đứng im một bên, chờ bọn họ hát xong mới bảo mọi người cùng ăn cơm.
“Không ngờ tớ lại được ăn mì xào do nữ thần mang tới ư? Quá hạnh phúc...” Đại Quang bày ra vẻ mặt si mê, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu tự chụp, gửi cho bạn bè trên mạng xã hội.
Không tới một phút đã có tận hai mươi mấy người vào like, phá vỡ kỷ lục like trước giờ của cậu ta.
He he... Nếu có thể chụp lén một tấm của nữ thần để quăng lên...
“Này Đại Quang, cậu thu lại ngay cái miệng đầy nước dãi kia của mình đi, mọi người còn đang ăn cơm đấy, không thấy tởm à!”
“He he he... Nhìn thấy nữ thần là tớ rất vui, không thể khống chế bản thân được. Lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Hàn Sóc ném một cái nhìn hình viên đạn qua, thuận thế dán vào trong lồng ngực Đàm Hi, còn dùng ngực mình cọ lên cánh tay cô một cách cực kỳ đáng khinh, “Đại Quang, nhìn thấy chưa? Nữ thần của cậu là của tôi!”
Đàm Hi lập tức đen mặt.
Đại Quang tỏ vẻ bi thương: “Anh Sóc, anh bắt nạt em là đàn ông chứ gì!”
Ngũ Mộc liếc nhìn cậu ta, “Người anh em, cậu chả có tí tiền đồ nào hết.”
Hai má Đại Quang đỏ ửng lên. Cậu sùng bái nữ thần thì có gì sai đâu nào? Chừng này tuổi, có ai không có sở thích đâu chứ?
Đàm Hi lấy ra cho mỗi người một lon cô ca.
“Nhiệt độ thường à?” Hàn Sóc nhíu mày.
“Sáu tiếng nữa các cậu phải lên sân khấu rồi, uống cô ca lạnh dễ bị tiêu chảy lắm.”
“He he, Tiểu Hi Hi cậu quan tâm tới anh như thế, anh không biết phải làm thế nào để sủng hạnh cô em đây?”
“... Cút đi.”
“Hôm nay các cậu có ai gọi cho Kha Nhan chưa?” Nhị Hùng cất điện thoại vào túi, thuận miệng hỏi một câu.
“Kha Nhan à? Tớ không.”
“Tớ cũng không.”
“...”
Bốn người nhìn nhau. Đàm Hi cầm lon cô ca dựa vào tường, dường như chẳng quan tâm tới đề tài mọi người đang nói lắm.
Mà trên thực tế, đúng là cô chẳng có liên quan gì hết.
Nếu không phải biết sẵn Kha Nhan không ở đây thì cô cũng chẳng có lòng tốt mang cơm trưa cho đám người này. Đối với người mà cô ngứa mắt, từ trước tới giờ, Đàm Hi luôn làm theo nguyên tắc... không thèm nhìn!
“Nhị Hùng, cậu gọi điện thoại cho cậu ấy xem nào.”
“Mới vừa gọi, tắt máy rồi.”
Ngũ Mộc nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Giờ này thì chắc đang gia sư rồi. Gia đình nhà đó yêu cầu lúc dạy học phải tắt máy.”
“Vậy đại khái khi nào cậu ấy sẽ về vậy?”
“Bốn, năm giờ gì đó.”
Hàn Sóc nghĩ nghĩ: “Chắc sẽ tới kịp thôi...”
“Nhân viên trang phục và chuyên viên trang diểm của các cậu đã tới chưa?” Đàm Hi chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ làm cho cả bốn người đều đần mặt ra.
Nhị Hùng: “Chúng tớ mặc như thế này không được à?”
Đại Quang: “Nam sinh mà còn cần trang điểm á? Quá màu mè...”
Ngũ Mộc: “Tớ nghĩ tự mình chuẩn bị là đủ rồi.”
Hàn Sóc: “Hả?” Mặt đần thối.
Đàm Hi cảm thấy thế giới này thật sự quá... điên cuồng.
Những người khác đều chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, mời không biết bao nhiêu sự trợ giúp từ bên ngoài, thậm chí còn không tiếc bỏ ra một đống tiền để đặt may trang phục diễn. Bốn con hàng này thì ngon rồi, hoàn toàn không thèm để ý tí nào!
“Các cậu nhìn những thí sinh dự thi khác đi, có ai là không hao tâm tổn trí trang điểm cho bản thân mình, chỉ có mỗi các cậu là còn ở đây luyện hát thôi. Thật không biết nên khen các cậu to gan hay nên bảo các cậu ngây thơ nữa!”
Nhị Hùng nuốt nước bọt: “Không... không... không tới mức ấy chứ? Đây là cuộc thi âm nhạc chứ có phải thi hoa hậu đâu mà cần phải dùng tới mấy thứ hoa hòe hoa sói đó?”
Đàm Hi tức cười: “Bề ngoài chính là ấn tượng đầu tiên mà các cậu sẽ mang tới cho khán giả, giống như một món hàng hiệu ấy, nó sẽ mang tới cho mọi người cảm quan chỉnh thể về tin tức của từng cá nhân và cả ban nhạc của các cậu. Tớ không phủ nhận tài năng mới là yếu tố quyết định thành công, nhưng thời buổi bây giờ là thời buổi nhìn mặt mà sống, có đôi khi đẹp cũng có thể quyết định hết thảy! Tớ biết, có thể các cậu không phục, muốn phản bác, nhưng đây là hiện thực! Mà hiện thực thường tàn khốc hơn so với các cậu nghĩ nhiều!”
“Hãy tin tớ, các cậu mà lên sân khấu với bộ dáng này thì tuyệt đối không qua nổi vòng một, không có bất kỳ trì hoãn nào hết! Một ban nhạc chỉ có thực lực thôi thì chưa đủ. Các cậu biết hát, biết đàn Bass, nhưng trên thế giới này người biết hát, biết đàn cũng có nhiều lắm, qua núi này còn có núi cao hơn, sao các cậu có thể chắc chắn là mình không bị thay thế chứ?”
Nhị Hùng “A” một tiếng, “Nếu vậy, phải làm thế nào mới không bị thay thế?”
Cậu ta nhìn Đàm Hi với ánh mắt mê man.
“Rất đơn giản, làm chính mình trở thành một bộ phận không thể phân cách của ban nhạc này. Thử nghĩ xem, The Beatles thiếu John Lennon thì có còn là The Beatles không? Beyond chính là ví dụ điển hình nhất. Sau khi Hoàng Gia Câu chết thì toàn bộ ban nhạc đều dần tan rã, cuối cùng mai danh ẩn tích.”
“Vậy thì phải làm thế nào mới có thể trở thành một phần không thể tách rời được của ban nhạc?” Đại Quang đặt câu hỏi.
“Tạo ra phong cách độc đáo của riêng mình, tự thành cá tính, khi cậu trở thành độc nhất vô nhị thì còn sợ bị người ta thay thế à? Tớ nói nhiều như thế, đơn giản là chỉ muốn các cậu hãy để ý tới hình tượng lên sân khấu của mình một tí thôi các bạn trẻ ạ!”
“Vậy giờ phải làm sao đây? Tớ lập tức đi gọi chuyên viên trang điểm à? Nhưng mà tớ... không biết phải liên hệ thế nào?” Giờ Hàn Sóc mới thấy luống cuống.
Đàm Hi nhíu mày, đúng là không thể tìm được người chỉ trong một chốc một lát được, cho dù có tìm được thì cũng chưa chắc người ta đã tới kịp.
Lại nói, trang phục diễn xuất là thứ phải chuẩn bị trước từ n ngày rồi, giờ chỉ còn sáu tiếng nữa sẽ tới giờ khai diễn, cho dù có chạy tới trung tâm thương mại mua cũng chẳng kịp được.
“Hi à, mạng của cả ban nhạc nằm trên tay cậu đấy, cậu hãy cứu mọi người đi...” Hàn Sóc tội nghiệp, chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Đàm Hi.
“...”
“Nữ thần, làm ơn đi! Tớ cam đoan, về sau cậu sang khoa Công nghệ thông tin học nhờ, cậu muốn ngồi chỗ nào tớ sẽ giành vị trí ấy cho cậu, miễn phí, không thu tiền!” Đại Quang giơ cả bàn tay lên trời.
“Hoa khôi khoa à...”
“Chị Đàm ơi...”
Ngũ Mộc, Nhị Hùng cũng lập tức gia nhập trận doanh “cầu xin“.
“Được rồi! Bị các cậu làm phiền muốn chết đi được!”
“Yes!”
“Hiện tại lập tức quay về ký túc xá, lấy trong tủ quần áo của các cậu bộ đồ màu mè nhất, cool ngầu nhất, khác người nhất, áo, quần, mũ, hoa tai, vòng cổ, mang hết tới đây, tốt nhất là có quần jeans và áo jacket, đừng quên áo lót trong, tuyệt đối cấm màu trắng! Giày cũng phải đổi, mấy cái giày thể thao, giày lười hay giày da thì đừng có mang tới, có boot cổ cao hay cổ thấp gì thì mang vào, không có thì đi mượn. Mười lăm phút sau tập hợp tại chỗ này, bắt đầu hành động!”
Bốn người lập tức chạy đi như bị lửa thiêu mông.
Đàm Hi lấy điện thoại gọi cho Tiểu Công Trúa. Cô nàng này trước khi ngủ trưa thường có thói quen xem phim hoạt hình, lúc này chắc là chưa ngủ, quả nhiên...
“Hi Hi, có chuyện gì thế?”
“Cậu đừng ngủ nữa, tớ có việc cần nhờ cậu giúp, rất quan trọng.”
“Ừ ừ, được, cậu nói đi!” Bên kia lập tức truyền tới âm thanh sột soạt.
Đàm Hi đoán cô nàng đang xốc chăn dậy: “Trong ngăn kéo dưới giá sách của tớ có một cái hộp trang điểm và một hộp kim chỉ, cậu mang hai cái đó qua đây cho tớ.”
Nhiễm Dao lặp lại y chang như cô nói, “Được rồi, tớ nhớ rồi. Còn gì nữa không?”
“Mở tủ quần áo ra, trong tầng thứ hai có một túi giấy màu hồng nhạt, cậu cũng lấy nó ra, có lẽ hơi nặng, cậu...”
“Ờ, không sao cả, An An cũng không ngủ, tớ sẽ bảo cậu ấy giúp.”
“Được, vậy các cậu mau tới phòng 206 trung tâm hoạt động sinh viên đi!”
“Yes, tuân lệnh!”
Ngũ Mộc quay lại đầu tiên, quần jeans, áo jacket, trên chân đi một đôi giày đinh, trên đầu đội mũ cao bồi miền Tây, nhìn rất fashion.
“Sao hả?” Cậu ta nhướng mày, hai tay dang ra.
Đàm Hi lắc đầu: “Ai không biết còn tưởng cậu muốn đi Mỹ đấu bò tót.”
Ngũ Mộc: “...”
Đi vòng quanh cậu ta hai vòng, mắt Đàm Hi sáng lên, “Bỏ mũ xuống, cởi áo khoác ra, ừ... cởi cả quần luôn.”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Mau vào trong thay ra!”
“Oh.”
Khi Ngũ Mộc vừa giao áo và quần cho Đàm Hi thì Nhiễm Dao và An An cũng tới, “Đừng hỏi gì hết. Tiểu Công Trúa, cậu chuẩn bị đưa đồ cho tớ, còn An, cậu lấy túi đồ trang điểm ở trong ra, bày biện thành hàng giúp tớ.”