Nể mặt cái thẻ đen vừa mới nhận được nên Đàm Hi không thèm so đo với Hàn Sóc nữa.
Ba người dẫn nhau vào CBD (khu trung tâm mua sắn). Hàn Sóc đã có dự định từ trước nên vừa xuống xe liền lập tức đi thẳng tới tầng cao nhất của tòa nhà thương mại này.
Đàm Hi hừ một tiếng, xem ra người nào đó cũng không nghèo như suốt ngày than thở đâu.
“Đi nhanh lên! Chúng ta tới cửa hàng nhạc cụ trước.” Hàn Sóc giữ cửa thang máy, hét to với Đàm Hi.
“Cửa hàng nhạc cụ ở tầng đỉnh, có thể mua quần áo trước rồi lên cũng được mà.”
Trên mặt Hàn Sóc hiện lên một tia quẫn bách, “Bảo cậu đi nhanh lên thì cứ đi nhanh lên, sao nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì!”
Đàm Hi nhún vai, hai tay cùng xòe ra. Dù sao cô chỉ là người đi cùng, đi tới tầng nào trước cũng chẳng sao, khách tùy theo chủ mà.
Chờ lên tới tầng đỉnh, tiến vào cửa hàng bán nhạc cụ, nhìn những nhạc cụ có giá trị xa xỉ, Đàm Hi như suy tư điều gì.
“Ông chủ, có chuông bò không?”
“Bốn đến chín inch, cô muốn kích cỡ nào?”
“Tầm giữa giữa đi.”
“Đây, đây là hàng mẫu, cô có thể nhìn thử.”
Hàn Sóc cầm lên nhìn, rốt cuộc không phải nhạc công chuyên về bộ gõ nên cũng chẳng nhìn ra bất kỳ cái gì.
“Tiểu Nhan, cậu qua xem đi.”
Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra là vẫn còn có người khác đi cùng. Chủ yếu là vì cô gái này yên tĩnh tới mức không có tí cảm giác tồn tại nào, không quái đản như Hàn Sóc, cũng không xuất trần thoát tục như An An, đáng yêu thì lại không thể so được với Tiểu Công Trúa, đặc điểm lớn nhất chính là... chẳng có đặc điểm gì, quy quy củ củ, yên tĩnh lặng lẽ.
Kha Nhan cầm lấy chuông bò trong tay Hàn Sóc, đầu tiên là quan sát nó, sau đó nghe thử âm thanh, cách thức vô cùng chuyên nghiệp, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, sau đó khẽ nhíu mày.
“Sao thế? Không tốt lắm à?” Hàn Sóc là người lúc nào cũng nôn nóng.
“Hình dáng và chất liệu không sai, nhưng mà... hình như âm thanh không đủ trong trẻo.”
Ông chủ vừa nghe lời này liền biết là người trong nghề, lập tức cũng không pha trò nữa mà nói thực: “Đại bộ phận chuông bò ở thành phố này đều làm từ sắt hoặc hợp kim sắt, ưu điểm là chất nhẹ, giá cả rẻ, có điều đúng là hiệu quả thính giác không được tốt lắm.”
“Chẳng lẽ còn có chuông bò không làm từ sắt nữa à?”
“Đương nhiên là có!” Ông chủ lấy từ trong ngăn tủ phía sau ra một hộp gỗ màu đen, bên trong xếp ngăn ngắn những chiếc chuông bò theo kích cỡ từ bốn đến chín inch. Hàn Sóc duỗi tay định chạm vào nhưng lại bị ông chủ quán yên lặng né đi.
Cô ho khẽ hai tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng, “Cái này làm bằng chất liệu gì thế?”
Ông chủ hình như cũng cảm thấy hành động này của mình hơi quá đáng, do dự trong giây lát, sau đó liền đưa cái chuông bốn inch cho Hàn Sóc: “Cầm cẩn thận...”
Hàn Sóc nhìn xong lại đưa qua cho Kha Nhan. Người sau mân mê một hồi, trong đáy mắt bộc phát ra ánh sáng kinh người: “Chính là âm thanh này! Dòng nhạc Salsa vốn dùng chuông bò làm nhạc cụ chính, âm thanh linh động và thanh thúy. Tớ còn tưởng là lúc thu CD phải trải qua chỉnh âm một cách kỹ càng mới có được hiệu quả đó, không ngờ... Thật quá bất ngờ!”
“Ồ, còn trẻ thế mà hiểu biết không ít nha! Tôi nói cho cô biết, tay trống đỉnh cấp thế giới Portnoy cũng dùng chuông bò làm từ chất liệu này đấy nhé!”
Hàn Sóc nhìn ông ta với vẻ nghi ngờ, “Thật hay giả thế?”
“Hê, cô đừng nghĩ tôi đang chém gió. Có thể tiến vào bán hàng ở trung tâm thương mại này, chắc chắn tôi sẽ không thể nào bán hàng giả được, cô tin hay không thì tùy.”Ông chủ không tức giận tí nào. Nhớ năm đó, ông ta cũng là một người rất có tình cảm và mộng tưởng với âm nhạc, đáng tiếc là sinh ra không đúng thời, nếu không ông ta cũng có thể trở thành một trong “Tứ Đại Thiên Vương” rồi ấy chứ!
“Anh Sóc.” Kha Nhan khẽ giật ống tay áo của Hàn Sóc, “Em cảm thấy ông ấy không nói dối đâu.”
“Nói nửa ngày, ông còn chưa nói rõ là nó làm được từ chất liệu gì.” Đàm Hi chen mồm vào nói.
Ông chủ cũng không tức giận, vẫn cứ cười vang đầy vui vẻ: “Nói trắng ra, thứ này vẫn là sắt!”
“Ông chủ, ông có ý gì thế? Chơi đùa chúng tôi đấy à? Lúc thì bảo là sắt, lúc lại bảo không phải sắt...”
“Tạm thời xin đừng nóng nảy, tôi còn chưa nói xong mà. Cái này thực sự đúng là sắt, nhưng nó không phải sắt bình thường. Phía chính phủ thì vẫn gọi là sắt thôi, nhưng dân trong nghề chúng tôi thì thường gọi nó là “sắt thiên thạch“.”
“Sắt thiên thạch?” Đàm Hi như đang suy tư cái gì.
“Người đọc tiểu thuyết của Kim Dung đều không xa lạ gì với cái tên này. Theo đó, sắt đen có màu đen đậm, hơi ẩn hiện ánh sáng màu đỏ, cực kỳ nặng, độ nung chảy cao, có từ trường, sau khi mài giũa thì chém sắt như chém bùn, nhưng nó lại cực kỳ hiếm có. Độc Cô Cầu Bại trong “Thần Điêu Đại Hiệp” giỏi về sử dụng bảo kiếm, trong đó có một thanh được đúc từ sắt đen, sau khi Dương Quá bị mất một tay thì trở thành người thừa kế thanh kiếm, sử dụng nó tung hoành thiên hạ.”
“Hừ, không ngờ ông chủ đây còn có tâm hồn hiệp khách thế cơ ấy.” Đàm Hi cười trêu ghẹo.
Kha Nhan nhìn sang cô, ánh mắt hơi hiện vẻ tò mò.
Đối với cô ta mà nói, nói chuyện vui vẻ với một người còn chưa quen được nửa tiếng là chuyện cực kỳ không thể tin được, ấy vậy mà Đàm Hi còn bình tĩnh như thế.
Trong sự khó hiểu lại mang theo vẻ hâm mộ, thực mâu thuẫn...
Ông chủ quán xấu hổ ho khẽ hai tiếng: “Múa rìu qua mắt thợ thôi, không đáng nhắc tới.”
Đàm Hi cười, nghĩ thầm tuy rằng ông chủ này nhìn không được đẹp trai nhưng lại biết khá nhiều chữ nghĩa, nói chuyện cũng hài hước, đúng là người hay ho.
“Đương nhiên, trong tiểu thuyết thì đa phần là bịa đặt, không thể không tin, nhưng cũng không thể tin hoàn toàn. Sắt thiên thạch quả thực có tồn tại, đây là một loại đá ngoài vũ trụ có hàm lượng sắt trên 80%, thường có chứa cả Nikel. Bởi vì điều hiện hình thành sắt thiên thạch rất đặc thù, trong môi trường chân không và không trọng lực, thông thường hình thành nên vật liệu hợp kim không giống như trên Trái Đất, hơn nữa lại không thể thông qua gia công công nghiệp để tinh luyện ra được, bởi thế, hợp kim sắt chứa trong sắt thiên thạch có tính năng tốt hơn nhiều. Tôi giải thích như thế, các cô đã hiểu chưa?”
“Nếu thứ này tốt như vậy, vậy thì giá cả...”
Ông chủ cười ha hả: “Đương nhiên là đắt hơn so với chuông bò bình thường rồi.”
Hàn Sóc nuốt nước bọt: “Bao nhiêu?”
“Chuông bò mà cô xem lúc đầu là ngưu linh làm bằng hợp kim sắt bình thường, hiệu Anh Vũ giá tám trăm, hiệu Linh Dương giá một ngàn rưởi, hiệu Tường Phượng ba ngàn, còn về chuông bò bằng sắt thiên thạch kia...”
Trong mắt Kha Nhan hiện lên sự vội vàng, có thể nhìn ra được là cô ta rất muốn có thứ đồ này.
“Nhìn các cô đều là sinh viên nên tôi cũng không nói thách làm gì. Cả bộ này là một người bạn gửi ở chỗ tôi nhờ bán hộ, tuổi thọ ít nhất là từng này số.” Ông chủ dựng thẳng một đầu ngón tay lên quơ quơ trước mặt ba người.
“Mười năm?”
“Xì... Một trăm năm! Là từ một ban nhạc Jazz lâu đời truyền lại, nguyên bản có một bộ, thế nên, không đơn thuần chỉ là bán. Sáu món đồ này coi như đồ cổ, không có bảy con số thì chắc chắn không mua nổi!” Ông chủ rung đùi đắc ý, vui vẻ thoải mái.
Hàn Sóc đập một cái lên quầy: “Biết chúng tôi không mua nổi mà ông còn lấy ra, thần kinh à!”
“Cô bé à, nói cũng không thể nói như vậy được! Tới cửa đều là khách, các cô không thích mấy món hàng kia, đương nhiên tôi phải lấy thứ tốt hơn ra rồi. Mua hay không còn chưa nói, mấu chốt là trong cửa hàng của lão Phan tôi có là được!”
Hàn Sóc còn định nói cái gì nhưng kết quả lại bị Đàm Hi kéo lại, “Ông chủ đúng là biết quảng cáo đấy.”
Lão Phan thu hồi thái độ dửng dưng của mình, kinh ngạc liếc nhìn Đàm Hi một cái, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ là cô bé này rất thông minh đấy...”
Đàm Hi cười, không tỏ ý kiến.
Thực ra, cũng chẳng khó đoán mục đích của ông chủ cửa hàng này, tin tưởng không chỉ có các cô mà những người tới đây mua chuông bò đều được nhìn thấy bộ chuông bò làm từ thiên thạch này, cũng từng cầm nó lên tay xem xét, lúc này mới thấy rõ được sự khác biệt của nó với chuông bò bình thường như thế nào.
Nhưng đúng như lời ông ta nó, đồ vật của người khác gửi ở đây nhờ bán, lại quý giá như thế, đương nhiên là muốn bán được giá tốt. Phương pháp rất đơn giản, chỉ cần có nhiều người cùng có hứng thú với thứ này, bằng lòng ra giá cạnh tranh, mỗi khi giá thị trường nâng lên thì thanh danh cũng sẽ nâng cao hơn, còn sợ không tìm được người mua bộ nhạc cụ này sao?
Vì thế, dù biết mấy người các cô không mua nổi nhưng ông chủ vẫn cứ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ, kỳ thực là muốn nhờ miệng mấy người các cô tuyên truyền ra ngoài mà thôi.
Nếu không, sao lại có câu... không gian không phải thương nhân chứ?
“Nào, tôi thấy mấy người các cô cũng không dư giả gì, ba nhãn hiệu chuông bò này, các cô cứ tùy tiện chọn đi, tôi giảm 0,85%.”
Hai con mắt Hàn Sóc sáng lóa: “Tôi...”
“0.7%.” Đàm Hi nhẹ nhàng bâng quơ.
Ông chủ sững ra.
“Chúng tôi là sinh viên khoa nghệ thuật đại học T. Vị này chính là trưởng ban nhạc trong trường, chuẩn bị tham dự cuộc thi âm nhạc Ánh sáng Bắc Cực, đi mua cái chuông bò này cũng là để thi đấu. Ông chủ Phan thử nghĩ lại xem, nếu chúng tôi quảng cáo giúp cửa hàng và chuông bò của ông ngay trong cuộc thi...”
Đàm Hi nói một nửa để lại một nửa. Hàn Sóc chớp mắt với cô ý bảo: Cái này có ổn không?
Ông chủ hơi híp mắt lại, vẻ khôn khéo xuất hiện, “Được!”
Ông ta cũng chẳng quan tâm lắm tới một cuộc thi âm nhạc vườn trường, có điều, bình thường trong các hoạt động này thường có nhà tài trợ, đều là các ông chủ công ty, tập đoàn lắm tiền nhiều của ở bản địa. Nếu muốn mua bộ chuông bò này thì cũng chỉ có các nhân vật cấp đó mới bỏ tiền ra nổi.
“Tiểu Nhan, cậu thấy cái nào tốt?” Hàn Sóc hạ giọng dò hỏi.
Kha Nhan lưu luyến nhìn hộp gỗ trong tay ông chủ cửa hàng, “Anh cứ quyết định đi.” Dù sao cũng chẳng phải thứ tốt nhất, chọn tới chọn lui thì có gì khác nhau đâu chứ? Đều là hàng thứ phẩm mà thôi.
Ánh mắt Đàm Hi lạnh xuống, thấy bộ dáng rối rắm của Hàn Sóc, trong đầu bỗng hiện lên một luồng ánh sáng.
Khó trách muốn lên tầng đỉnh trước, cô ấy sợ mua quần áo xong sẽ không còn tiền mua chuông bò!
Ánh mắt Đàm Hi nhìn về phía Kha Nhan. Cô gái kia đứng đó rất yên tĩnh, cụp mi rũ mắt như không sợ bất kỳ ánh mắt săm soi nào, làm người ta lập tức phớt lờ cô ta đi.
Hiển nhiên, cái chuông bò này là mua cho cô ta, lại để loại người chẳng am hiểu về thứ nhạc cụ này như Hàn Sóc quyết định...
Đàm Hi nhíu mày.
“Ông chủ, tôi muốn mua Linh...”
“Tớ thấy nhãn hiệu Anh Vũ không tệ đâu.” Đàm Hi ngắt ngang lời cô, đảo mắt nhìn Hàn Sóc nhưng vẫn thoáng nhìn về phía Kha Nhan.
“Liệu có rẻ quá không?”
Đàm Hi mỉm cười, ánh mắt trầm tĩnh: “Đồ có thể được bày bán ở trung tâm thương mại này, cho dù giá rẻ thì cũng không quá kém. Phải biết rằng, chuông bò bán ở mấy hàng vỉa hè đắt lắm cũng chỉ có giá mấy chục tệ thôi.”
“Cũng đúng, LAND vừa mới bắt đầu, thiết lập phần cứng không có trở ngại gì là được rồi.”
“Suy nghĩ cẩn thận là được rồi. Kha Nhan, ý cậu thế nào?”
“A?” Bị điểm danh bất ngờ, cô gái ngây ngẩn cả người, dường như đang không tập trung lắm, “Cậu... vừa nói gì cơ?”
Độ ấm trong mắt Đàm Hi hạ xuống.
Nhưng Hàn Sóc lại như không phát hiện ra, “Hi Hi hỏi cậu, cảm thấy mua nhãn hiệu Anh Vũ có được không?”
Kha Nhan nhấp môi, mỉm cười e lệ, “Được đó.”
Sau đó, chẳng nói thêm gì nữa.
“Được! Vậy lấy cái đó, ông chủ, phiền ông gói lại giúp tôi.”
“Được rồi! Năm trăm sáu mươi tệ!”
Hàn Sóc duỗi tay lấy tiền.
“Hả? Cậu mua chuông bò làm gì cơ? Tớ tưởng Kha Nhan muốn mua?” Đàm Hi tỏ vẻ kinh ngạc.
Hàn Sóc nhìn cô với ánh mắt hồ nghi, chẳng phải lúc trước đã nói là cô sẽ trả tiền mua đồ cho Kha Nhan sao, chắc cô nàng này lại không tập trung nghe rồi. Thế nên, Smart Hàn thần kinh thô lại trực tiếp giải thích lại cho cô nghe một lần.
“... Tóm lại, Tiểu Nhan là do tớ kéo vào ban nhạc, tớ sẽ lo cho cậu ấy. Hết thảy phí tổn của cô ấy ở ban nhạc đều do tớ phụ trách.”
“Ồ, thì ra là như thế...”
Đàm Hi liếc nhìn sang bên cạnh. Người nọ vẫn cúi gằm mặt, đứng thẳng đầy lịch sự và nhã nhặn, hai tay xoắn lại trước người, có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh ẩn hiện trên da.
Động tác xoắn tay đã để lộ sự lo lắng và xấu hổ của Kha Nhan, nhưng mạch máu nhô lên lại là phản ứng cố ép cảm xúc đó xuống.
Cô ta đang nhẫn nại cái gì thế?
Hoặc là, cô ta đang không bằng lòng chuyện gì?
Hàn Sóc trả tiền cho ông chủ cửa hàng, sau đó nhận lấy chuông bò đã được đóng gói lại, “Này, Tiểu Nhan, thứ này là của cậu.”
Kha Nhan cười thẹn thùng, mắt lộ ra vẻ cảm kích, “Cảm ơn anh Sóc!”
Đàm Hi nhìn cô ta thật sâu, bỗng chốc cười lên: “Đi thôi, còn chưa mua quần áo nữa đấy.”
Ba người đi xuống lầu hai, nữ trang muôn màu, đa số là các nhãn hiệu quốc tế.
Đàm Hi lúc này mới hứng thú một chút, vừa đi vừa dạo, “Cậu định mua style nào?”
“Hả? Cậu đang hỏi tớ đấy à?” Hàn Sóc chỉ vào mũi mình.
“Nếu không thì còn hỏi ai?”
“He he... Thực ra, hôm nay tớ chủ yếu là dẫn Tiểu Nhan đi mua đồ diễn xuất thôi. Còn style ấy mà, tay trống ư, nhìn phải ngầu lòi một tí.”
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt đảo qua giữa hai người họ, cười nói: “Tiểu Nhan, đây là lần đầu tớ thấy Hàn Sóc đào tim đào phổi đối xử tốt với một người đấy, cậu có sức hấp dẫn thật.”
Kha Nhan có hơi bối rối, “Anh Sóc đối xử với tất cả mọi người trong ban nhạc đều khá tốt.”
“Ô thế à? Sao tớ không được hưởng thụ loại đãi ngộ này bao giờ nhỉ?”
“Đi đi đi!” Hàn Sóc tỏ vẻ không kiên nhẫn, khóe môi lại hơi mang ý cười, “Cậu nói nhiều quá đấy!”
Đàm Hi tỏ vẻ bi thương, “Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, tạo nghiệt mà! Không phải cậu yêu Tiểu Nhan rồi đấy chứ?”
Vẻ mặt Hàn Sóc như ăn phải cứt chó.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói vui đùa mà đã dọa cho Kha Nhan sợ chết khiếp, trong mắt nảy sinh sự đề phòng, tuy rất khó phát hiện nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của Đàm Hi!
“Chỉ đùa một chút thôi!” Nói xong liền xoay người đi vào cửa hàng.
Hàn Sóc vốn định ôm vai Kha Nhan nhưng cô ta lại lặng lẽ lùi về sau một bước làm tay Hàn Sóc quơ vào hư không. Hàn Sóc liền thuận thế đút tay vào túi quần, nhún vai một cái: “Đừng để ý, tính cậu ấy thế đấy.”
Nói xong cũng đi vào theo.
Kha Nhan vội vàng đuổi kịp, nhưng lòng bàn tay lại siết chặt theo bản năng.
Cô ta không thích ánh mắt đánh giá mình của Đàm Hi.
Rất không thích!