Bởi vì Cố Miên, cuộc sống của Viêm Hề thay đổi từng ngày, không chỉ đám bạn xấu kia, mà ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin.
“A Miên, hôm nay ăn gì?”
“Căng tin.”
“… Ồ.”
Nói ra, lâu rồi cô không tiêu tiền như nước nữa, vài hôm trước đi ra cây ATM kiểm tra số dư, con số kia khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc, tiền tháng trước và tháng trước nữa dường như không hề được động tới là bao, toàn bộ cộng dồn trong tài khoản.
“A Miên, tớ mời cậu ăn bữa ngon nhé?” Tên ngốc này thích ăn trong căng tin, một lý do rất quan trọng là rẻ.
Viêm Hề đau lòng cậu ta, cứ tìm cách mời cậu ta. Cố Miên sẽ không từ chối, vì cậu ta biết lúc này thường là do cô ngán thức ăn trong căng tin, nên muốn đổi khẩu vị khác.
Kết quả, ngày hôm sau, cô đến lớp liền phát hiện trên bàn có một quyền sách tham khảo mới.
“Cố Miên, cậu làm gì vậy?” Cô chỉ vào quyển sách dày cui kia, tỏ vẻ ghét bỏ.
“Cho cậu.”
“Lập trình máy tính? Tôi lại chẳng dùng tới…”
“Văn bằng hai.”
“Hả?” Viêm Hề bỗng ngốc lăng, “Đừng nói với tôi là cậu muốn học chuyên ngành công nghệ thông tin nhé?”
“Ừ.” Chàng trai ngừng nói, tràn đầy ý cười, giây phút ấy dường như cô đã nhìn thấy tia nắng nhạt nhòa đâm xuyên qua tầng mây, “Chúng ta cùng học.”
“A Miên, cậu tha cho tớ đi…” Viêm Hề kêu lên.
Dĩ nhiên, phản kháng vô hiệu, cuối cùng cô vẫn phải ngoan ngoãn báo danh chương trình văn bằng hai.
Nói thật, Viêm Hề chưa bao giờ cảm thấy bản thân có thiên phú trong lĩnh vực học hành, tuy lúc nhỏ có học vẽ, mẹ cô từng vô số lần khen cô thiên phú hơn người, nhưng Viêm Hề vẫn cảm thấy đó là do di truyền, dù sao mẹ cô, bà ngoại cô đều là cao thủ.
Mỗi khi cô nói thế đều có thể chọc mẹ cô bật cười, đó là một sự hãnh diện đầy vinh hạnh.
Dường như Cố Miên cũng rơi vào vòng lẩn quẩn như thế. Viêm Hề thi thử được 90 điểm, cậu ta còn thấy vui hơn cả khi mình được điểm tối đa. Viêm Hề lập trình nhận được phần thưởng, cậu ta buông chiếc cúp vàng trong tay mình xuống, mà xoay qua nâng chiếc cúp bạc trong tay cô lên, vô cùng kích động.
“Đồ ngốc, cúp vàng không muốn lại đi để ý đến chiếc cúp bạc của tớ làm gì?”
Cố Miên chỉ cười, thản nhiên, ấm áp, rất ngốc.
Cuối tuần, một mình đi dạo trung tâm thương mại, tình cờ đi ngang qua một chiếc gương soi đặt trước cửa hàng, bước chân Viêm Hề khẽ ngừng lại, đi đến phía trước chiếc gương, nghi ngờ đánh giá cô gái trong gương… tóc dài suông thẳng, quần áo đứng đắn. Hóa ra đây là cô của hiện tại...
Nói như thế nào nhỉ? Rất quê mùa, rất ngố, nhưng tên ngốc lại nói rất đẹp, rất thuận mắt.
Trường đại học ở Mỹ phổ biến với việc thu phí theo học phần, Stanford cũng không ngoại lệ.
Có nghĩa là sao?
So với việc các trường ở trong nước nộp một số tiền học phí cố định theo học kỳ hoặc năm học thì Stanford lại dựa vào học phần làm tiêu thuẩn, các chuyên ngành khác nhau thì giá học phần cũng khác nhau. Cô và Cố Miên học ở khoa tài chính hot nhất, giai đoạn chính quy yêu cầu học xong 120 học phần, mà trung bình mỗi học phần cần khoảng 2000 đô la Mỹ.
Vốn dĩ, Cố Miên đã lên kế hoạch xong xuôi hết cả rồi, dựa theo thu nhập làm thêm trước mắt của cậu ta, nếu không có gì bất ngờ thì việc học hết 120 học phần tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, tuy quá trình sẽ có hơi gian nan.
Nhưng bây giờ hai người lại báo danh học văn bằng 2, tuy đơn giá của khoa công nghệ thông tin không cao bằng khoa tài chính nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu, cộng thêm chi phí thuê phòng thực nghiệm và dụng cụ thực phiệm, Cố Miên cắn răng chống chọi qua được học kỳ 1, nhưng học kỳ 2 chương trình lại tăng thêm, đồng nghĩa với việc học phí cũng thăng theo, cậu ta không thể nào trụ vững đợc nữa.
“Cậu nói lại một lần nữa xem?” Đôi tay đang gõ bàn phím liên hồi của Viêm Hề bỗng ngừng lại, tầm nhìn từ màn hình di chuyển lên phía gương mặt cậu ta.
Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đơn bạc ấy, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, đó là quà sinh nhật Viêm Hề tặng cậu. Lúc này, chàng trai mỉm cười, biểu cảm giống hệt như lúc hỏi cô tối nay muốn ăn gì.
“Hề Hề, tớ quyết định từ bỏ văn bằng 2.”
Bốp!!!
Cô gập màn hình máy tính xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Lý do.”
“…” Chàng trai gầy gò rũ mắt, muốn che đi sự khó xử và lúng túng trong đó.
Cậu ta nghèo, đây là lý do, hai chữ vô cùng đơn giản này lại nặng tựa ngàn cân, cậu ta không nói ra được!
“A Miên, chúng ta là bạn bè đúng không?” Viêm Hề kiềm chế cơn tức giận.
“… Tớ đã quyết định rồi.” Nói xong, đứng dậy rời đi, dường như đây là sự tôn nghiêm cuối cùng của cậu ta.
Viêm Hề đập nát chiếc mát tính ngay tại chỗ, chửi thề không ngừng, dù bên ngoài cô trông có tử tế đến cỡ nào thì trong xương tủy vẫn là một đứa lưu manh không hơn không kém.
Ban đầu việc học lập trình máy tính là do cậu ta đề nghị, bây giờ nói thôi là thôi, rốt cuộc là sao?
Kéo cô vào hố, còn bản thân lại muốn nhảy ra? Viêm Hề siết chặt nắm tay, “Cố Miên, cậu đừng có mơ! Bà đây nói cho cậu biết, không có cửa đâu nhé!”
Lúc đó, cô không nghề nghĩ đến vấn đề tiền bạc, trong lòng chỉ xoáy vào ý nghĩ Cố Miên sắp bỏ rơi cô.
Nhưng nếu cô nghĩ kỹ hơn, nghĩ sâu hơn, là sẽ biết được chỗ vất vả của cậu ta.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Trong lòng Viêm Hề tức giận, khi lên lớp cô ý không ngồi chung với cậu ta, tan lớp thì đi ngay, không thèm chào hỏi dù chỉ một câu.
Rất nhiều lần cậu ta nhìn thấy cô muốn nói lại thôi, Viêm Hề cố ý né đi.
Cố Miên tìm cô vài lần, Viêm Hề không để ý, gọi điện thoại cũng cúp máy, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của đồ ngốc, con tim cô như mềm nhũn ra, cuối cùng, cô chủ động tìm cậu ta.
“Cậu vẫn quyết định từ bỏ sao?”
Cố Miên dường như gầy hơn, chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu như rộng hơn, sắc mặc trắng đến đáng sợ, “Tớ…”
Đàm Hi nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Hít sâu, “Tạm thời tớ không thể xác định, cho tớ thêm thời gian một tuần để suy nghĩ.”
“Được.”
Cô nhạy cảm phát hiện ra Cố Miên rất bất thường, dường như ngay cả nói chuyện cũng khiến cậu ta mệt mỏi.
Sau khi tan lớp, cô cố tình đi trước, Cố Miên cử động cánh môi, rõ ràng muốn kêu cô nhưng lại nhịn đi.
Viêm Hề đi theo sau lưng cậu ta, một đường đi theo ra khỏi trường học, cuối cùng bước vào một phòng khám tư nhân.
Cô nhìn chăm chú, nhưng bị y tá nhét một mảnh giấy nhỏ vào tay, là bán máu!
Đàm Hi phẫn nộ, xông thẳng vào, thì nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cầm một cây kim tiêm cỡ bự chuẩn bị đâm vào cánh tay Cố Miên.
“Dừng lại!”
Bác sĩ giật mình, Cố Miên hoảng hốt ngồi dậy, Viêm Hề bình tĩnh đi đến trước mặt anh ta, “Cậu đang làm gì đó?”
Khuôn mặt Cố Miên trắng như tờ giấy.
“Tôi hỏi cậu đang làm gì?” Cô hét lên, cảm xúc dường như gần sụp đổ.
“Hề Hề, cậu nghe tớ nói…”
“Cố Miên, cậu thiếu tiền đúng không?”
Đôi hàng mi rủ xuống của chàng rung rung, một lúc sau, “… Ừ.”
Cậu nghèo, không thể chịu được mức học phí đắt đỏ, ngoài cách này ra, cậu không tìm được cách nào khác.
“Cho nên cậu đi bán máu?”
Cố Miên không mở mắt, cho nên không ai nhìn thấy được sự nhếch nhác và lúng túng trong mắt cậu ta.
Viêm Hề tức điên lên, cậu ấy thiếu tiền sao không nói với cô? Tại sao lại mang sức khỏe ra đùa giỡn?
“Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu người chết bởi những phòng khám như thế này không? Cậu có biết mỗi năm có bao nhiêu người bị nhiễm HIV qua các dụng cụ kim tiêm hay không? Cố Miên, rốt cuộc cậu có coi tớ là bạn không? Tớ không đáng để cậu tin tưởng thế sao?”
Đôi mắt cô đỏ ngầu, móc một sấp đô la Mỹ từ trong túi ra, vung lên, giống như vung số tiền bồi thường mà cậu ta đưa tới vào năm đó, chỉ có điều lần này, Viêm Hề không vứt cho người khác, mà vứt thăng vào mặt cậu ta: “Cậu cần tiền đúng không? Thậm chí không tiếc hủy hoại sức khỏe của mình. Được thôi! Tôi cho cậu! Cầm lấy hết đi!”
Vứt tiền xong, trước mắt mơ hồ, Viêm Hề không nhìn biểu cảm của Cố Miên, sải bước rời đi.
Cố Miên ngơ ngác nhìn những tờ đô la Mỹ dưới đất một lúc lâu, đột nhiên nhếch miệng nở một nụ cười khổ sở.
“Hey, Cố, đó là bạn của cậu à?” Bác sĩ sau khi hoàn hồn lại, lên tiếng hỏi.
Chàng trai rũ mắt xuống, xung quanh dường như bị bao vây bởi một loại cảm xúc mang tên “bi thương”, có thể là rất lâu, cố thể chỉ là một phút, “Đúng vậy…”
Thở dài, dường như che giấu đi sự bất lực đau thương.
… Cố Miên, rốt cuộc cậu có coi tôi là bạn không?
Từng câu từng chữ, văng vẳng bên tai.
Nhưng cậu không chỉ muốn làm bạn của cô...
Viêm Hề cảm thấy mình bị lừa gạt, sự lừa gạt này khiến cô bất giác liên tưởng đén sự phản bội của Viêm Võ, bởi vì đều bắt đầu từ những lời nói dối.
Ngày hôm sau, cô nghe được tin Cố Miên đã chính thức nộp đơn, chuẩn bị từ bỏ văn bằng hai từ chỗ giáo sư hướng dẫn.
Khoảnh khắc ấy, cô có thể nghe thấy rõ âm thanh lòng tin sụp đổ.
Thì ra, tên ngốc đó cũng biết làm tổn thương người khác!
Thật tàn nhẫn!
Chiều hôm đó, cô cũng nộp đơn từ bỏ văn bằng hai, một tháng trời không xuất hiện tại trường.
Đúng vậy, cô lại sa đọa rồi.
Hoặc có thể nói rằng, cô từng cho rằng mình đã đến được thiên đường, nhưng hiện thực lại tát thật kêu vào mặt cô, thật sự rất đau.
Cô bắt đầu chơi lại với đám bạn xấu, đi bar, hút thuốc, đua xe, thậm chí bay xuyên đêm đến Ma Cao đánh bài, cuối cùng thua cháy túi.
Nhưng cô tuyệt đối không đụng vào ma túy.
Có thể, cô đang đợi, đợi cậu ta kéo cô ra khỏi vũng bùn, lại đưa tay ra kéo cô về như khi xưa.
Cố Miên đến rồi.
Một chiếc áo sơ mi trắng sạch, thiếu niên gầy gò đến đáng sợ.
“Hề Hề, về thôi…” Cậu ta nắm tay cô như lúc trước.
Nhưng Viêm Hề không nắm lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt say lờ đờ: “Cậu là ai?”
“Cố Miên.”
“À… Nhưng Cố Miên là ai?”
Cô nhìn thấy nét mặt của chàng trai bỗng chốc ảm đạm, trong lòng lại thấy hưng phấn xấu xa, nhìn đi, cậu ta vẫn quan tâm đến cô, vẫn biết đau lòng đấy thôi!
“Hề Hề, đừng quậy nữa, tớ đưa cậu về trường…”
“Buông tay! Đưa tớ về trường hả? Được! Cậu uống hết chai rượu này, tớ sẽ về với cậu.” Dứt lời, chống cằm, cười rạng rỡ.
Cố Miên là một đứa trẻ rất ngoan, cô bắt cậu ta uống hết, cậu thật sự làm theo, không chừa một giọt.
Tối hôm đó, cậu ta bị xuất huyết dạ dày, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Viêm Hề trông chừng suốt một đêm, nhưng lại lựa chọn rời đi khi cậu ta sắp tỉnh lại.
Cô đã không còn mẹ, gián tiếp cũng mất luôn ba, trước đây cô cảm thấy bản thân vẫn còn có tiền! Có thơi ăn uống chơi bời, có một đống bạn hợp cạ. Sau này có tên ngốc, làm bạn sớm tối, kéo cô ra khỏi vũng bùn hôi thối.
Thứ Viêm Hề nắm bắt được quá ít, cho nên, nếu đã bắt được thứ gì thì sẽ không nỡ buông tay.
Đối với Cố Miên, cô có một ham muốn kiểm soát gần như biến thái!
Cô vẫn có cái tính thích làm theo ý mình, thậm chí ngày càng nghiêm trọng hơn, Cố Miên vẫn đến tìm cô, lần đầu tiên là đến trả tiền thuốc men, lần thứ hai là mang sách giáo khoa đến cho cô, lần thứ ba là hầm canh cho cô, lần thứ tư là đến tặng một chiếc laptop mới...
Không lâu sau, người trong quán bar, từ quản lý, phục vụ đến bảo vệ, lao công đều biết có một chàng trai sạch sẽ đang điên cuồng theo đuổi một khách quen ở chỗ họ, là một cô gái đến từ Hoa Hạ, tên là… Yan.
Nhưng cô gái đó không chịu nhìn cậu ta, thậm chí có thể nói là dùng thái độ tồi tệ đối xử với cậu ta, nhưng cậu ta không hề nản lòng, mỗi ngày đều đến điều đặn.
Viêm Hề thờ ơ lạnh nhạt: “Tôi hỏi cậu lần cuối, có muốn tiếp tục học chương trình công nghệ thông tin không?”
Từ đầu đến cuối, cô cố gắng vì điều này.
Cố Miên im lặng rất lâu: “Không cần nữa.”
“Cút!”
Rất nhiều năm về sau, Viêm Hề thường nhớ lại những gì từng xảy ra giữa cô và Cố Miên, nếu cô chín chắn hơn một chút, không cay nghiệt như thế, không bướng bỉnh như thế, có khi nào Cố Miên sẽ không mãi mãi rời khỏi cô?
Đáng tiếc, không có nếu như.
Cô phung phí sự chân thành và nhiệt tình của cậu ta một cách không hề kiêng kị, thậm chí còn đạp lên lòng tự tôn của cậu ta. Khi một người mãi mãi rời xa, không còn trở về, dù cô muốn bù đắp thì đã không còn cơ hội nữa. Đây là sự trừng phạt ông trời giành cho cô, mang theo sự hối hận và hổ thẹn đối với cậu ta, để lại một mình cô sống tạm bợ qua ngày, nếm hết cảm giác buồn vui hợp tan trên cuộc đời, đến cuối cùng chôn thân nơi vách núi.
Giây phút đối mặt với cái chết, Viêm Hề rất bĩnh tĩnh, cuối cùng đã sắp được giải thoát rồi.
Cố Miên cho cô một mạng, bây giờ cô trả lại cho cậu ta, huề nhau rồi, không phải sao?
“Cô ơi, vòng đu quay sắp khởi động rồi, mời cô ngồi yên vào vào chỗ được chứ?”
Đàm Hi đột nhiên hoàn hồn, lau đi giọt nước nơi khóe mắt, “Xin lỗi, tôi không ngồi nữa.” Nói xong, vứt tấm vé đi, chạy ra khỏi công viên giải trí.
Tiếng gió lạnh gào thét bên tai, khiến cho đôi bờ má của cô đau buốt, cô rất mệnh, nhưng bước chạy vẫn không dừng lại.
A Miên, xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…
Cơ thể lảo đảo, ngã xuống mặt đường ẩm ướt, trầy xước bàn tay, nước mắt cô gái rơi lã chã.
Không còn ai ngồi đu quay với cô nữa, cũng không còn ai ngốc nghếch ép buộc bản thân uống đầy một bụng rượu mạnh để cuối cùng đổ bệnh nhập viện vì cô nữa…
Cô đã từng hỏi: “A Miên, tại sao cậu lại đổi xử tốt với tớ như thế?”
Lúc hai người chiến tranh lạnh, cô lại hỏi, chỉ là xưng hô từ “A Miên” đổi thành “Cố Miên“.
Cô nghĩ, nếu như cậu ta nói thích cô, thì cô sẽ đồng ý làm bạn gái của cậu ấy!
Họ sẽ kết hôn sinh con, xây dựng một gia đình hạnh phúc, sau đó cùng nhau già đi.
Cố Miên trả lời như thế nào nhỉ?
À, cậu ta nói… bởi vì chúng ta là bạn bè.
Đột nhiên, có tiếng bước chân vọng đến từ sau lưng, Đàm Hi đột nhiên xoay đầu lại, giây tiếp theo trợn to mắt…