“Xin chào quý khách!”
Hàng hóa ở đây đắt cũng có lý do của nó, ít nhất nhìn các cô gái bán hàng đều vô cùng xinh tươi, hơn nữa luôn tươi cười niềm nở, cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Đàm Hi thuận tay chọn một cái áo khoác bò phong cách hip - hop, ánh mắt đảo qua nhìn Kha Nhan, lại nói với nhân viên phục vụ: “Lấy size nhỏ cho cô ấy đi.”
Nói xong, lại quay về khu nghỉ ngơi ngồi xuống, “Làm ơn cho tôi một cốc nước ấm, cảm ơn.”
Hàn Sóc đi theo, ngồi xuống cạnh cô, quay đầu, thuận thế dựa vào vai Đàm Hi: “Hai cốc.”
“Vâng, xin hai vị chờ một chút.”
Kha Nhan đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết phải làm sao. So với sự bình thản của Đàm Hi và Hàn Sóc, cô ta lại chẳng khác nào già Lưu đi nhầm vào Đại Quan Viên*. Đáng tiếc cô ta lại không được bình tĩnh như già Lưu, cũng sẽ không biết tự bắt chuyện với người khác.
* Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là một phụ nữ nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ. Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ. Điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với “nhà quê lên tỉnh” của Việt Nam.
Thậm chí, cô ta còn mơ hồ cảm giác được, Đàm Hi bài xích và coi khinh mình.
Chỉ vì cô ta nghèo thôi sao?
Hừ, nhìn Đàm Hi cũng đâu phải kẻ có tiền đâu, cố làm ra vẻ mà thôi.
“Chào cô, đây là size nhỏ, phòng thử đồ ở bên này.”
Cười thẹn thùng, trong sáng, đơn thuần: “Làm phiền chị rồi.”
Rất nhanh, hai cốc nước ấm được đặt xuống trước mặt, Đàm Hi giơ tay cầm lên, một cốc khác đưa cho Hàn Sóc.
“Cảm ơn!”
“Chuyện nhỏ, có tốn sức gì đâu.”
“Không chỉ cái này.” Hàn Sóc lắc lắc cốc giấy trong tay.
Đàm Hi nhướng mày: “Còn gì nữa à?”
“Vừa rồi lúc mua chuông bò, chẳng phải cậu đã tiết kiệm tiền giúp tớ à? He he... Không nhìn ra cậu lại gian xảo như thế, còn học nghệ thuật thiết kế làm quái gì, sao không đi buôn luôn đi!”
“Giáo dục là cơ sở, bằng cấp là cửa vào, thiếu một trong hai cái này thì người có thông minh thế nào cũng không đi được xa.”
Hàn Sóc “xì” một tiếng, không cho là đúng, “Cậu nghĩ những người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng là không khí à? Đầy người chẳng học hành tí nào mà vẫn có thể ngồi trên núi vàng, mỹ nữ bâu đầy xung quanh.”
“Sao cậu biết người ta không học hành gì?”
“Trên mạng đều nói thế, OK? Toàn là học ngành cao cấp nhưng lại ham chơi, điểm tích lũy còn dưới 2.0, nhưng chẳng phải người ta vẫn thành công đấy thôi?”
“Trước kia văn hóa lùn nhưng không có nghĩa hiện tại vẫn cứ lùn như thế. Cậu nghĩ những lớp bổ túc trong trường đại học là để làm gì hả?”
Chỉ có không ngừng học tập thì con người mới có thể duy trì được sức sống và tư tưởng trong những giai đoạn khác nhau. Nếu chỉ biết giậm chân tại chỗ thì miệng ăn núi lở.
Những lời này chính là lời mà năm đó Cố Miên từng nói với cô. Đạo lý trong đó vẫn được cô ghi khắc trong lòng, chỉ có người giảng đạo lý ấy thì không còn nữa.
“Hi Hi? Đàm Hi!”
Bỗng nhiên hoàn hồn, “Ừ?”
“Nghĩ cái gì thế hả? Vẻ mặt u sầu không hợp với cậu đâu.”
“...”
Lúc này, Kha Nhan từ trong phòng thử đồ bước ra, áo phông ngắn đen trắng phối hợp với áo khoác bò phong cách hip - hop nhìn rất cá tính, khiến cho cô ta có phong cách hoàn toàn khác với người để mặt mộc trước đó.
“Đẹp không?” Ánh mắt nhút nhát, đầy vẻ thẹn thùng.
“Yes!” Hàn Sóc tỏ vẻ kinh hỉ, “Quả thực đẹp trai chết mất!”
Kha Nhan mím môi, có thể thấy cô ta đang cực kỳ vui vẻ.
“Cũng không tệ lắm.” Đàm Hi ăn ngay nói thật. Dù sao cũng là trang phục do cô chọn, có thể không cho người khác mặt mũi nhưng mình cũng phải biết tự khen mình chứ~
“Bao nhiêu tiền thế?”
“Một ngàn một trăm chín mươi tám.” Người phục vụ mở miệng.
“Được, gói lại đi.” Hàn Sóc lấy thẻ ra.
“Anh Sóc, cảm ơn anh. Em...” Phỏng chừng cô ta cũng thấy ngượng ngùng nên hai tay lại xoắn vào nhau với vẻ lo lắng.
Đàm Hi cười khẽ, vẫn tiếp tục uống nước, không nói lời nào.
Hàn Sóc thì không nghĩ nhiều như thế, phất tay mấy cái, cực kỳ dũng cảm: “Đều là anh em cả, không cần khách khí!”
Kha Nhan liếm cánh môi, cúi đầu cười nhẹ, dừng ở trong mắt Đàm Hi lại thành sự xấu hổ và mất tự nhiên.
Mà trên thực tế, đích xác là như vậy.
Kha Nhan và Đàm Hi không thân. Cô ta không muốn đem sự quẫn bách yếu đuối của mình lộ ra trước mặt một người xa lạ. Mà sở dĩ cô ta nhận lấy sự chăm sóc của Hàn Sóc là vì Hàn Sóc là người không tim không phổi, sẽ không cho cô ta bất kỳ áp lực nào.
“Môi cậu khô rồi, có phải khát rồi không?” Hàn Sóc lại vẫy tay gọi một người phục vụ khác, “Làm ơn cho cô ấy một cốc nước ấm với.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Đàm Hi đặt cốc giấy xuống, đứng lên.
Hàn Sóc tưởng cô định đi thì duỗi tay kéo, “Đợi tí, còn chưa gói xong đồ mà.”
“Tớ không định đi, tùy tiện ngắm đồ chút.”
“Ôi, tớ cũng cảm thấy Tiểu Nhan trang điểm thế kia vẫn thiếu cái gì đó, nhưng cụ thể thế nào lại không nghĩ ra, mắt cậu độc, thử nhìn giúp xem nào.”
Đàm Hi đi tới trước một cái tủ âm tường, trong những ô vuông nhỏ có đặt những đồ phụ kiện như vòng cổ, mũ các kiểu. Cô cầm lấy một cái mũ lưỡi trai. Bên trên có đính cờ nước Anh, chất liệu da bò phai, “Đây.”
“Tớ nói chuyện đứng đắn với cậu đấy nhé, đừng đùa!”
Đàm Hi trợn trừng mắt: “Chẳng phải cậu hỏi tớ thiếu gì sao, mũ đó!”
“Đệch!” Hàn Sóc hiểu ra, dùng cách chửi bậy thô tục để biểu đạt cảm xúc trong lòng mình.
“Có điều, cậu nghĩ cho kỹ đi, giá bộ đồ đó không đắt, nhưng mũ lại là hàng hot đấy,“ Đàm Hi liếc nhìn cô bạn từ trên xuống dưới, “Trong túi cậu còn tiền không hả?”
Hàn Sóc hơi lúng túng, “Thì tớ có bảo sẽ mua ở đây đâu...”
Đàm Hi nhún vai, vẫy tay gọi người phục vụ tới, “Gói cả hai cái mũ in cờ và ngôi sao kia lại, nhớ kỹ, gói bằng hai túi khác nhau đấy.”
“Vâng!” Hai mắt người phục vụ sáng lên, không ngờ người có tiền chân chính lại ở đây!
Phải biết rằng, một cái mũ trong cửa hàng của bọn họ có giá đắt gấp ba lần một cái áo.
Đột nhiên, một tiếng hét ngắn ngủi từ sau lưng truyền tới.
Cả Đàm Hi và Hàn Sóc đều đồng thời quay đầu lại nhìn.
“Rất xin lỗi... Rất xin lỗi...” Kha Nhan không ngừng nói xin lỗi.
Người phục vụ lúc trước Hàn Sóc nhờ đi lấy nước đang cúi đầu lau tay áo, vẻ mặt có hơi không kiên nhẫn, mơ hồ lộ ra vẻ khinh miệt.
“Có chuyện gì thế này?” Cửa hàng trưởng trầm giọng hỏi.
Đàm Hi và Hàn Sóc nhìn nhau rồi tiến lên.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận nên làm đổ cốc nước.” Kha Nhan sợ hãi đứng yên tại chỗ, mắt lộ vẻ lo lắng.
Đàm Hi nhíu mày.
Ai ngờ, cô gái phục vụ cũng không bằng lòng với lý do thoái thác đó của cô ta, “Cô này nhặt được vòng cổ phối đồ rơi xuống từ trên người ma nơ canh, sau đó liền tiện tay nhét vào ba lô của mình. Vừa vặn bị tôi nhìn thấy nên ho khẽ hai tiếng coi như nhắc nhở, kết quả cô ta luống cuống tay chân nên mới đụng đổ cốc nước.”
Cửa hàng trưởng hơi nhíu mày, “Vòng cổ đâu rồi?”
“Ở đây.” Người phục vụ duỗi tay, lấy đồ ra.
“Tôi không biết là đồ ở trong cửa hàng...” Sắc mặt Kha Nhan tái nhợt.
“Không phải đồ của cửa hàng thì cô có thể nhặt lên rồi bỏ vào trong túi của mình sao?”
Môi Kha Nhan run rẩy. Trước mặt bao nhiêu người thế này, cô ta chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Sắc mặt Hàn Sóc cũng thay đổi, đang tính xông lên thì đã bị Đàm Hi ngăn lại: “Cậu làm gì thế?”
“Lời này hẳn là tớ phải hỏi cậu mới đúng, lúc này cậu xông ra làm gì hả? Nhân chứng vật chứng đều có cả, cậu định giảo biện thế nào đây?” Cô phân tích một cách lý trí.
“Vậy cậu nói phải làm sao đây? Mắt của Kha Nhan cũng đỏ lên rồi kìa...”
Đàm Hi nhíu mày, tầm mắt xẹt qua quầy thu ngân bỗng nhiên dừng lại, cô ghé tai thì thầm với Hàn Sóc, “... Mau đi đi.”
“Cái này cũng được hả?”
“Bảo cậu đi thì đi đi, nói nhảm ít thôi.”
Hàn Sóc cắn răng, giống một chiến sĩ lao ra tiền tuyến.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Đàm Hi trầm mặt xuống, không thèm liếc nhìn mấy người bán hàng mà nói chuyện thẳng với cửa hàng trưởng.
“Ngài là?”
“Bọn họ đi cùng nhau.” Người phục vụ giải thích.
Cửa hàng trưởng nở nụ cười, “Hóa ra vậy, Tiểu Triệu, cô nói rõ ràng sự tình với cô đây đi.”
Người phục vụ tên Tiểu Triệu liền kể lại nguyên nhân chiếc cốc bị đổ ra, “... Sau đó tôi liền thấy cô ta định cất cái vòng vào trong túi xách...”
“Khoan đã.” Đàm Hi ngắt lời, “Vòng cổ? Cái vòng nào?”
“Chính là cái này.”
Đàm Hi nhận lấy, tùy tiện lật xem một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Thế nên, cô liền nói là cậu ấy ăn trộm à?”
“Chẳng lẽ không phải?” Tiểu Triệu vốn dĩ rất bình thản, nhưng thái độ cứng rắn của Đàm Hi khiến cô ta vô cùng khó chịu, lập tức cũng cao giọng lên.
Đàm Hi cười lạnh nhạt, “Cửa hàng trưởng, đây là thái độ mà nhân viên nhà chị đối đãi với khách hàng đấy à?”
Sắc mặt Tiểu Triệu lập tức thay đổi.
Không để cho cô ta có cơ hội lên tiếng, Đàm Hi lại hừ lạnh, “Đầu tiên, tại sao vòng cổ vốn được treo trên người ma nơ canh lại rơi xuống đất. Sau đó, vừa rồi khi cô kể lại có nói một câu rằng... "cô ta chuẩn bị cất cái vòng cổ vào trong túi xách", vậy xin hỏi, từ “chuẩn bị” này có phải là có nghĩa cô ấy còn chưa cất nó vào túi, mà hết thảy đều chỉ là phán đoán cá nhân của các cô không hả?”
“Giảo biện! Các người đi cùng nhau, đương nhiên sẽ nói giúp cô ta rồi.”
“Tôi chỉ đưa ra phân tích hợp lý, hơn nữa, nói có sách, mách có chứng. Cô thấy cô ấy chuẩn bị cất vòng cổ vào túi xách, nhưng trên thực tế thì căn bản cô không hề tận mắt nhìn thấy!”
“Một tay kéo khóa ba lô, một tay khác cầm vòng cổ, nếu không phải cô ta định lén lút cầm đi thì tại sao lại có động tác này?”
Kha Nhan rũ đầu, không nhìn bất kỳ ai, cô đơn đứng riêng một góc, cơ thể nhỏ bé run rẩy.
Đàm Hi không nhìn cô ta, nếu không phải vì Hàn Sóc thì còn lâu cô mới đi thu thập cái cục diện rối rắm kiểu này.
“Có lẽ cậu ấy chỉ muốn lấy khăn giấy ở trong túi ra để lau sạch cái vòng bị rơi xuống đất, trả lại cho các cô. Hoặc là, trong túi cậu ấy có một cái vòng gần giống với cái vòng này nên chỉ lấy ra để so sánh mà thôi... Động tác kiểu đó có thể giải thích bằng nhiều cách, giống như tôi cầm đao chưa chắc là sẽ định giết người, có thể chỉ cắt hoa cắt cỏ, ai biết được chứ hả?”
“Đây đều là suy đoán của cô, căn bản không thể coi là thật được.”
“Vậy chẳng phải cô cũng chỉ suy đoán thôi sao? Một khi đã như thế, cũng không được coi là thật mà, đúng không?”
Tiểu Triệu tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Cửa hàng trưởng trừng mắt với cô ta, tiện đà chuyển sang Đàm Hi, nở nụ cười thân thiết: “Cô à, xin lỗi cô vì nhân viên cửa hàng đã làm cô không thoải mái.”
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm.
Nụ cười trên mặt cửa hàng trưởng hơi cứng đờ: “Chuyện này dù sao cũng phải có một cách giải thích, thị phi đúng sai không thể lẫn lộn, cô cảm thấy có đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy...”
Lúc này, Hàn Sóc đã quay trở lại bên cạnh Đàm Hi, âm thầm ra dấu “ok” với cô.
“Muốn cách nói chứ gì?” Đàm Hi mạnh mẽ mở miệng, “Đơn giản thôi. Chúng tôi đã thanh toán tiền của chiếc vòng này rồi, để vào trong túi mình thì có gì sai đâu chứ?”
“Cô nói bậy!” Tiểu Triệu không phục.
Ngay cả cửa hàng trưởng cũng tỏ vẻ khinh thường, thu lại nụ cười: “Đây chỉ là chuyện hỏ, chúng tôi tuân theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế nên sẽ không truy cứu, nói lời xin lỗi xong thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có. Nhưng giờ các cô cứ nhất định cãi lý, không chịu nhận sai, vậy đừng trách tôi không khách khí.”
Có thể lên làm tới cửa hàng trưởng, người phụ nữ này cũng có khí phách nhất định.
Đáng tiếc, cô ta lại gặp phải một người còn mạnh mẽ hơn cả mình. Nhớ năm đó, khi Yan còn đang uy phong một cõi trên thị trường chứng khoán thì có khi cô ta vẫn còn đang chạy vạy xin việc mà thôi.
Đàm Hi vững như Thái Sơn, “Lấy ra đây.”
Hàn Sóc cười lạnh lùng với cửa hàng trưởng và nhân viên của cô ta, sau đó chìa một tờ giấy giống như hóa đơn ra trước mặt hai người.
Đàm Hi ngồi xuống ghế sofa, lạnh nhạt nói: “Nhìn rõ chưa? Đây là hóa đơn thanh toán của cửa hàng các cô, hai vạn ba ngàn tệ, tiền trao cháo múc, đã thanh toán rồi, chẳng lẽ còn không được cất vào túi à?”
Sắc mặt cửa hàng trưởng trắng bệch.
Tiểu Triệu càng trợn trừng mắt lên, lẩm bẩm không tin, “Sao có thể chứ...”
Rốt cuộc, hai người này không tin lời Đàm Hi nói bởi đa phần đều nghĩ Đàm Hi sẽ không mua nổi nó. Phải biết rằng, hai vạn ba ngàn tệ với một cô gái trẻ mà nói thì vẫn có thể coi như giá trên trời. Hơn nữa, chỉ vì mua một cái vòng cổ trang trí, giá trị sử dụng rõ ràng không cao.
Ít nhất là bọn họ sẽ không mua! Cho dù có tiền, thà mua thêm mấy cái áo khoác cũng sẽ không mua cái thứ đồ dệt hoa trên gấm này.
“Hiểu lầm, đây là hiểu lầm...” Cửa hàng trưởng làm lành, âm thầm kéo Tiểu Triệu một phen, “Còn không mau xin lỗi khách hàng đi?!”
“Nhưng mà...”
“Cô còn muốn làm ở đây nữa hay thôi hả?” Ánh mắt cửa hàng trưởng đột nhiên sắc bén, “Còn không mau xin lỗi khách hàng đi?”
“... Thực xin lỗi.”
Đàm Hi không khó xử hai người mà cầm hóa đơn đi tới trước quầy thu ngân, “Trả lại.”
“Sao?”
“Tôi trả hàng, cô trả tiền, hiểu chưa?”
“Ngài...” Nhân viên thu ngân vốn định nói gì nhưng thấy đôi mắt lạnh lùng của Đàm Hi thì lập tức sợ hãi, “Vâng, chờ một chút.”
Mười phút sau, hết thảy đều thu phục.
“Trả tớ.” Ra khỏi cửa hàng, Đàm Hi duỗi tay ra với Hàn Sóc.
Người sau oh một tiếng, mặt mày ủ rũ, nhét lại cái thẻ đen vào trong tay cô, “Hi Hi, có thể...”
“Hai người đi với nhau đi, tớ về trường học.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc đi qua Kha Nhan, Đàm Hi thả chậm bước chân, khẽ cười trào phúng một tiếng: “Thật hâm mộ vận may của cậu, chẳng cần làm gì, chỉ cần lo cúi đầu giả vờ thẹn thùng là có thể vượt qua lỗi lầm. Hy vọng cả đời này cậu đều may mắn như hôm nay, nhất định đừng để lật thuyền trong mương, làm mình chết đuối đấy! Hừ, chả ra cái thể thống gì...”
Đàm Hi tức giận trở về ký túc xá. An đại mỹ nhân và Tiểu Công Trúa không có trong phòng. Cô dứt khoát cởi giày bò lên giường, hai mắt nhắm lại, tỉnh ngủ rồi nói tiếp vậy...
Lúc tỉnh lại thì trời đã chuyển tối.
Cô lấy điện thoại ra, híp mắt nhìn đồng hồ, thế mà đã ngủ hơn một tiếng rồi.
Nghĩ một chút liền bấm gọi cho Lục Chinh.
“Alo.” Lạnh nhạt, khắc chế, thận trọng tỉ mỉ.
Đàm Hi nhíu mày: “Đang bận à?”
“Ừ, chuẩn bị vào họp.”
Đàm Hi không giận là giả, nhưng quá nửa là thấy nhụt chí, “Thôi, anh cứ bận đi.” Nói xong liền lập tức ngắt máy.
Nằm dạng chân dạng tay trên giường, giương mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, bỗng nhiên thở dài một tiếng.
Đàm Hi đang nghĩ, chiều nay có phải cô hơi phản ứng quá mức rồi không?
Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án cuối cùng vẫn cứ là... không!
Ấn tượng đầu tiên của cô với Kha Nhan đã không tốt rồi. Theo lý thuyết, cô gái đó có khí chất sạch sẽ, xinh đẹp dịu dàng, không có gì chướng mắt cả, nhưng không thích chính là không thích, cho dù không tìm thấy lý do thì vẫn cứ không thích.
Sau khi tới cửa hàng nhạc cụ mua chuông bò, cô vẫn luôn quan sát cô ta, phát hiện từ đầu tới cuối Kha Nhan chưa từng mở miệng nói sẽ trả tiền, hoàn toàn ôm chặt cái đùi của Hàn Sóc. Mấu chốt là cái đùi này cũng chẳng to, thế mà cô ta còn dám ghét bỏ.
Muốn tốt nhất thì tự bỏ tiền ra mà mua, giả nhu nhược, giả đáng thương để lừa ai chứ?
Hừ, chỉ có cô nàng Hàn Sóc ngốc đó mới có thể coi tiền như rác mà cho cô ta thôi.
Những cái này, Đàm Hi đều nhìn thấy hết, nhưng cô cũng nhịn hết. Cuối cùng, khi tới chuyện cái vòng cổ thì cô không thể nhịn nổi nữa.
Tham vặt không phải chuyện to tát gì, nhưng tham mà chạm vào nguyên tắc cơ bản thì chính là có vấn đề về phẩm hạnh và đạo đức.
Ục ục...
Đói bụng ròi.
Đàm Hi xuống giường, rửa mặt, đêm lạnh lẽo, nghĩ một chút lại khoác thêm một cái áo mỏng, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.
Vừa đi giày vào thì nghe thấy tiếng mở cửa.
“He he, tớ biết ngay là cậu về ký túc mà.” Hàn Sóc cười cực kỳ đáng khinh, còn có mấy phần lấy lòng.
Đàm Hi không để ý tới cô nàng, đi chiếc này xong liền đi tới chiếc kia.
“Chuẩn bị ra ngoài à?”
“...”
“Ăn gì chưa?”
“...”
“Tớ mua cho cậu thức ăn ở quán Xuyên Vị đây này, còn nóng lắm, có muốn nếm thử không?”
Động tác cột dây giày của Đàm Hi khựng lại, lúc này mới nhìn sang cô bạn, “Lương tâm thức tỉnh à?”
“Phì... Cũng có phải tớ làm gì có lỗi với cậu đâu.”
Đàm Hi nhìn đi chỗ khác.
“Chuyện đó... Tiểu Nhan đã giải thích với tớ rồi, cậu ấy nói cậu ấy thấy cái vòng rơi trên đất, thấy nó đẹp nên cũng không nghĩ nhiều, không phải cố ý...”
“Được rồi, tớ chẳng thèm quan tâm cô ta có cố ý hay không, sự thật chính là sự thật. Tuy rằng tớ đã giúp cô ta lấp liếm chuyện này nhưng tớ cũng không có ý đồng tình với hành động đó. Vừa rồi chính là thái độ của tớ, thế nên cậu không cần giải thích, bởi vì... tớ đã nhận định cái gì đều rất khó thay đổi, cậu đừng phí nước bọt nữa.”
Hàn Sóc bĩu môi, tỏ vẻ ngượng ngùng, “Tớ cũng có ép cậu thay đổi đâu...”
Đàm Hi liếc nhìn cô nàng, đuôi mắt nhướng lên.
“Rồi rồi rồi! Không nhắc lại chuyện này nữa. Cái này... cậu ăn đi đã. Tớ cố ý vòng qua cửa hàng ở cổng Nam, xếp hàng 15 phút mới mua được đấy, đừng có để hỏng mất.” Vừa nói vừa đưa đũa cho cô, tươi cười lấy lòng.
Đàm Hi cũng xuống thang theo, quả thực đúng là rất thơm, mấu chốt là còn vừa đủ cay nữa!
Ăn được một nửa đã toát mồ hôi, cô liền cởi áo khoác ra. Hàn Sóc cẩn thận rót một cốc nước đá lạnh cho cô, “Lạnh đấy, cho đỡ cay.”
“Cảm ơn.”
“He he... Cậu không giận tớ là được rồi.”
Đàm Hi trợn trừng mắt: “Có phải cậu làm sai đâu chứ.”
“Thực ra tớ cũng biết hành vi của Tiểu Nhan không đúng...”
“Đâu chỉ không đúng, là có vấn đề lớn!” Đàm Hi ngậm một miếng thịt, môi đều bị cay đến sưng đỏ lên.
“Chẳng phải là tớ không còn cách nào khác sao... Nhà cậu ấy nghèo, phải đi vay ngân hàng mới có tiền đi học, tớ chỉ nghĩ có thể giúp được chút nào hay chút đó.”
“Hừ, không ngờ là cậu còn có lòng từ bi như thế đấy.”
“Đương nhiên rồi! Chẳng phải người thủ đô các cậu hay có từ gì mà “giai cấp cách mạng” sao, chính là bản cô nương đây!”
Đàm Hi: “Không biết xấu hổ.”
“Cút cút cút! Cậu không thể phối hợp được một chút à? Mất hứng!”
Đàm Hi nghiêng đầu suy nghĩ, lại nghiêm mặt nói: “Nghèo không thể là cái cớ để triệt tiêu bất cứ hành vi sai lầm nào được.”
Hàn Sóc trầm mặc. Đàm Hi không quan tâm tới cô nàng nữa mà tự mình ăn cho xong.
Sau một lúc lâu, “Cậu không thích Kha Nhan à?”
“Đúng thế.”
“... He he, có thể đừng có nói trắng ra như vậy được không hả? Nó sẽ làm tớ hoài nghi ánh mắt nhìn người của mình mất.”
“Sự thật chứng minh, mắt nhìn người của cậu quá kém.”
“...” Một trăm vạn điểm sát thương.
“Ăn no rồi.” Đàm Hi đặt đũa xuống, ợ một hơi, duỗi chân đá Hàn Sóc, “Đi, đi ném hộp cơm cho tớ.”
“Này! Cậu đừng có quá đáng nha!”
“Ồ, thế để tớ tự làm vậy.”
“... Đưa đây! Cậu là ông lớn!”
“Ngoan quá, tiểu nha hoàn. Hôm nay chị lấy thẻ đen giúp em một cái ơn lớn, hầu hạ chị là chuyện đương nhiên rồi mà~”
“Hầu hạ?” Smart Hàn nhếch miệng, nụ cười cực kỳ đáng khinh, “Đêm nay lạnh, có cần làm ấm giường không?”
“Cút!”
“Ôi chao! Đừng có ngượng mà~ người ta không cần chịu trách nhiệm đâu, cũng không nói cho người đàn ông của cậu biết, sao hả?” Vừa nói còn vừa nháy mắt đưa tình, cộng thêm tạo dáng ưỡn ẹo.
“Ọe... Cậu định hại tớ nôn hết đồ vừa ăn ra chứ gì?”
Hàn Sóc tỏ vẻ bị tổn thương, lên án, “Tớ chướng mắt cậu đến thế cơ à?”
“Đúng thế.”
“Vô lương tâm!”
“Cái đó tớ cho chó ăn rồi.”
“... Cậu giỏi!”
“Mau đi vứt hộp cơm đi, ồ, tiện vứt rác giúp tớ luôn nhá.”
“...”
Sau khi Hàn Sóc quay lại phòng liền rửa tay tới ba lần, “Mẹ kiếp! Sai tớ làm cu li, còn cậu thì ngồi chơi game hả?”
Ánh mắt Đàm Hi dán chặt vào màn hình, tay trái linh hoạt thao tác bàn phím, tay phải cầm chuột bấm lia lịa, “Chơi cùng không?”
“Đợi tí, chờ bà mở máy tính! Đúng rồi, cậu ở đội nào...”
Vì thế, khi An An và Tiểu Công Trúa đi dạo phố về, vừa mở cửa phòng liền chứng kiến cảnh tượng hai cô gái đang đánh đánh giết giết, miệng phun ra đầy lời thô tục...
“Mẹ kiếp! Sao cậu không dùng kỹ năng hả?! Hiếp hắn đi!”
“Câm miệng, ông đây phải dùng được mới nói chứ. Thằng kia tăng phòng ngự, tớ mà tung kỹ năng cái là toàn bộ lâu đài sẽ sụp ngay, cậu muốn bị chôn sống à?”
“Vậy cậu dùng bổng, đập hắn!”
“Đập cái con khỉ...”
Rầm!
Hàn Sóc đấm một cái lên bàn phím, “Đếch chơi nữa!”
Đàm Hi bĩu môi, “Tớ đây bị cậu liên lụy còn chẳng tức, cậu tức cái gì chứ hả?”
“Người trong đội toàn là biến thái, lần sau kiên quyết không đánh cùng nữa!”
“Khụ khụ!” Tiểu Công Trúa đặt đồ lên bàn, “Hai cậu không thấy tớ với An An về rồi đây à?”
“Có thấy chứ!” Trăm miệng một lời.
“... Oh.”
“Không phải đi mua đồ diễn xuất à? Lấy ra xem nào?” An đại mỹ nhân vui vẻ hỏi.
Đàm Hi lập tức lạnh mặt, hiển nhiên là lại vừa nhớ tới một vài chuyện không vui.
Hàn Sóc tỏ vẻ xấu hổ: “Không mua được...”
12 giờ đêm, Đàm Hi ôm bụng cuộn tròn trên giường, mồ hôi lạnh ròng ròng.
Vừa rồi vẫn bình thường, sao tự nhiên lại đau thế này?
Thân thích tới ư?
Không đúng thời gian lắm...
Lại qua mười lăm phút, cô muốn đi WC.
Lúc trèo từ trên thang xuống, đột nhiên hụt chân.
“Shit!”
Tách...
Ánh đèn bừng sáng, là Hàn Sóc bật.
“Phì... Nửa đêm nửa hôm lau nhà đấy à?”
“Câm miệng!” Trừng mắt tàn nhẫn với cô nàng một cái, Đàm Hi đứng lên. Cả An An và Nhiễm Dao đều đã dậy.
“Cậu không sao chứ?”
“Không... Nhưng mà bụng đau quá.”