“Cô Sầm Uất Nhiên, có thể không hề khoa trương khi nói rằng, bây giờ em đã là một thành viên trong hàng ngũ phú bà hàng đầu, vô cùng cao quý, không sợ tôi tham lam ra giá trên trời à?”
“Phú bà hàng đầu?” Cô giật mình kinh hãi, “Có nghiêm trọng vậy không?”
“Đương nhiên rồi! Tôi còn biểu đạt tương đối hàm súc, nếu đổi lại là người khác có khi còn lập tức quỳ rạp xuống chân cầu bao nuôi ấy chứ.”
“Anh hài hước thật đấy!”
Ánh mắt Giang Dự trở nên trịnh trọng, “Nhiên Nhiên, tôi không nói đùa.”
Người con gái hơi ngẩn người.
“Thực ra…”
“Anh chị muốn uống gì ạ?” Nhân viên phục vụ quán đứng bên cạnh tươi cười cúi chào.
Giang Dự đã định chuẩn bị nói ra nhưng lại bị cắt ngang như vậy.
“Latte, còn anh?” Ngước mắt lên hỏi anh ta.
“Mocha.”
“Dạ vâng, xin anh chị đợi một lát.”
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, hai người lại tạm thời rơi vào trầm mặc.
“Thực ra, em không cần cảm ơn tôi.” Giang Dự cười nói, “Là chú Sầm. Chú sợ em gặp nguy hiểm cho nên mới tìm tôi nhờ giúp đỡ.”
“Nhưng người cứu tôi là anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Dự nhận ra được sự nghiêm túc trong đôi mắt cô, “Cho nên em hạ quyết tâm muốn trả ơn?”
“Có ơn tất phải báo đáp.”
“Nếu tôi chỉ muốn em lấy thân báo đáp thì sao?”
Sầm Uất Nhiên phút chốc thu lại ánh mắt, “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi.”
Giang Dự hơi ngẩn người, dường như có vẻ không tin nổi.
“Thật đấy.”
“…”
Giang Dự thầm mắng mình u mê, liều lĩnh như vậy, ngay cả tình hình còn chưa tìm hiểu rõ đã tùy tiện đề cập đến.
Còn về cái gọi là “bạn trai”, chỉ cần chưa biến thành “chồng” thì anh ta vẫn còn cơ hội, không phải vậy sao?
“Nếu anh muốn có sản nghiệp ở Giang Châu, tôi có thể…”
Người đàn ông cười khổ, “Nhiên Nhiên, tôi cứu em không phải vì những thứ đó. Luận về tiềm lực tài chính, Giang gia không hề kém hơn Sầm gia.”
Cô khẽ động môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Có một số chuyện thực sự không cần phải truy hỏi đến cùng.
Cà phê nhanh chóng được đưa lên.
“Latte của chị, mocha của anh, xin mời anh chị.”
Sầm Uất Nhiên dùng thìa khuấy, cầm cốc lên, khẽ nhấp môi một ngụm, trong vị đắng có vị ngọt.
Dịch thể ấm nóng chảy vào trong thực quản, tỏa hương thơm tinh tế.
Hai người ngồi gần nửa giờ đồng hồ.
“Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây.”
“Tiễn em.” Người đàn ông đứng lên theo.
“Tôi ở ngay phía đối diện, ngõ Thanh Đồng.”
“Cùng đi.”
Anh cầm ô che mưa, đi ra ngoài cửa.
Sầm Uất Nhiên không thể không đi theo.
Có những lúc, đàn ông cố chấp lên còn đáng sợ hơn cả phụ nữ, không nhiều lời, chỉ trực tiếp hành động.
Cũng không biết là đang hờn dỗi với ai.
Cũng may ô đủ lớn, che đủ hai người.
Vẫn cách một nắm tay, không xa không gần, hai người chuyên tâm đi đường, cẩn thận bước đi, không nói gì nữa.
Sầm Uất Nhiên là vì ngại ngùng không biết nói gì.
Còn Giang Dự đang nghĩ, không biết “bạn trai” mà Nhiên Nhiên nói là thần thánh phương nào, xem ra phải cho A Tam đi điều tra xem sao…
Người Giang Dự đang muốn đi điều tra lúc này, chỉ một khắc sau đã xuất hiện trước mặt anh ta.
Gần đây, Ân Hoán rất không ổn.
Vợ đã ba ngày liền không nói với hắn một lời, nhốt mình trong phòng, không cho hắn vào, cũng không chủ động đi ra ngoài.
Gạt tàn thuốc lá trong nhà đã đầy ắp, dưới đất toàn là đầu thuốc, quần áo bẩn chất thành đống – bẩn, loạn, tồi tệ.
Hắn không dám chọc giận cô.
Thậm chí còn thấy sợ hãi, sợ rằng hai người thực sự đến mức không thể cứu vãn nổi nữa.
Cho nên, buổi tối, hắn đều đến sòng bài ngủ, trưa ngày hôm sau đặt cược xong mới cưỡi xe mô tô quay về, tiện đường ghé qua quán đồ ăn Quảng Đông, mua về cho cô sủi cảo nhân tôm và bánh củ cải cô thích ăn nhất.
Nhưng hôm nay, khi hắn dừng xe lại, cởi mũ bảo hiểm ra, đang chuẩn bị lên lầu thì đã nhìn thấy cái gì?
Vợ mình đang sánh vai đi cùng một người đàn ông khác, cùng che một chiếc ô.
Ân Hoán thừa nhận, khoảnh khắc đó, hắn đố kỵ đến mức muốn giết người.
Đúng vậy, đố kỵ.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, quần tây thẳng tắp, khi hành động còn toát ra khí chất cao quý khiến người ta thấy tự ti, mặc cảm.
Dừng bước, Sầm Uất Nhiên dường như phát hiện ra, ngước mắt lên, ngẩn người.
Giang Dự thấy cô đột nhiên dừng bước lại, nhìn theo, thì phát hiện ra ở một lán che cách đó không xa, một người đàn ông toàn thân ướt đẫm đang nhìn về phía họ, mặt lạnh tanh không chút cảm xúc nào.
“Nhiên Nhiên, người đó…”
“Nhiên Nhiên?” Ân Hoán giơ tay, xoa đi những hạt nước trên mặt, “Gọi nghe thân thiết đấy.”
Sầm Uất Nhiên quay đầu đi, nhìn Giang Dự, “Tôi đến nơi rồi, anh về đi.”
“Sao nào, dám bảo vệ gian phu trước mặt anh cơ à, Sầm Uất Nhiên, em đúng là càng ngày càng giỏi rồi đấy!”
“Ân Hoán, mồm miệng anh sạch sẽ một tí có được không?”
Ba ngày nay, đây là câu đầu tiên cô nói với hắn, trong lòng Ân Hoán đau như bị kim đâm, nhưng nụ cười trên mặt vẫn chưa hề thay đổi.
“Chán ghét rồi à? Cái miệng thối tha này đã từng hôn từng chỗ trên người em rồi đấy.”
Mi tâm Giang Dự nhíu chặt lại.
Sầm Uất Nhiên tức đến mức toàn thân run rẩy, sự phẫn nộ, xấu hổ khiến hai má cô đỏ bừng lên, đặc biệt là lại ở ngay trước mặt Giang Dự, mấy phút trước cô còn thẳng thắn nói là mình đã có “bạn trai”, chỉ mấy phút sau, hiện thực đã giáng cho cô một cái bạt tai đau đớn.
Vô cùng xấu hổ.
“Đây là người mà em nói sao?” Giang Dự nhìn quét qua một lượt Ân Hoán từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh, “Ngoài cái mặt đẹp trai ra, còn lại chẳng có gì được cả.”
“Mẹ kiếp, mày có dám nói lại lần nữa không?”
Ân Hoán giơ tay ra túm lấy cổ áo hắn, Giang Dự xoay người né tránh, vung tay đáp lễ.
Sầm Uất Nhiên mạnh mẽ xen vào giữa hai người, “Đủ rồi!”
Hai người cùng lúc dừng tay, đều sợ làm cô bị thương.
“Giang Dự, anh đi trước đi.”
“Nhưng mà hắn ta…”
“Coi như tôi cầu xin anh đấy, anh đi đi.”
Hồi lâu sau, “… Được rồi.” Anh ta đặt chiếc ô vào trong tay cô, xoay người tiến vào trong màn mưa, bóng lưng nhanh chóng biến mất.
Sầm Uất Nhiên thu hồi cái nhìn, mặc kệ ánh mắt như muốn nổi nóng của Ân Hoán, đi thẳng lên lầu.
Cô vào trong nhà, cất ô đi, thay giày.
Ân Hoán vội vàng đi theo sau.
Loảng xoảng.
Đá cửa ầm lên….
“Anh không thoải mái, định trút giận lên cánh cửa đấy à?” Cô đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống.
“Sầm Uất Nhiên, em nói cho rõ ràng đi! Thằng cha đó là ai? Sao em lại đi cùng hắn?”
Ân Hoán xông đến trước mặt cô, trong mắt như thể có ánh lửa đang cháy.
“Chẳng phải là anh nhìn thấy rồi sao?” Cô cười lạnh, có ác ý vò đã mẻ lại còn sứt, nhìn chằm chằm biểu cảm trên gương mặt người đàn ông, không bỏ lỡ bất kỳ một tia đau khổ nào để lộ ra trên khuôn mặt ấy, không hiểu sao cô lại có cảm giác biến thái như vậy!
Đêm đó, có phải gương mặt cô cũng méo mó, dữ tợn như vậy không?
Khi nhìn hắn thân mật ôm ấp người phụ nữ khác, phẫn nộ đã thiêu đốt toàn bộ lý trí, cho nên cuối cùng với phạm phải một sai lầm trí mạng, nếu như không có Giang Dự…
Bây giờ, nỗi sợ hãi của cô đã sớm trở thành một bãi bùn!
Trong lòng Ân Hoán lộp bộp, cô sắp ngả bài hay sao?
Không…
“Vợ ơi, anh mua sủi cảo nhân tôm và bánh củ cải cho em, vẫn còn nóng đấy, phải xếp hàng dài ơi là dài…”
Trong lòng cô thoáng qua sự kinh ngạc, chẳng phải nên nổi cơn điên cãi nhau với cô một trận, sau đó ép hỏi thân phận của Giang Dự hay sao?
Sao hắn lại…
“Nào, còn nóng đấy, em ăn đi.” Hắn tách đôi đũa dùng một lần ra, sát bỏ đi những chỗ còn dính vụn gỗ, nịnh nọt đặt vào tay cô.
Sầm Uất Nhiên không cầm lấy, hắn cố gắng nhét vào trong tay cô.
“Là cửa hàng bình thường em thích ăn nhất đấy, nếm thử xem…”
Ánh mắt như thể gặp ma.
“Được, vậy anh đút cho em ăn…” Người đàn ông ngồi xổm bên bàn trà, gắp một miếng bánh củ cải cẩn thận đưa đến bên miệng cô, “Vợ à, em ăn một miếng nào…”
Máy móc mở miệng, cắn một miếng, nhai mấy cái, rồi nuốt xuống bụng.
“Em có muốn uống nước không? Anh rót cho em…” Nói xong, lại đặt đũa xuống đi vào phòng bếp.
Khi hắn đi ra, trong tay đã có một chiếc cốc thủy tinh, miệng cốc vẫn còn bốc hơi nóng.
Ân Hoán muốn cho cô uống.
Sầm Uất Nhiên quay đầu đi, người đàn ông cứng đờ đứng tại chỗ.
Hồi lâu sau, cô nói: “Uống sữa chua.”
Ân Hoán phản ứng lại, hai mắt sáng lên, “Em đợi nhé, anh đi mua ngay!”
Lao ra ngoài cửa như một cơn gió.
Sầm Uất Nhiên thở một hơi thật dài, bóng lưng thẳng tắp đột nhiên sụp xuống, mềm oặt đổ người lên ghế sô pha.
Cô cần thời gian để bình tĩnh lại.
Lại nói ở bên kia, sau lễ truy điệu, khách khứa đều đã đi hết, Sầm Đóa Nhi tiễn hết đám phóng viên đi rồi mới có thời gian hít thở.
Xoay người liền nhìn thấy một bóng lưng quyen thuộc đang đi ra bên ngoài.
“A Chinh! Anh đợi đã!”
Bước chân vẫn không ngừng lại.
Sầm Đóa Nhi cắn răng, “Lục Chinh! Anh đứng lại!”
Sự yêu thích của cô ta giành cho Lục Chinh chưa bao giờ che giấu, đáng tiếc, đối phương vẫn luôn giả ngốc, ngay cả một tiếng cũng không chịu đáp lại cô ta.
“Có chuyện gì?”
Cô gái hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt anh, “Cảm ơn anh hôm nay đã đến đây.”
“Lục Thị và Sầm Thị xưa nay vẫn có quan hệ hợp tác, huống hồ chủ tịch Sầm lại là trưởng bối.”
“Dạo này anh có thời gian không, em vừa mới tiếp quản công ty, hạng mục hợp tác giữa hai nhà có lẽ vẫn cần anh giải thích một chút.”
“Hỏi thư ký Trần.”
“…”
“Nhưng có một số điều cơ mật quan trọng…”
“Chuyện hợp tác với Sầm Thị không qua tay tôi, giao toàn quyền cho Hàn Uy phụ trách, cô cần thì có thể tìm cậu ta.”
Nói xong, xoay người rời đi, bóng lưng thẳng tắp.
Sầm Đóa Nhi cắn răng, thầm hạ quyết tâm: Lục Chinh, sẽ có một ngày anh sẽ là vị thần quỳ dưới váy em!
Không hề hay biết bản thân mình đã trở thành đối tượng được một cô gái thề quyết tâm chinh phục, Lục Chinh vừa lên xe đã nhận được điện thoại của một cô nàng nào đó.
“Ở bên kia núi, bên kia biển, có một đàn tinh linh màu xanh, chúng vừa hoạt bát lại thông minh, chúng nghịch ngợm lại nhanh nhẹn…”
Còn chưa nói gì, đã hát một bài hát trẻ con.
“Oh, tinh linh xanh đáng yêu…”
…
“Oh, tinh linh xanh đáng yêu …”
Người đàn ông không nói gì, để mặc cho cô hát, trong mắt dần hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“… Có hay không?”
Cuối cùng cũng hát xong, bắt đầu đòi phần thưởng.
“Cũng tạm.”
Đàm Hi thay đổi sắc mặt, “Không được nói “cũng tạm được”, phải nói là – hay lắm!”
“…”
“Nào, em nói một câu, anh nói theo nhé. Khụ khụ… Em hát hay lắm! Cực kỳ hay! Hay vô cùng! Hay nhất thiên hạ luôn!”
Khóe miệng Nhị gia giật một cái, đúng là không thể dừng uống thuốc được.
“Lục Chinh! Anh không nói gì là sao hả?”
“Không có ý gì hết.”
“Hừ! Sao anh không biết khen em lấy một câu hả?”
“Ngoan nào, anh sợ em kiêu ngạo thôi.”
“Anh không khen thì em cũng vẫn kiêu ngạo mà.”
“Ừ, thế thì càng không thể khen được.”
“…”
“Anh đang làm gì thế?” Lan man một hồi, cuối cùng cô nàng Đàm cũng khôi phục lại bình thường.
“Vừa tham gia một lễ tang.”
“Ồ.” Đây là một chuyện đau buồn, “Thế bao giờ anh lại đến Tân Thị nữa?”
Người đàn ông khẽ cười, đáy mắt trà lên sự bất đắc dĩ: “Anh vừa mới về chưa được một tuần.”
“Ờ, thì ra đã qua lâu như vậy rồi, nói đi, bao giờ?”
“Em ấy à…”
Đàm Hi hừ hừ.
“Nghe nói gần đây bọn em có bài kiểm tra nhỏ…”
“Ngưng ngay! Có thể nói chuyện ngoài chuyện học được không hả?”
“Ví dụ như?” Nhị gia nhướng mày.
“Ừm… anh thích tư thế nào?”
Nhất thời, anh còn chưa phản ứng lại kịp.
“Kiểu cưỡi ngựa, kiểu vào từ đằng sau, kiểu Quan Âm ngồi đài sen…”
“Đàm Hi! Có phải em lại ngứa ngáy rồi không hả?”
“Đúng đấy, đúng đấy! Anh đến đánh em đi?”
“Đừng có học những lời nói thô tục đó.”
“Hừ! Em thích thô đấy thì sao, anh quản được chắc?”