Sắc mặt Thời Cảnh trở nên rất khó xem, “Thế này không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ cứ tha cho hắn như thế sao?”
Là người có vai trò quyết định ở tập đoàn Thiên Tước, sự tồn tại của Dịch Phong Tước có thể nói là “lãnh tụ linh hồn”, hành tung của người này bí hiểm, những người từng gặp hắn không nhiều, thậm chí trong hệ thống tình báo của Hoa Hạ cũng không có hình của hắn.
Lần này, không dễ dàng gì mới biết được hắn sẽ đến Zurich và đích thân giao dịch một lô kim cương hồng có giá trị khổng lồ, sau khi ông Cát đã suy nghĩ cặn kẽ, quyết định cử Lục Chinh và Thời Cảnh xuất cảnh tiến hành hành động truy bắt, yêu cầu phải giữ bí mật suốt cả chuyến đi.
“Lão Lục,“ Thời Cảnh đột nhiên bình tĩnh, “Cậu nói xem, trước khi chúng ta xuất phát, ông Cát luôn dặn dò phải bảo mật, và không được kinh động tới Interpol, cho dù có vào lúc cần thiết cũng không được tìm cảnh sát địa phương giúp đỡ, việc này có nghĩa là gì?”
Lục Chinh lạnh lùng nhìn hắn: “Tôi tưởng cậu mãi mãi cũng không nghĩ đến điểm này.”
Thời Cảnh: “…” Cậu thông minh, cậu trâu bò, đừng dùng cách này đi sỉ nhục người khác chứ!
“Nghĩa ở đây là, lần hành động này không đại diện cho quốc gia.”
“Hả?” Mặt mày ngơ ngác.
“Đầu tiên, không hề có chứng cứ thực tế nào có thể chứng minh Dịch Phong Tước phạm tội; Thứ hai, trong tình trạng không có chứng cứ, chúng ta vẫn chưa có tư cách bắt người; Thứ ba, chúng ta muốn bắt người thì phải hành động âm thầm, nói theo cách nghiêm túc, kẻ phạm tội là chúng ta.”
Thời Cảnh trợn mă há mồm, “Đây là lý do tại sao ông Cát chỉ cử hai người chúng ta tới à?!”
“Người đông miệng nhiều, rất dễ để lộ tin tức.”
“Vậy chúng ta bây giờ được xem là gì? Bắt cóc “lương dân” vô tội?” Thời Cảnh cười mỉa mai.
Vẻ mặt Lục Chinh không thay đổi, gật đầu, “Có thể cho là thế.”
“…”
“Cho nên, bây giờ cậu vẫn còn muốn kéo An Tuyệt vào chuyện này sao?”
Thời Cảnh trầm mặc. Nói thẳng ra, chuyện anh ta và lão Lục làm bây giờ là vi phạm quy tắc, càng ít người biết thì họ càng an toàn. Tuy An Tuyệt rất muốn đánh sập tập đoàn Thiên Tước, nhưng cũng không muốn có quá nhiều quan hệ với bên quân đội. Dù sao, lập trường bất đồng, sự xung đột lợi ích ở bên trong không hề đơn giản như trong tưởng tượng, khả năng cực lớn sẽ bị phản đòn, không kịp phòng bị.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thời Cảnh cau mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt sáng rực, “Nếu nhiệm vụ lần này đã không thể làm theo quy tắc, vậy chúng ta không hoàn thành ông Cát cũng không sẽ làm gì chúng ta!”
Lục Chinh bình tĩnh nhìn hắn: “Thì ra bây giờ cậu mới biết.”
Không khinh thường, nhưng còn cao thâm hơn cả khinh thường, bỗng chốc làm bể nát con tim thủy tinh mong manh của Thời Cảnh.
“Chà… bởi vậy tôi mới nói sao cậu không hốt hoảng gì cả, chắc chắn đã sớm biết được điểm này cho nên mới không hề cảm thấy một chút áp lực nào phải không?”
“Nếu Dịch Phong Tước dễ bị bắt thì hắn còn là Dịch Phong Tước nữa sao?” Nhị gia hút ngụm thuốc lá, trên môi nở một nụ cười nhạt rất khó quan sát, sự sôi sục nằm im trong máu từ từ thức tỉnh.
Đúng là càng ngày càng thú vị.
Nếu như Thời Cảnh biết được suy nghĩ bây giờ của anh, chắc sẽ phun luôn một ngụm, sau đó mắng một câu “biến thái“.
Thời gian một điếu thuốc, nói nhiều không nhiều, nhưng đủ để cho hai người đàn ông bình tĩnh trở lại.
“Ngày mai tiếp tục chứ?” Thời Cảnh nhìn anh.
Lục Chinh ừ một tiếng, dùng chân giậm tắt đầu thuốc, đứng dậy, cầm lấy áo khoác, “Đi trước đây.”
“Chậc, cậu vội cái gì? Ngồi xuống nói chuyện thêm chút nào?” Thời Cảnh ngồi vắt chéo cân, giọng điệu trêu đùa, tỏ vẻ trêu tức.
Nhị gia không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một cái.
“Quả nhiên, có vợ rồi là quên ngay anh em, vội về tình tứ với nhau… đệch!” Một cơn gió lướt qua khóe môi, may mà anh ta né kịp, nếu không đã đổ máu!
“Thử nói thêm một câu nữa xem.” Lạnh lùng vô tình.
Thời Cảnh cử động môi, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng, Nhị gia mặc áo khoác vào đi thẳng ra ngoài.
Rầm!
Cửa đóng lại.
“Đệch! Thời buổi này nói sự thật cũng bị cảnh cáo uy hiếp, còn có thiên lý nữa không hả?” Thời Cảnh giậm chân tại chỗ.
Lục Chinh mò lấy điện thoại, mở máy, 8 cuộc gọi nhỡ đều là của Đàm Hi.
Chân mày anh cau chặt, gọi lại, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy…”
Lại nói đến Đàm Hi, ăn xong tiramisu thì tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ, sau khi rời khỏi tiệm bánh lại đi đến Khu vui chơi gần đó.
Trời dần tối, khu vui chơi đã chuẩn bị đóng cửa, chỉ có chỗ vòng đu quay là vẫn còn người đang xếp hàng, Đàm Hi loáng thoáng nghe thấy nhân viên nói: “Đây là lượt cuối cùng…”
Đàm Hi chạy vào đám đông, ừ, bắt đầu xếp hàng.
Phía trước là một nhà ba người, ba mẹ dẫn theo một cô công chúa nhỏ, phía sau là một cặp đôi, đang âu yếm một cách ngang nhiên, tiếng hôn nhau khiến người khác thấy bực bội, nhưng lại không có ai đứng ra chỉ trích, ngược lại còn tỏ ra bình thường, thậm chí còn có người vừa cười lén vừa tỏ ra hâm mộ.
Còn Đàm Hi, một mình cô đơn đứng ở giữa, cúi đầu dùng ngón chân cọ cọ vào mặt đất, đột nhiên có một cục màu trắng tuyết xuất hiện dưới tầm mắt cô, còn đụng vào chân cô, mềm mại.
“Hey, cô là người châu Á phải không?”
Đàm Hi cau mày, đây không phải là cô công chúa nhỏ của đôi vợ chồng phía trước hay sao?
Cô ngẩng nhìn hai vợ chồng, hai người nở một nụ cười đầy thiện ý với cô.
Mẹ đứa bé nói: “Cô vẫn ổn chứ?”
Ba đứa bé nói: “Giáo viên tiếng trung của Rose rất giống cô“. Rose là tên của cô công chúa nhỏ, đây xem như là lời giải thích vì sao đứa bé này lại đột nhiên bám vào người cô.
“No, cô ấy con trắng hơn Fiona, à… trắng như con!” Vừa nói vừa cười khanh khách, để lộ một hàm răng trắng đều, “Hi, sao cô không nói gì? Xin lỗi, cháu mới học tiếng Trung không lâu, không biết nói quá nhiều! À, cô… khỏe… chứ?” Cô bé nói từng chữ một, dùng tiếng Trung sứt sẹo vụng về chào hỏi với cô, Đàm Hi đột nhiên bật cười.
“Rất vui khi làm quen với cháu, cô tên… Yan”
“A! Tiếng Trung của cô giỏi quá! Cháu sùng bái cô quá!”
“Cảm ơn.”
“Này, mời cô ăn cái này, cháu vẫn chưa ăn đâu.” Nói xong, cô bé nhét cây kẹo mút cầu vồng trong tay cho Đàm Hi, “Thử xem, rất ngon đó!”
Đàm Hi sờ mũi, nhìn sang mẹ đứa bé, mẹ đứa bé nhún vai, ra hiệu hết cách, nhưng nụ cười tươi rói trên mặt không hề có ý để bụng chút nào, vì thế Đàm Hi nhận lấy không khách sáo.
Lấy chiếc bánh tiramisu được bao gói kỹ càng từ trong túi giấy ra, vốn cô định mang về khách sạn ăn, “Xem như trao đổi, cô mời cháu ăn cái này.”
“Oh, Tiramisu của tiệm Sophie, thơm quá!”
Đàm Hi giương mày, lắc lắc cây kẹo mút trong tay, “Kẹo của cháu cũng rất ngọt!”
Không lâu sau, nhân viên bắt đầu điếm số người, và dặn dò những việc cần chú ý, 5 phút sau, Đàm Hi ngồi trên vòng đu quay.
Khoảnh khắc lên cao, tâm trạng của cô dường như cũng bay lên theo.
Lúc xuống, hai chân cô mềm nhũn, dạ dày cũng đảo lộn điên cuồng.
Trước kia ở Stanford, từng có một tên ngốc, rõ ràng là rất sợ hãi nhưng vì muốn phối hợp với cô mà cắn răng bước lên vòng đu quay, sau khi xuống thì xông thẳng vào toilet, một mình nôn đến tối tăm mặt mày.
Lúc đó, Viêm Hề vẫn chưa là học bá, cô là một cặn bã, một kẻ mốc meo thối nát trong đống tiền bạc và rượu chè.
Tất cả lưu học sinh đều không dám dây dưa vào cô, thậm chí những người Mỹ cũng né xa cô.
Cô của lúc đó giống như một con nhím hung hăng, dựng hết những chiếc gai nhọn trên người mình lên, gặp kẻ nào đâm kẻ đó, là một kẻ điên chính hiệu.
Trong đó, bao gồm cả Cố Miên…
Tên ngốc đó thích mặc áo sơ mi trắng, ấm áp như miếng ngọc Hòa Thị Bích, trắng sạch, cao gầy, khi cười còn có đôi má lúm đồng tiền, mỗi ngày đạp chiếc xe đạp chạy quanh trường, chuyện xui xẻo nhất chắc có lẽ là vào một lần cào xước chiếc xe cô yêu thích.
Ở nước Mỹ, phần lớn các học sinh đều có xe riêng của mình, đa số nam sinh sẽ lái xe bán tải hoặc việt dã, nữ sinh khá là thích dòng xe Ford xinh xắn, tuy cũng có người chạy xe đạp nhưng số lượng rất ít, cho nên, bóng dáng mỗi ngày cưỡi trên hai chiếc bánh xe chạy ngang qua sân trường của Cố Miên trở nên rất... mới mẻ.
Viêm Hề chú ý đến cậu ta đã rất lâu, người này học cùng một lớp với cô, là một học bá, biết nhiều loại ngôn ngữ của các quốc gia, nói vô cùng lưu loát.
Tóm lại, thấy đáng ghét một cách kỳ lạ.
Cũng không phải là đố kỵ, mà khí chất trên người cậu ta quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến cô muốn bôi đen nó, phải làm sao đây?
Rất nhanh, cơ hội đã tới.
Cô cố ý đậu chiếc Jeep mới mua ở con đường Cố Miên tan học bắt buộc phải đi ngang qua, khi cậu ta chạy xe đạp rẽ vào thì trúng chiêu đúng như dự đoán.
Lúc đó, Viêm Hề trốn ở ghế sau, không thể nào nhìn thấy cô từ bên ngoài được.
Cố Miên cau mày kiểm tra vết xước, vì để cẩn thận, cậu ta lễ phép gõ cửa xe, hỏi xem bên trong xe có ai không, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh.
Viêm Hề cảm thấy cậu ta đang xác định xem có nhân chứng mục kích hay không để tiện chạy trốn, đừng hỏi tại sao cô lại nghĩ như vậy, nếu đổi lại là cô, cô sẽ chẳng thèm xem mà lượn đi luôn.
Dĩ nhiên, sự việc không hề phát triển theo hướng mà cô nghĩ, Cố Miên để lại một tờ giấy trên cây gạt nước, bên trên viết phương thức liên lạc của cậu ta, để đảm bảo, cậu còn nhét một tờ giấy vào chỗ hở của biển số xe, nội dung giống hệt nhau.
“Tên ngốc!” Viêm Hề khịt mũi.
Từ đó, cậu ta có thêm một biệt danh là “tên ngốc”, chỉ có Yan mới có thể gọi như thế.
Dựa vào trình độ xấu xa của cô, tối đó liền gọi điện thoại cho Cố Miên, hai người bàn bạc chuyện bồi thường, Viêm Hề mở miệng đòi 2000 đô la Mỹ.
Đối phương im lặng một lúc, mở miệng nói được. Nhưng kỳ hạn trả nợ phải lùi lại hai tháng sau.
“Được thôi, lãi suất cứ tính theo ngân hàng Hoa Kỳ.”
“… Có thể.”
Sau này, Viêm Hề nhớ lại cảnh đó, cứ luôn muốn tát vào mặt mình, sao lúc đó cô có thể khốn kiếp như thế chứ?!
Vậy mà lại gặp được Cố Miên, một tên ngốc không biết trả giá, bị cô bắt nạt đến thảm thương, nhưng không hé răng than phiền một chữ nào.
Hai tháng sau, Cố Miên đặt 2000 đô la Mỹ vào tay cô, và tiền lời 5.6 đô.
Lúc cậu ta tới trả tiền, Viêm Hề đang ngồi uống rượu với đàm bạn bè xấu xa, báo địa chỉ cho cậu ta, kêu cậu ta đưa tiền tới.
Cố Miên đến thật, chiếc áo sơ mi trắng sạch không hề ăn nhập với quán bar ngột ngạt tối tăm.
Cũng không biết do dây thần kinh nào có vấn đề, Viêm Hề đột nhiên trở nên rất tực giận, đứng trên sô pha, vung tiền trong tay lên, tiền rơi xuống như bông hoa tuyết đang múa lượn khiến cho quần chúng trành giành điên cuồng.
Còn Cố Miên yên lặng đứng trước mặt cô, khí chất dịu dàng như không không hề thay đổi, không hề tức giận như Viêm Hề đã nghĩ, thậm chí cũng không hề đau lòng.
Phải biết rằng, đó là số tiền cậu ta làm thêm vất vả hai tháng trời, cộng thêm tiền sinh hoạt của mình mới tạm coi là gom đủ.
Giây phút ấy, trong lòng Viêm Hề thấy khẽ nhói đau.
Cậu ta nói, “Tiền đã trả cho cậu rồi, tôi đi trước đây.”
“Này! Tên ngốc…”
Cô nhìn chiếc áo sơ mi trắng sạch ấy từ từ biến mắt khỏi tầm nhìn, trong lòng có một cảm giác khó chịu khó hiểu, còn có cả sự bực bội nữa!
“Thứ gì thế không biết…”