“Trên đời này, chẳng lẽ còn Lục Chinh thứ hai nữa?” Như cười như không, như mỉa mai như không mỉa mai.
Tinh thần của Sam đột nhiên trở nên kích động, “Tước gia, đây là cơ hội kiếm có, chúng ta có thể nhân lúc hiện tại…” Hắn làm một động tác cứa cổ, ánh mắt độc ác tàn nhẫn.
“Không vội.”
Sam tỏ vẻ khó hiểu, từ lần Tước Gia bị Lục Chinh đả thương vào 5 năm trước, thì vẫn luôn ghi mỗi hận một phát súng này, sao đến khi cơ hội đến trước mặt lại…
“Từ từ mới vui,“ Ngừng lại, “Một gậy đánh chết, ngược lại sẽ chẳng còn thú vị nữa.”
Sam có thể nói gì đây? Chuyện Tước Gia muốn làm, họ không ngăn cản được, ngoại trừ phục tùng ra thì vẫn là phục tùng.
Dịch Phong Tước đặt tay lên bả vai phải, nơi đó từng bị Lục Chinh bắn thủng một lỗ, cũng là lần bị thương nghiêm trọng nhất của hắn.
5 năm rồi…
Tầm mắt xuyên qua kính xe nhìn về phía màn đêm xa xăm, cánh môi mỏng của hắn ta khẽ mím lại, sự gian xảo trong mắt không dễ nắm bắt.
“Tước Gia, bên Hoa Hạ đã rối loạn, buổi chiều Lão K gọi điện thoại tới xin chỉ thị cử ai qua đó trấn thủ.”
Im lặng một lúc, ngay lúc con tim của Sam sắp rớt ra ngoài, mới nhận được câu trả lời, “Tình hình cụ thể ra sao?”
“Bộ Thương mại tham gia điều tra Hồng Hâm, từ tin tức nhận được cho thấy, hình như có thêm chiếc bóng của quân đội Hoa Hạ.”
“Bỏ đi.”
Sam trợn mắt. Hồng Hâm là cứ điểm lớn nhất Thiên Tước cắm ở thủ đô Hoa Hạ, số tiền được rửa mỗi năm khá nhiều, quy mô từ lúc thành lập đến hôm nay đã hao tốn không ít nhân lực vật lực tài lực. Giờ nói bỏ là bỏ, chuyện này….
Trong lòng Sam cảm thấy tiếc, “Vâng.”
Nhưng hắn ta chỉ cần làm theo là được.
“Nhóm người cử đi Hoa Hạ nửa năm trước đã về chưa?”
Sắc mặt Sam trở nên rất kỳ lạ, một lắc sau lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Vài năm gần đây, phong cách hành sự của Tước Gia ngày càng kỳ lạ, ngay cả Lão K tâm tư kín đáo cũng không thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì. Ví dụ như, cử người lén vào Hoa Hạ chỉ vì muốn truy sát một người phụ nữ, nhưng lại không dùng tay sát thủ hàng đầu mà lại đi kêu một đám người năng lực bình thường đi xử lý.
Chỉ truy không sát?
Tóm lại Sam không hiểu gì cả.
“Trở về dùng chip liên hệ với họ, bắc buộc triệu hồi!” Hắn ta nhớ lại cô gái luôn mồm kêu hắn là “A Miên” trong hẻm lúc nãy, huyệt thái dương bắt đầu đau nhức.
Khuỷu tay chống ở mép cửa xe, ngón tay xoa mi tâm, càng xoa càng mạnh.
Trong đầu xuất hiện một khuôn mặt, dù chỉ nhìn qua hình, nhưng trí não vẫn nhớ như in.
Còn cô gái kia không phải nên lẩn trốn khắp nơi bỏ mạng nơi chân trời hay sao? Huống hồ mặt mũi cũng không giống nhau, sao hắn ta lại nhận nhầm thành…
Có điều, đôi mắt đó lại có thần như nhau.
“Lái xe.”
“Vâng.”
Chiếc xe Honda màu đen không bắt mắt vững vàng hòa mình vào đường lớn, chạy ngược hướng với chiếc Range Rover của Thời Cảnh.
Lục Chinh thu tầm mắt về: “Có thể giảm tốc rồi.”
Thời Cảnh thở phào, thuận thế đạp thắng: “Lão Lục, lúc nãy thật sự có người theo dõi chúng ta?”
Anh từng tiếp nhận huấn luyện phản trinh sát nghiêm khắc của bộ đội đặc chủng, mà vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào. Nhưng nhìn cái dáng vẻ biết tuốt của Lục Chinh, khiến Thời Cảnh thấy hơi không phục.
Không có đạo lý mà, cùng được huấn luyện như nhau, nhưng Lão Lục có thể nhìn ra được vấn đề, còn anh thì không nhìn thấy được gì?
“Là giả.”
“Hả?” Thời Cảnh đen mặt, “Vãi, cậu đùa tôi đấy à? Được, món nợ này tôi sẽ nhớ lấy, sau này chúng ta từ từ tính!”
Lục Chinh nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý đến anh.
Đàm Hi thu hết thần sắc của hai người vào mắt, tỏ vẻ trầm tư. Cô biết Lục Chinh không nói đùa, lúc nãy đúng là có một chiếc xe Honda màu đen định đi theo, nhưng giữa đường lại quay đầu, chạy về hướng ngược lại.
Cố ý như thế, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Đàm Hi dựa vào ghế, nét mặt hốt hoảng, lúc này đã bình tĩnh trở lại. Cô bắt đầu hồi tưởng từng cảnh xảy ra trong hẻm, từ lúc tên háo sắc trên xe bus có ý đồ với cô, đến khi cô bị đối phương túm tóc, suýt nữa bị ăn một cái bạt tai, cuối cùng Cố Miên bỗng dưng xuất hiện, nhưng lại dùng một ánh mắt xa lạ nhìn cô.
Những điều này rốt cuộc có mối quan hệ gì với nhau?
Người đàn ông giống hệt A Miên kia chỉ là tình cờ hay còn có ý đồ khác?
Hoặc, là cô hoa mắt? Hay là mơ một giấc mơ hoang tưởng?
Đàm Hi nhếch môi, cười khổ.
Nhưng cảm giác đau trong lòng và bàn tay và đầu gối rất rõ ràng, kêu cô làm sao đi thuyết phục bản thân tin rằng tất cả chỉ là ảo giác được đây?
“Yan, cậu bình tĩnh lại! Cố Miên đã chết rồi! Cậu ta chết rồi!...” Năm đó, A Vĩ ôm cô hét ra câu này, Đàm Hi tát hắn một cái.
“Không! Tôi không tin!”
Mãi đến lúc này, cô vẫn không tin! Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng ấy, thiên sứ kéo cô khỏi vũng bùn làm sao có thể bị cướp đi tính mạng vì một vụ tai nạn giao thông kỳ lạ được?
Thượng Đế không phải rất thương xót người hiền lành sao? Chắc chắn cũng sẽ thương xót cậu ấy!
Trong chiếc xe chạy vững vàng trên đường, đôi mắt đen tuyền của cô gái sáng rực.
Thời Cảnh vô ý liếc nhìn kính chiếc hậu, hơi sửng sốt, giây tiếp theo, cười thú vị: “Nghĩ cái gì vậy? Mắt sáng rực lên thế kia?”
“Kẹo Thập Cẩm, anh có tin kiếp trước kiếp này không?” Nếu cô đã có thể trọng sinh, nói không chừng A Miên cũng có thể…
Nhưng tại sao kiếp này kiếp trước của cô lại khác nhau, mà cậu ta lại không hề thay đổi?
Thời Cảnh bị giật mình bởi chủ đề bất ngờ ập tới của cô, nửa đêm nửa hôm thảo luận chủ đề kiếp trước kiếp sau ly kỳ cổ quái, nhất là khi anh ta còn mở kính xe, gió lạnh thổi ùa vào…
“Anh tin khoa học.”
Đàm Hi ồ một tiếng, “Quên mất anh là quân nhân, thuộc tuýp người theo thuyết vô thần.”
“Chà, nha đầu nhà em cũng biết quân nhân tin theo thuyết vô thần à?”
Đảo mắt khinh thường, “Đừng có dùng IQ của anh ra so với IQ của em. Đây chắc là kiến thức thông thường chứ nhỉ? Đội trưởng Thời.”
“Sỉ nhục anh à?”
“Rất rõ ràng.”
Thời Cảnh kêu oa oa: “Lục Chinh, quản vợ của cậu đi, được lý lẽ còn không chịu tha cho người khác!”
Lục Chinh vờ như không nghe thấy gì.
Đàm Hi cười hài lòng, hôn một cái chóc vào gò má anh.
Thời Cảnh nôn khan, hai người này buồn nôn quá!
Về tới khách sạn đã gần 11 giờ.
“Check in.” Đàm Hi đá Thời Cảnh một cái, “Mau lên, lấy chứng minh thư ra!”
Tiếp tân cười thân thiện: “Anh đây muốn đặt phòng sao?”
Thời Cảnh không chịu: “Anh ở một đêm trong phòng của hai người.” Lục Chinh và Đàm Hi đặt phòng gia đình, một phòng khách một phòng ngủ, đi rồi cũng chỉ có thể ngủ trên sofa.
“Không được!”
“Không cho!”
Lục Chinh và Đàm Hi người nói trước người nói sau, bốn mắt nhìn nhau, vừa nhìn lại thôi, sau đó không hẹn mà cùng dùng ánh mắt từ chối nhìn sang phía Thời Cảnh.
“...” Đúng là chó chết!
“Lấy một phòng đơn ở lầu 6 cho anh ta.” Đàm Hi rút chứng minh thư trong tay anh ta đưa qua cho tiếp tân, hừ một tiếng. Kẻ chết cũng là con chó ế như anh, thì sao nào?
Thời Cảnh: “…”
Nước mắt chỉ đành chảy ngược vào trong.
Từ lúc xuống xe đến khi vào thang máy, Lục Chinh vẫn ôm Đàm Hi vào lòng. Thời Cảnh bị ghét bó, nhất thời cảm thấy tức giận.
“Có dị tính, mất nhân tính.” Câu này là nói cho Lục Chinh nghe.
“Ai đó phải cẩn thận một chút, lỡ đâu nửa đêm bị sói lớn tha đi mất, hề hề hề….” Câu này nói cho Đàm Hi nghe.
Nhưng tiếc thay, không ai để ý đến anh ta.
Ding!
Cửa thang máy mở ra, Đàm Hi liếc nhìn tên Kẹo nào đó, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Thô bỉ.”
Nhất là ba tiếng “Hề hề hề” cố ý nhấn mạnh.
Giọng điệu của ông chú quái dị điển hình, đúng là khiến người ta thấy đau lỗ tai!
Thời Cảnh tức đến giẫm chân: “Đừng cho rằng có Lão Lục ở đây thì anh không dám trừng trị em nhé!”
Đàm Hi nhướng mày, diễu võ dương oai: “Đến đây~”
Kẹo Thập Cẩm bắt đầu xắn tay áo.
Đàm Hi rúc vào ngực anh, co rúm người lại, tư thế vô cùng ỷ lại.
Khóe môi Lục Chinh bất giác nhếch lên, nhưng trở về bình thường trong chốc lác, “Đủ rồi!” Hai chữ, ẩn chứa ý cảnh cáo.
Thời Cảnh tủi thân đến phát khóc: “Dị quốc tha hương, chỉ có ba chúng ta, không phải nên chăm sóc lẫn nhau sao? Vợ chồng mấy người hùa nhau bắt nạt một mình tôi!”
Lục Chinh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Giỏi đấy.”
“…”
Đàm Hi vùi mặt vào ngực anh cười lén, còn ba chúng ta nữa chứ…
Lúc này có tiếng thang máy đóng cửa vọng đến, ba người đã đi ra khỏi được một đọan, Đàm Hi nhìn lại phía sau, vừa hay bắt được khoảng khắc cửa thang máy đóng lại. Trong đầu đột nhiên hiện lên điều gì đó, ba chúng ta…
Ba…
Cô biết chỗ nào không đúng rồi?
“Cậu ơi, về phòng trước.” Cô kiềm nén sự kinh ngạc trong lòng, ghé vào tai Lục Chinh nói nhỏ.
Mùi hương ngọt ngào của phụ nữ nương theo nhịp hít thở ấm áp phun lên cổ anh, ánh mắt anh khẽ khựng lại, tay dùng sức chặt hăn.
Rất tốt, bị thương rồi vẫn không quên dụ dỗ anh!
Nếu đã như thế, thì sẽ chiều theo ý cô!
Bàn tính trong lòng Nhị Gia kêu leng keng, ngay cả động tác cũng mạnh bạo nôn nóng hơn không ít.
Nếu Đàm Hi biết trong đầu anh bây giờ đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ kêu “oan uổng”, sau đó mắng thêm một câu “Già không nên nết”!
“Này! Hai người các người chú ý một chút có được không? Ở đây vẫn còn người khác đấy nhé!”
Đàm Hi chỉ vào anh ta: “Anh.”
“Hả?” Thời Cảnh ngơ ngác.
Cô ngoắc ngón tay: “Vào đây.”
“…”
“Em kêu anh vào đây! Nhanh lên! Có chuyện rất quan trọng.”
Bước chân của Nhị Gia ngừng lại, ánh mắt đột nhiên trở lên lạnh lùng.
Đàm Hi không hề nhận ra, trừng hai con mắt to tròn long lanh, nhìn chằm chằm vào Thời Cảnh: “Lề mề cái gì! Nhanh lên!”
Lục Chinh mở cửa ra, ôm Đàm Hi vào trước, để lại cho tên Kẹo nào đó một khe cửa.
Thời Cảnh cười hề hề, đẩy cửa vào.
Đàm Hi kêu Lục Chinh đặt cô xuống sofa, lại kêu hai người họ ngồi xuống, thu lại vẻ mắt vui cười trong chớp mắt, biểu cảm trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Lục Chinh nhíu mày.
Thời Cảnh thấy không quen, nới lỏng cổ áo, khẽ ho hai tiếng: “À…cô muốn nói gì?” Cô nhóc này đến từ Tứ Xuyên đúng không? Khả năng thay đổi sắc mặt không phải dạng vừa.
“Chuyện Eite giao dịch cá nhân lần trước, các anh bắt được mấy người?”
Hai người đàn ông nhìn nhau.
Đàm Hi không quan tâm tới sự do dự trong mắt hai người. Cô đi thẳng vào vấn đề: “Em thấy ngày hôm sau trên báo viết là 8 người, tính luôn của Eite, không tính cái người đá quý bên Hoa Hạ đúng không?”
Thời Cảnh “ừ” một tiếng, ánh mắt nặng nề. Lúc này anh ta mới lấy ra sự cẩn thận mà một người quân nhân nên có, hoàn toàn mất đi cái dáng vẻ vui đùa trước kia.
“Bởi vì tính chất đặc thù của một vài phương diện bên phía Hoa Hạ, nên không công khai thân phận kẻ phạm tội, cho nên lúc bàn giao với bên ngoài chỉ tính có Eite và bảy tên thuộc hạ của hắn.”
Đàm Hi suy nghĩ: “Thật ra, tối hôm đó ở hành lang, em nhìn thấy bảy người này đi lên bằng thang máy “
Ánh mắt Lục Chinh nghiêm lại: “Ý của em là, lúc đó em ở lầu 6, sau đó nhìn thấy họ vào thang máy?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao em xác định được là lầu 8?” Hôm đó, họ tìm thấy cô ở lầu 8, lúc ấy cô đang ngồi xổm trước cửa phòng Eite giao dịch.