“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.” Tống Tử Văn lên tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng bao, đi đến cuối hành lang.
“Anh, anh đang ở Tân Thị sao?” Vừa nhấn phím nhận cuộc gọi, anh chàng kia đã sốt sắng hỏi.
“Tiểu Bạch?” Anh ta cầm điện thoại xuống nhìn, rồi lại nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ.
“Em dùng điện thoại của ai vậy?”
“Anh, lúc nào rồi mà anh còn để ý đến điện thoại? Là thế này… em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Tống Tử Văn nheo mắt, có một khoảnh khắc anh ta rất muốn đập vỡ điện thoại.
Hít sâu một hơi, cố nén lại cơn giận: “Nói, đi.”
Đầu bên kia, Tống Bạch đột nhiên rùng mình một cái, hàm răng cắn phập xuống môi, đau đến mặt mày méo mó.
Chu Dịch giơ khẩu hình miệng với Tống Bạch: Cậu nói đi chứ!
“Em đang ở trong đồn cảnh sát.”
“Nguyên nhân?” Giơ tay, ấn lấy huyệt thái dương.
“Đua xe ngoài vòng đường cao tốc…”
“Tống Bạch! Em giỏi quá rồi nhỉ?” Vành mắt người đàn ông như sắp nứt ra tới nơi.
Cái thằng phá của này!
Đồng chí Tiểu Bạch đã liệu được từ trước nên lập tức cầm điện thoại ra xa, đợi đến khi anh trai gầm gào xong mới đặt lại bên tai, “Anh, anh chào hỏi giúp em đôi câu đi…”
“Tự mình đi đi.”
“Cái tên cảnh sát đó chắc chắn là mới tới, lại giữ luôn điện thoại của em rồi!”
“Vậy bây giờ em đang dùng cái gì?”
“Điện thoại công cộng. Quan trọng là trong toàn bộ danh bạ điện thoại những người quen biết của em, em chỉ nhớ được số của một mình anh thôi…”
Trầm ngâm giây lát, “Ngoài em ra còn có ai nữa?”
Tống Bạch xoay người liếc nhìn sang bên cạnh, hai mắt Chu Dịch mơ màng, gọi hắn làm gì chứ?
“Chu Dịch.”
Người nào đó bị điểm danh bỗng nhiên hiểu ra, sau đó người rủ xuống bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được, giống như trái cà héo quắt.
Bên tai không ngừng lặp lại hai chữ: Thôi toi rồi!
Con sói đuôi dài phúc hắc Tống lão đại chắc chắn là đang hung hăng ghi nhớ món nợ này của hắn!
Bạn nhỏ Chu Dịch tỏ vẻ muốn khóc…
“Anh biết rồi.”
“He he… cảm ơn anh.” Bạn Bạch cười u ám.
“…”
Cúp điện thoại, Tống Tử Văn nhanh chóng gọi đến một dãy số, “Cục trưởng Vương chào anh, tôi là…”
Bận rộn xong, cất điện thoại đi, xoay người đi vào trong phòng riêng.
Toàn bộ quá trình chỉ chưa đầy năm phút.
Còn đầu bên kia, Tống Bạch và Chu Dịch cũng nghênh ngang rời khỏi đồn cảnh sát.
“Trợ lý Tống có việc bận sao?” Quan viên A tỏ vẻ thân thiết.
Khua tay, bình tĩnh ngồi xuống, “Chuyện nhỏ thôi.”
Thấy anh ta không muốn nói nhiều, cũng không ai nhắc đến nữa, hàn huyên một hồi, đã đến lúc nâng ly.
“Xin lỗi, lát nữa tôi còn phải lái xe về thủ đô.” Tống Tử Văn không động đến ly rượu trước mặt, mặc dù đó là rượu Mao Đài chính tông.
Tâm tư mọi người quay ngược trở lại, thấy khi nãy rót rượu, anh ta không hề lên tiếng ngăn cản, nhất thời hiểu ra.
“Trợ lý Tống khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, chiều nay lại phải mệt nhọc rồi, chi bằng nghỉ ngơi lại một đêm, ngày mai hãy đi?”
“Đúng đấy, mấy người chúng tôi vẫn còn có một số công việc muốn xin ý kiến của anh.”
“Thủ đô cách Tân Thị ít ra cũng phải ba bốn giờ đồng hồ lái xe, lái xe ban đêm bất tiện lắm, ngày mai về sau cũng chưa muộn mà…”
Hàng loạt những lời khuyên giải vỗ về giữ lại, Tống Tử Văn không thể khước từ, đành phải cố gắng mà… chấp nhận.
Đàm Hi chỉ cúi đầu gắp thức ăn, nhưng tai đã dựng cao lên, nghe vậy liền hừ thầm một tiếng, miệng đầy giọng quan, toàn là chiêu trò, họ không thấy mệt hay sao?
Tống Tử Văn uống ly đầu tiên, bầu không khí trên bàn mới thực sự trở nên náo nhiệt.
Qua ba tuần rượu, mọi người đều đã ngà ngà.
Đàm Hi đã ăn no, sau khi chào hỏi với Phạm Trung Dương liền chuẩn bị lượn đi.
“Bạn học này…” Quan viên B lên tiếng, nhân tiện nấc luôn một cái.
Đàm Hi không dừng bước lại, rõ ràng còn chưa ý thức được tiếng “bạn học” này là gọi mình.
Cho đến khi hai ba bốn năm tiếng liên tục truyền đến, cô mới phản ứng lại, “Anh gọi tôi sao?”
“Đúng vậy, gọi cô đấy…”
“Có chuyện gì sao?”
Đàm Hi có chút ấn tượng với người này, đó là quan chức bụng to, lúc trước khi cô giảng giải bình tranh, người này còn từng chen vào.
“Không giấu gì cô, tôi cũng tốt nghiệp đại học T, cũng được coi là bạn cùng trường với cô…”
Ánh mắt Đàm Hi căng thẳng, bỗng chốc cảnh giác.
Cô không cho là mặt mũi mình lại đến mức có thể khiến cho một vị quan đã quen ăn cơm chùa có địa vị cao lại chủ động làm quen, trừ khi là có ý đồ gì khác!
Quả nhiên…
Người đó cười híp mắt lại nói: “Màn đọ sức ngày hôm nay giữa cô và trợ lý Tống vô cùng đặc sắc, kiểu gì cũng nên uống một ly chứ, đúng không?”
Đôi mắt khẽ lướt qua ánh sáng cay nghiệt.
Tống Tử Văn cười không nói gì, còn uống một ngụm rượu, ánh mắt thăm hỏi nhìn về phía Đàm Hi.
Ngẩn người chốc lát, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác quái dị ở trong lòng đó là từ đâu tới, theo lý mà nói, vị trí hai bên tay trái tay phải của vị đại Phật lãnh đạo Tống này có lẽ phải được tranh giành kinh lắm, tiến lại gần, dễ lấy lòng, nhưng sao lại đến lượt mình thế này?
Hừ…
Ra là muốn dùng cách này sao?
Lập tức đôi mắt lộ vẻ lãnh đạm, “Xin lỗi, tôi không biết uống rượu.”
Mọi người im lặng, không khí nhất thời ngưng trệ.
Đàm Hi đứng nguyên tại chỗ, cằm khẽ hếch lên, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
Trên mặt người đàn ông bụng bự thoáng qua sự xấu hổ, khẽ liếc nhìn qua Tống Tử Văn, thấy cánh môi anh ta đang ngậm cười, chưa hề nổi giận, cho nên hắn cũng không tiện phát hỏa.
Cục diện nhất thời rơi vào bế tắc, không một ai dám cuồng ngôn, cũng không dám tự tiện hành động.
“Đến đây.” Tống Tử Văn phá tan bầu không khí yên lặng, vẫy tay với Đàm Hi.
Phạm Trung Dương giật mình, phản ứng lại, điên cuồng chớp mắt với Đàm Hi: hảo hán không chịu thiệt trước mắt!
“Đến đây.” Lần thứ hai.
Đàm Hi do dự giây lát, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tao nho nhã của Tống Tử Văn, cuối cùng mới đi lại.
“Ngồi xuống.” Anh ta chỉ vào vị trí bên cạnh.
Đàm Hi nhướng mày, trước khi lời từ chối được nói ra, Tống Tử Văn nhìn cô một cái đầy lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ chần chừ nhìn vào mấy vị quan viên đang theo sát diễn biến tiếp theo của câu chuyện, Đàm Hi nhíu mày, đôi mắt trầm tư, cuối cùng cũng ngồi xuống.
“Hình như tôi chưa hỏi cô tên là gì?”
“…”
“Không thể cứ gọi mãi là bạn học được đúng không?”
Đàm Hi liếc nhìn anh ta, như cười như không.
Tống Tử Văn cũng nhìn cô chằm chằm.
Mọi người quay sang nhìn nhau, bầu không khí trở nên có chút quái dị, cho đến khi Phạm Trung Dương ho khụ hai tiếng để nhắc nhở, người con gái tươi cười nói: “Đàm Hi.”
Người đàn ông tự giới thiệu tên mình, “Rất vui được quen biết cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Có qua có lại, bầu không khí mới dần hòa hoãn trở lại.
Đàm Hi một lần nữa nói muốn đi, bị Tống Tử Văn lặng lẽ ngăn cản.
“Không muốn tình huống như thế xảy ra lần nữa thì an phận chút đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Cô nhóc này cũng coi là người nhạy bén, nhìn tuổi có vẻ vẫn còn nhỏ nhưng trong lòng đã sành sỏi nhiều thứ, chỉ sợ những người này có chủ ý gì đều bị cô nhìn thấy rõ mồn một.
Có thể nén lại được để ủ mưu tính kế, chỉ riêng tâm tính này đã rất hiếm có rồi.
Đúng là một cô gái thông minh!
Nhưng trên thực tế, trong lòng Đàm Hi không hề bình tĩnh như cô thể hiện ngoài mặt.
Ai nấy đều mang bản mặt với cái miệng bẩn thỉu, thật khiến người khác buồn nôn, chỉ muốn đập cả bàn thức ăn này vào mặt đám người đó.
Cô có thể làm như vậy, nhưng mọi chuyện sau này sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa, hiện tại cô cũng không phải chịu thiệt gì, lại được lãnh đạo Tống bảo đảm cho, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, cho nên mới yên tâm ngồi xuống.
Sau đó, còn có mấy người không biết điều muốn xúi giục Đàm Hi kính rượu Tống Tử Văn, đều bị anh ta chặn lại, cô chỉ cần ngồi ăn.
Trong nháy mắt, thiện cảm giành cho vị lãnh đạo Tống đã tăng lên gấp bội.
Không kiêu ngạo, không nóng nảy, không tham lam, không mĩ sắc, quan trọng là biết phân biệt nặng nhẹ trái phải, nói gì với ai, trong trường hợp nào nên làm việc gì, anh ta đều phân rõ ràng để xử lý cho hợp lý.
Vừa không đắc tội đối phương, lại âm thầm bảo vệ Đàm Hi.
Trong lòng cô thực sự thấy vô cùng buồn bực, ra khỏi cửa hít thở không khí, cũng không biết khi nào mớ kết thúc được.
Dựa vào lan can, không khỏi nghĩ đến Chày Gỗ, không biết giờ này anh đang làm gì.
Cầm điện thoại ra mới phát hiện tối qua khi đi lượn đêm cùng Hàn Sóc, uống say đến mơ màng, sau đó lại quên sạc điện thoại, buổi chiều, điện thoại không cầm cự được nữa nên đã tự động sập nguồn luôn rồi.
“Ài…”
Cô xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Đập vào mắt cô là cô gái mặc đồng phục, cũng là người đến đây cùng tiếp khách, đến khi lại gần nhìn, cô lại cảm thấy vô cùng quen mắt.
“Là cô sao?” Đàm Hi sáng bừng mắt lên.
Lúc trước trên bàn cơm, cô chỉ lo vùi đầu vào ăn, chỉ muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, cho nên không xem xét tỉ mỉ, lần này gặp mặt, có muốn không nhỡ rõ cũng khó.
Thời Nguyệt đã uống đến hơi choáng váng, bỗng nghe thấy có người hô lên, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi, một giây sau, ý cười đã hiện rõ trên đôi môi, “Là cô sao, trùng hợp quá…”
“Cảm ơn khăn giấy của cô.”
Khua tay, “Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Giang hồ cấp cứu, dù có là chuyện nhỏ thế nào thì cũng là ân tình.” Đàm Hi chớp mắt, dường như không có chút nào xấu hổ vì “buồn đi ị mà hem có giấy”.
Bật cười.
“Cái đó… đừng để ý nha! Tại cô đáng yêu quá, tôi không nín lại được.”
Đàm Hi trầm mặc.
Đáng yêu?
Rõ ràng cô là người ngông cuồng ngầu lòi ra cơ mà?
Đến khi Đàm Hi giải quyết xong vấn đề sinh lý và đi ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện Thời Nguyệt đang đứng dựa vào tường đợi cô, trong lòng bỗng chốc vô cùng ấm áp.
“Cùng đi đi.” Thời Nguyệt cười nói.
“Được! Tôi tên là Đàm Hi, Đàm trong đàm thoại, Hi trong đông đúc náo nhiệt, tân sinh viên khoa nghệ thuật đại học T.”
“Cô mới là sinh viên năm nhất sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Ách… không có vấn đề gì, nhưng thông thường xuất phát từ các phương diện thì khi tham gia vào các buổi triển lãm tranh được tổ chức, trong khoa sẽ chọn các sinh viên năm ba năm tư đến giúp đỡ.”
“Vì đàn chị đã được sắp xếp từ trước đột nhiên xin nghỉ cho nên tôi mới bị bắt đi thay.”
“Vậy à… quên không giới thiệu bản thân, Thời Nguyệt, Thời trong thời gian, Nguyệt là bộ vương đi cùng bộ nguyệt. Chúng ta học cùng khoa, nhưng tôi đã học năm ba rồi.”
“Họ Thời sao?” Đàm Hi hơi ngẩn người.
“Ừm, họ này không hay gặp lắm.”
Không trùng hợp đến mức đó chứ?
Đợi đã…
Lần trước Kẹo Thập Cẩm đã nói, anh ta có một người em gái tên là gì ấy nhỉ…
Thời Nguyệt?
Đàm Hi chép miệng, sóng vai đi với cô gái nhưng ánh mắt lại không khỏi quan sát gương mặt đó, càng nhìn càng thấy ngạc nhiên, ngoài miệng và hình thái gương mặt ra, những bộ phận còn lại đều giống Thời Cảnh không có gì khác biệt.
“Đợi đã…”
Đàm Hi đi đến trước cửa thang máy, đôi chân vừa bước tới liền vòng trở lại, lại chạy đến như một cơn gió, đứng vững trước mặt Thời Nguyệt.
“Cô …”
“Chị cầm lấy cái này.” Đàm Hi lấy ở chỗ lễ tân một túi khăn giấy nhét vào tay cô.
“Gì thế?”
“Trưa nay em mượn của chị một túi khăn giấy, bây giờ trả lại cho chị, nhưng trên mặt giấy này không in hoa.”
Thời Nguyệt dở khóc dở cười, cô đã từng thấy người ta trả tiền, chứ chưa thấy trả lại khăn giấy giờ.
“Chỉ là vật nhỏ thôi, đâu đáng để em phải tốn công như vậy đâu?”
“Không thể nói vậy được, hơn nữa, có mượn có trả, thì sau này mới mượn tiếp được.”
Thời Nguyệt nhận lấy, “Được, sau này nếu còn thiếu giấy thì cứ đến chỗ chị.”
Khi hai người sóng đôi quay lại phòng bao, mọi người đang chuẩn bị tàn tiệc.
Tống Tử Văn đã uống không ít, khi đứng dậy còn thấy hơi choáng váng, Đàm Hi cách anh ta gần nhất, liền vô thức giơ tay ra đỡ, không ngờ lại khiến mọi người cười rộ lên trêu chọc một phen.
Cô thực sự cạn lời, đầu óc đám người này có phải là làm từ đậu phụ không?
Đến ai cũng có thể YY?