Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 217: Rau cải trắng và heo rừng




“Đệch! Cái qué gì đấy…”

Óe!

Đàm Hi ngây ngốc luôn rồi.

“Sao không mắng tiếp đi? Hửm?” Người đàn ông cười nhạt, khuôn mặt anh tuấn như phủ thêm thép tắm dưới ánh trăng càng lạnh lẽo kiêu ngạo, giống như…

“Cậu…” Trong lòng cô rất thích, người cô nhớ nhung suốt nửa tháng nay xuất hiện trước mặt cô cứ như từ trên trời rơi xuống, nếu không phải là gương mặt lạnh lùng này quá mức đáng sợ thì Đàm Hi đã nhào luôn vào trong lòng anh, sau đó chà xát cọ cọ…

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nhào vào trong lòng, tư vị ương ngạnh ngước cố lên nhìn anh quả thực không dễ chịu chút nào, đặc biệt là người này còn đang trưng ra bộ mặt lãnh đạm…

“Sao anh lại đến đây?” Cẩn thận dè dặt hỏi.

“Không đến đây thì sao được chứng kiến em đánh người thô bạo? Lăng nhăng hết người này đến người khác?” Đôi môi mỏng hé mở rồi lại khép lại thốt ra từng chữ lạnh lùng.

Đàm Hi vốn dĩ còn muốn giải thích, nghe vậy liền nổi giận, nhe răng nanh lên, “Em lăng nhăng hết người này đến người khác thế nào? Là do cái tên đó kỳ quái, đầu óc có vấn đề chứ! Em bị cái tên chó điên đó ngang nhiên chặn đường, anh không những không an ủi em mà còn trách em dẫn dụ chó điên đến đây à? Lục Chinh, anh là đồ khốn nạn không có lương tâm!”

Một khi đã phát tác, cô cứ tưởng rằng anh sẽ nổi giận, nhưng không ngờ sắc mặt người đàn ông lại hòa hoãn hơn đôi chút: “Chó điên?”

“Vừa đến đã cắn người, không phải chó điên thì là cái gì?”

“Rất tốt.”

Cái gì?

“Lần sau em tránh xa chó điên ra.”

Đàm Hi ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Chinh giơ nắm tay lên khẽ ho, không tự chủ tránh ra.

“Khụ khụ… dám hỏi, anh đang ghen đúng không?”

Ánh mắt trầm lặng.

Cô nàng nào đó đứng ưỡn ngực, cằm hơi nhếch lên, “Đây chính là tiềm lực thị trường của bà đây! Anh đã nhìn thấy chưa hả?”

“Anh chỉ nhìn thấy một con gà trống nhỏ đắc ý thôi.”

“Con gà trống? WTF?”

“Lại nói tục, trừ một trăm.”

“Đệch! Lần trước anh đã trừ một nửa rồi!”

“Trừ tiếp một trăm.”

“Đ.…”

Lời còn chưa nói hết ra, đã bị một tiếng “hửm” của người đàn ông dọa cho khiếp sợ, nuốt gọn vào trong.

“Đánh nhau, về muộn, nói tục.” Lục Chinh tiến lên một bước, khẽ ngửi trước mặt cô, sắc mặt đột nhiên âm trầm, “Còn uống rượu nữa cơ à? Xem ra, sinh hoạt phí tháng sau em định không cần luôn đúng không?”

“Em không uống rượu!”

“Thế sao trên người em lại có mùi rượu?”

“Là người khác uống.”

“Ai?”

“Một đám người!”

“Là nam hay nữ?”

“Đều có hết.”

“Hừ, lần này nói em lăng nhăng không sai đấy chứ?”

“Lục Chinh, anh là đồ khốn nạn!” Đàm Hi tức đến giậm chân, “Đó là em đi xã giao thông thường! Xã giao bình thường đó! Anh có hiểu không hả?”

“Không hiểu.”

Đàm Hi: “…”

“Nửa đêm em không ở trong ký túc xá, còn ra ngoài làm gì?”

“Em đi vì việc của trường!” Cô gái tức đến phồng mang trợn má.

“Trường học bắt em nửa đêm không về à?”

“Em đâu có nửa đêm không về… thôi xong rồi!”

Đàm Hi nhìn đồng hồ rồi ngẩng đầu lên cười khổ, âm thầm chửi rủa người đàn ông đối diện bằng ánh mắt, “Lần này đúng là nửa đêm không về thật rồi…”

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Khách sạn.”

“… Anh là đồ lưu manh!” Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào mơ hồ.

He he, lại muốn hạ gục lão già kia!

Trèo lên ghế lái phụ, thắt dây an toàn, Đàm Hi liếc nhìn anh, “Anh lái xe đến đây à?”

“Nếu không thì sao?”

“Anh không thể nói chuyện tử tế được à?”

“Ông đây không trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn.”

Đàm Hi: “…”

Đi xe mười phút, Lục Chinh đỗ xe rồi đến quầy lễ tân làm thủ tục, cầm thẻ phòng, kéo Đàm Hi đang tức giận đùng đùng đi vào thang máy.

Đinh!

Cửa phòng mở ra, Đàm Hi giơ tay ra ấn công tắc đèn ở trên vách tường.

Tạch!

Căn phòng sáng bừng lên.

Người đàn ông giơ chân đá cửa đóng cửa phòng lại, Đàm Hi bị anh ấn vào sau cửa, mặt đối mặt, ngực đối ngực, khí nóng phả ra.

Bốn mắt nhìn nhau, tầng tầng lớp lớp ái muội nảy nở.

“Hình như đầy đặn lên không ít thì phải?” Giọng điệu trêu đùa, đuôi mắt cong lên.

Đàm Hi cắn môi, mắng một câu “hạ lưu”, đổi lại là một trận cười nhẹ của người đàn ông.

“Đồ nhóc con vong ân phụ nghĩa!”

“Xì…” Cô gái nghẹn đến đỏ cả mặt, “Đừng có sờ lung tung! Ài… sao lại bóp em? Không đau à…”

“Vất vả cấy cày, mồ hôi như mưa, còn không cho anh được nghiệm thu thành quả nữa à?”

Bốp!

“Cút!”

Người đàn ông không lùi lại mà còn tiến lên, bờ môi mỏng hơi lạnh ngậm lấy đôi môi anh đào nõn nà, gắn chặt lấy nhau, nỗi tương tư nửa tháng trời dường như bộc phát ra trong nụ hôn này.

“Ư…” Đàm Hi nhìn dáng vẻ gấp gáp không thể chờ đợi được của anh liền thấy buồn cười.

Một cái tát nhẹ vỗ vào mông cô, “Tập trung vào.”

“Khà khà… anh thật tức cười!”

Lục Chinh nhân cơ hội cô mở miệng thầm thì, không tốn chút sức nào cạy miệng cô ra, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng, nhưng không hề nếm được mùi rượu…

Hôn xong, Lục Chinh buông cô ra, Đàm Hi thở hổn hển, gò má đã ửng đỏ lên, con ngươi đen láy như vừa được nước rửa qua, ánh mắt người đàn ông phút chốc trở nên tối tăm.

“Anh đi đường xa đến đây chỉ là vì thế này thôi à?” Cô nghiêng mắt nhìn cô, như cười như không.

“Ừ.” Nghĩ lại, bổ sung thêm một câu: “Là để ngủ với em.”

“Phì! Đã từng này tuổi rồi mà anh còn mặt dày thế sao?”

“Có lớn tuổi hơn nữa cũng vẫn có thể khiến em phải xin tha.”

“Em sợ anh kiệt sức mà chết.”

“Trước lúc đó, anh chắc chắn khiến em phải chết ở trên giường.”

“Đồ quỷ háo sắc! A!”

Lục Chinh bế cô lên, “Nếu không làm gì đó, thì thật có lỗi với câu mắng của em!”

“Em sai rồi!” Chớp mắt, cái miệng nhỏ xinh chép chép, vô cùng đáng thương.

“Giả bộ ít thôi.”

Đàm Hi lườm anh, “Đây gọi là tình thú!”

“Đừng nôn nóng, lên giường rồi anh sẽ nói cho em biết cái gì là – tình – thú!”

“Anh… ưm…”

Bốn mươi phút sau.

Đàm Hi nằm bò trên giường như chó chết, hai chân dang ra, chân tay vô lực.

Người nào đó vừa được đã cơn thèm đang dựa vào đầu giường, bàn tay đặt trên tấm lưng trần của người con gái, tay còn lại đang kẹp điếu thuốc, hút từng hơi một.

“Uống…” Đàm Hi mở miệng nói, mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc.

“Uống nước à?”

Cô gật đầu.

Người đàn ông xuống giường, lấy chai nước suối từ trong tủ lạnh ra, mở nắp, đưa cho cô.

“Này.”

Đàn ông sau khi được thỏa mãn thường cực kỳ dịu dàng, anh dìu cô dậy, sau đó đặt lưng cô dựa vào lồng ngực mình, “Há miệng ra.”

Đàm Hi ngoan ngoãn nghe lời.

Uống hết nửa chai nước, cô lắc đầu, Lục Chinh thu chai nước lại, tiện tay đặt trên chiếc tủ đầu giường.

Lại nghỉ ngơi thêm mười lăm phút nữa, Đàm Hi mới cảm thấy mình như sống lại.

“Làm em đau à?”

“Anh còn dám nói nữa!” Người con gái lấy hai tay che mặt, “Mấy cái đó… ai dạy anh thế?”

“Còn muốn nữa à?”

“Cút!”

“Nói đi, tối nay rốt cuộc em đã đi đâu?” Toàn thân mùi thuốc lá và rượu, rõ ràng là đã đi đến chốn chơi bời của đám đàn ông.

Đàm Hi há hốc mồm, “Đến lúc này rồi anh vẫn còn nghi ngờ em à?”

“Không nói à?” Mặt mày lạnh lùng nghiêm nghị.

“Đúng là đàn ông kéo quần lên rồi thì không chịu nhận nữa, anh kéo quần lên rồi còn muốn trở mặt nữa à?”

Anh liếc nhìn cô thật sâu: “Đàm Hi, anh phải chịu trách nhiệm với em …”

Trái tim nhảy vọt.

“Nếu không em không có ai quản giáo, càng ngày càng ngông cuồng.”

Đàm Hi: “…” Anh không bổ sung thêm vế sau đó, có được không?

“Nói đi.”

“Không có sức.”

“Đừng có kiếm cớ!”

“Tất cả là tại anh, không biết nhẹ nhàng thôi!”

“Chê anh chân tay thô lỗ à?”

“Anh còn không thô ư?”

“Còn có thứ thô hơn nữa đấy.”

“…” Anh giỏi.

Cuối cùng, Đàm Hi kể lại mọi việc.

“Tống Tử Văn?” Người đàn ông nhíu mày.

“Ừm! Anh quen à?”

Đợi đã… anh ta cũng mang họ Tống.

Đàm Hi thử mở lời: “Chẳng lẽ có liên quan đến Tống Bạch, cũng là họ hàng của anh à?”

“Anh cả của Tống Bạch.”

“Vậy anh với anh ta ai lớn hơn?”

Lục Chinh tóm lấy tay cô, “Em nói xem ai lớn hơn?”

Khóe miệng Đàm Hi co giật, cái đồ lưu manh!

“Em hỏi là về tuổi… hơn nữa, làm sao em biết được của anh ta thế nào…”

Bỗng nhiên, cổ tay cô bị siết chặt hơn, “Em dám?”

“Đấy là tự anh hỏi nhá, bây giờ đã không chịu được nữa à? Đáng đời!”

Mặt Lục Chinh tối sầm lại.

Đây có phải là tự đập đá vào chân mình không?

“Anh có nói không hả, rốt cuộc là ai lớn tuổi hơn?”

“Bọn anh sinh cùng năm.”

“Tháng mấy?”

“Anh sinh trước cậu ta nửa tháng.”

“Nói vậy tức là anh ta cũng phải gọi anh là anh giống Tống Bạch đúng không?”

“Ờ.”

Đàm Hi thay đổi tư thế, nghiêng người, đường cong từ lưng kéo dài đến cổ, tấm lưng trần trắng nõn lộ ra trước mặt người đàn ông.

Hít sâu một hơi.

“Anh đến Tân Thị làm gì?”

“Ngủ với em.”

“…”

Lại một hồi động tình kiều diễm, cả căn phòng thơm ngát.

Đàm Hi cảm thấy mình chính là một cây cải trắng, để cho con heo rừng mọc răng nanh nhọn hoắt là Lục Chinh thèm nhỏ dãi!

Còn thê thảm hơn cả hoa lê trắng trong cơn mưa bão!

Sau một đêm bị tàn phá, cô ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Bên gối đã không còn ai nữa, xuyên qua rèm cửa sổ đã khép lại có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng sáng loáng.

Là một ngày nắng rực rỡ.

Theo thói quen duỗi người, giang rộng tay chân ra cô mới phát hiện toàn thân mình đau nhức, cũng may không có cảm giác dính ướt, nếu không, cô thực sự sẽ không chịu nổi mắng anh, mặc kệ có bị trừ tiền sinh hoạt tháng sau nữa nữa nữa nữa.

“Dậy rồi à?” Người đàn ông đẩy cửa bước vào, quần kaki màu cà phê nhạt phối với áo POLO màu xám đậm, nhìn có vẻ vừa nhàn tản lại tùy ý, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ cầm thú đêm qua.

“Mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ.”

“Em ngủ lâu vậy cơ à?” Đàm Hi ngồi dậy, động tác quá gấp gáp, chăn trượt xuống dưới, để lộ ra một mảng trắng nõn trước ngực.

Cô dứt khoát lấy ga giường trùm kín người, đi từng bước nhỏ vào nhà tắm.

Người đàn ông nghiêng người dựa vào bên cửa, thấy vậy, xùy nhẹ một tiếng: “Có phải chưa nhìn thấy bao giờ đâu chứ…”

Phịch!

Đập cửa!

Đàm Hi quấn khăn tắm đi ra, Lục Chinh ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là một chiếc laptop và một đống tài liệu.

“Quần áo ở trong tủ ấy, em xem có mặc vừa không.” Anh không ngẩng đầu lên, động tác ký tên vẫn không ngừng lại.

Chẹp chẹp, đàn ông chuyên tâm làm việc cởi bỏ đi bộ da sói liền biến thành mặt người dạ thú, đừng nói, trông cũng vui mắt ra phết.

Đàm Hi đã nhìn đến ngây người, không ngừng cười ngây ngốc.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, “Vẫn còn muốn nữa à?”

Sắc mặt người con gái trắng bệch, quay người trốn vào phòng ngủ.

Đóng cửa lại, một giây sau, lại mở ra, thò một cái đầu ra…

“Già còn mất nết! Hừ!”

Mi tâm Lục Chinh giật giật, giơ tay xoa huyệt thái dương, nhưng bờ môi mỏng đã hiện lên một nụ cười nhàn nhạt không dễ nhận thấy, giống như bất đắc dĩ, lại giống như cưng chiều.

Đàm Hi mở tủ ra, bên trong có ba túi giấy màu hồng phấn.

Lại một lần nữa khinh bỉ gu thẩm mĩ của người đàn ông, cũng may, bên trong là một chiếc váy liền in hoa nhí màu xanh da trời.

Hai túi còn lại, một túi là mấy bộ đồ lót, một túi còn lại đựng giày xăng đan, bên trên điểm xuyết cánh hoa nhỏ ưu nhã, có lẽ là cùng một bộ với váy.

Thay váy xong, buộc tóc lại thành búi, nhìn lại một lượt bản thân ở trong gương, Đàm Hi gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.

“Em xong rồi.”

Lục Chinh nghe vậy ngẩng đầu lên, hơi ngừng lại, “Mắt nhìn của anh cũng khá đấy chứ.”

Đàm Hi chớp mắt, “Ý anh là đồ hay là người?”

“Cả hai.”

“Thế thì còn được.”

Lục Chinh đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, giơ tay vòng qua người cô, “Đi thôi.”