Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 212: Tống tử văn




Nhướng mày, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Lão già này vừa rồi còn ngứa mắt với cô, sao đột nhiên lại chuyển đổi bất thình lình thế này?

Tục ngữ có câu, không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống cả.

Nhưng lần này đúng là Đàm Hi đã hiểu lầm ông ta rồi. Đàm Hi vốn dĩ là tráng đinh bị bắt tạm thời, Phạm Trung Dương cảm thấy rất áy náy, đương nhiên cũng để ý tạo điều kiện cho cô hơn đôi chút.

“Vẻ mặt em thế là sao hả?” Ông giáo già sầm mặt xuống, ánh mắt con bé này không ổn cho lắm!

Giống như là đang nhìn… một ông chú thô bỉ?!

Nếu như Đàm Hi biết suy nghĩ của ông ấy lúc này thì có lẽ sẽ cười lạnh hai tiếng, ông chú? Rõ ràng đã là một lão già khú già khắm rồi có được không hả?

“Giáo sư, thầy chắc chắn không mắng em chứ?”

Lắc đầu.

Từng tuổi này rồi, bắt được một tráng đinh đâu có dễ dàng gì.

“Ồ, vậy em đi nhận cơm hộp đây.”

“Ài, em đợi đã…”

“Dạ?”

“Em kể lại với tôi xem, sáng nay đã tiếp đón những người nào?”

“Để em nghĩ đã… năm người là dân bản địa ở Tân Thị, bảy người từ nơi khác đến, một anh chàng người Hàn Quốc, còn có cả một ông chú người châu Phi nữa.”

“Có suy nghĩ gì không?”

Con ngươi Đàm Hi đảo tròn.

“Bớt cợt nhả đi, tôi hỏi chuyện nghiêm chỉnh!”

“Ồ.”

“Em nói câu gì đi chứ!” Phạm Trung Dương gấp gáp đến giậm chân, ông thấy cô bé này quả thực rất có linh khí, cho nên mới cất lòng chỉ điểm một chút.

Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ đã sớm phát điên rồi.

Đều nói, khảo nghiệm tay nghề của một đầu bếp cao hay thấp đều chỉ cần một đĩa cơm rang.

Từ bài tập phác họa Đàm Hi nộp lên, ông đã nhìn ra được cô bé này có nền tảng rất vững chắc, điều hiếm có hơn nữa là cô lại có tấm lòng khoáng đạt, nếu không nét vẽ sẽ không dứt khoát và tự nhiên đến thế.

Không giống như những sinh viên khác, vẽ rồi lại xóa, xóa rồi lại vẽ, trên một tờ giấy trắng đơn thuần toàn là dấu vết bút in hằn lên, nghiêm trọng hơn, còn cào rách cả giấy.

Cho nên, sau khi bị những “tác phẩm thất bại” làm cho cay mắt, khi thấy bản phác họa của Đàm Hi, ông mới kinh ngạc đến thế.

Cho nên, ông mới nhân cơ hội tìm cô hỏi chuyện.

Không ngờ, cô bé này không chỉ có tấm lòng khoáng đạt, mà còn cực kỳ khoáng đạt!

Bạn cho rằng cô sẽ ít nhiều có chút phản ứng gì đó ư, he, người ta hoặc là giả ngây giả ngô, hoặc là cà lơ phất phơ.

Phạm Trung Dương nghi ngờ không biết có phải mình đã già rồi thật không, sao lại không theo kịp được tư duy của đám thanh niên này rồi?

“Em cảm thấy…” Đàm Hi vuốt cằm.

Ông Phạm dỏng tai lên nghe.

“Ài, xếp hàng rồi, lấp đầy cái bụng cho no đã nói nói tiếp.”

Phạm Trung Dương: “…”

Ồ, cô gái này ngoài tư duy khoáng đạt ra, còn nói tới là tới luôn nữa.

Hai người lĩnh cơm hộp xong, Đàm Hi thấy hơi khát, liền đi theo ông Phạm đến văn phòng.

“Thầy có cốc dùng một lần không?”

“Em tìm ở trong tủ bên cạnh cây nước xem có không.”

Đàm Hi lấy hai cái cốc, ngồi xuống ăn cơm.

Cà tím xào tỏi, gan heo xào, móng heo kho tàu, ngoài ra còn có thêm một phần rau muống.

Gật đầu, cũng ổn đấy.

“Khụ khụ… Suất của em có gan heo không?” Lão Phạm hỏi.

Đàm Hi tùy tiện bày cho ông xem, ông giáo già ồ lên một tiếng.

“Em có thích ăn không?”

Cảnh giác liếc nhìn ông, “Cũng bình thường.”

“He he… thế thì tốt! Suất của tôi cho em.”

Đàm Hi: “…”

Lão già này còn kén ăn nữa sao?

Hai giờ chiều mới bắt đầu công việc, đúng lúc có thời gian nghỉ trưa.

Trong văn phòng, ngoài Đàm Hi và ông Phạm ra còn có mấy nhân viên công tác khác, bên cạnh cũng có mấy chiếc ghế dài.

Phạm Trung Dương nói nhường lại cho cô, Đàm Hi cũng không kiểu cách, vốn dĩ cô cũng có thói quen ngủ trưa.

Lão già nhệch miệng, hô hô, đúng là không hề khách khí thật!

Bỗng nhiên cô thấy đau bụng, lật tìm túi xách.

Ầu đệch! Lại quên mang theo khăn giấy ư?!

Đàm Hi xoay người ngồi dậy, tiện tay kéo nhân viên công tác gần mình nhất, đó là một đại mĩ nữ.

“À ừm… có thể cho tôi mượn túi khăn giấy được không?”

Đối phương rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, “Ồ, đợi đã, tôi lấy cho cô…”

Đàm Hi đón lấy, gần như dùng tốc độ chạy nước rút năm trăm mét để xông về phía nhà vệ sinh.

Mĩ nữ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

“Thời Nguyệt?”

“Hả? Sao cơ?”

“Cậu đang ngẩn người cái gì thế? Nhìn thấy soái ca à?”

“Biến!”

“Đừng xấu hổ, nhìn miệng cậu sắp rớt ra tận sau ót rồi kìa.”

“Tôi đang nhìn đàn em khóa dưới! Nhưng mà, đàn em này chạy còn nhanh hơn cả thỏ…”

Đàm Hi giải quyết xong nhu cầu cá nhân, lại quay về văn phòng, đã không còn thấy tăm tích mĩ nhân đâu nữa.

“Ài…”

Bỗng dưng có chút tiếc nuối, dù sao thì cô gái đó cũng đã cho cô mượn một túi khăn giấy, còn là loại Vinda có mùi hương in hoa nữa, hại cô không nỡ dùng.

Nằm xuống, nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Lại một lần nữa mở mắt, là vì bị lão già nào đó chọc cho tỉnh.

“Nhanh lên, đến giờ làm việc rồi.”

Đàm Hi ngồi dậy, vươn vai, mãi mới tỉnh táo lại.

“Giáo sư Phạm.” Ngoài cửa có nhân viên công tác đang gọi.

“Tôi ở đây!” Ông già nghiêm nghị.

“Lãnh đạo thành phố đã đến, ngoài Tân Thị, còn có một vị đến từ thủ đô. Tôi đến thông báo với ông một tiếng để chuẩn bị trước.”

“Còn có cả người đến từ thủ đô à?” Lúc trước ông không hề được nghe nhắc đến..

“Bất chợt nổi ý muốn tham dự.”

“Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc trước đi.”

Đàm Hi đi giày cao gót, đi mấy bước vẫn còn xiêu vẹo, vừa nhìn đã biết là còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Cô chuẩn bị đến nhà vệ sinh rửa mặt trước để tỉnh táo lại.

“Đợi đã.” Phạm Trung Dương gọi cô lại, “Em cũng là người thủ đô đúng không?”

Cô gật đầu, ngáp liên hồi mấy cái.

“Cùng tôi đi tiếp đón lãnh đạo thành phố.”

“Em sao?” Đàm Hi giật mình, chỉ vào đầu mũi, “Tiếp đón lãnh đạo sao? Giáo sư, thầy đừng có đùa với em có được không?”

“Khụ! Lúc này rồi ai còn có tâm tư để đùa với em nữa? Có một vị lãnh đạo đến từ thủ đô, vừa khéo em lại là người thủ đô, nhỡ chẳng may có vấn đề gì khác biệt về văn hóa, em cũng có thể ở bên cạnh nhắc nhở tôi!”

Đàm Hi muốn nói, hai nơi cũng chỉ cách nhau ba giờ đồng hồ đi xe, sao lại có khác biệt về văn hóa được chứ?

Cuối cùng, cô vẫn bất đắc dĩ mà đi đến tiền sảnh.

Giữa đường gặp phải Tăng Kỳ, có lẽ cậu ta cũng vừa nghỉ trưa xong, đang chuẩn bị quay trở lại vị trí làm việc.

Phạm Trung Dương gọi cậu ta dặn dò mấy câu, sau đó vội vàng dẫn Đàm Hi đi.

Nhìn bóng lưng hai người vội vàng đi, Tăng Kỳ lại nhìn vào văn phòng trống không, ánh mắt phút chốc tối sầm lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo họ.

Theo đuôi đi đến tiền sảnh, nhìn Phạm Trung Dương giới thiệu Đàm Hi với mọi người, cậu ta siết chặt nắm tay lại.

Cánh môi khẽ động, từ đầu đến cuối chỉ lặp lại một khẩu hình miệng duy nhất: đồ đê tiện!

“Bạn học?” Đôi vai bỗng nặng hơn.

Trong lúc cậu ta xoay người quay đầu lại, nét mặt gần như vặn vẹo đã bị che giấu đi, lại là dáng vẻ trong sáng tuấn tú.

“Chào anh.” Tăng Kỳ mỉm cười rạng rỡ.

“Xin lỗi, bởi vì có lãnh đạo đến đến thị sát, cho nên khu vực tiền sảnh cần sạch sẽ, mời bạn mau rời khỏi đây.” Nhân viên công tác hơi gật đầu nhưng vẻ mặt lại cẩn thận.

“Tôi là sinh viên đại học T phụ trách tiếp đón khách ở khu vực triển lãm cũng không thể ở lại đây được sao?”

“Không thể được. Chỉ có người mặc đồng phục chính thức mới được ở lại thôi.”

“Ồ, là vậy sao, vậy tại sao cô ấy không mặc đồng phục?” Cậu ta giơ tay chỉ vào bóng lưng Đàm Hi.

“Cô gái đó có lẽ là trợ lý của giáo sư Phạm.”

Nghe vậy, Tăng Kỳ giương môi, đôi mắt đen sầm lại giống như vòng xoáy nặng nề, “Được, vậy bây giờ tôi rời đi ngay.”

Sau khi Đàm Hi và các nhân viên công tác khác phụ trách tiếp đón lãnh đạo thành phố hàn huyên đôi ba câu, liền ngoan ngoãn đứng sau Phạm Trung Dương.

Chưa đầy mười lăm phút sau, đoàn lãnh đạo thành phố đã đến nơi, nam đồng bào thanh tịnh như nước, nhưng ngoài mấy người trẻ tuổi ra, còn lại đều là mấy ông chú trung niên bụng bia.

“Trợ lý Tống, không ngờ anh cũng đến đây, thật là vinh hạnh!”

Triển lãm tranh được tổ chức tại trung tâm văn hóa thể thao Tân Thị, Tống Tử Văn vốn dĩ chỉ đến đây khảo sát tình hình phát triển đất đai của Tân Thị, tình cờ đúng lúc nên được mời đến đây.

Bởi vì khi đi công tác nên đã xin nghỉ phép hai ngày, công chuyện quá thuận lợi nên chỉ mất nửa ngày đã xong, thời gian còn lại đều rảnh rỗi, lại thêm thịnh tình khó lòng từ chối nên anh ta đã đến đây.

“Chủ nhiệm Hà quá lời rồi, nhận được lời mời đến đây tham dự là vinh hạnh của tôi mới đúng.”

“Trợ lý Tống khách khí quá rồi.”

Anh một quyền tôi một chưởng, quanh đi quẩn lại hát giọng quan chức, hoặc là thổi phồng lẫn nhau, hoặc là tán dương nhau, Đàm Hi nghe mà thấy buồn ngủ.

Đám quan chức lăn lộn quan trường lâu năm này quả thực đã thành tinh rồi!

Hàn huyên một hồi, lại bắt tay từng người một, chủ đề cuộc trò chuyện chuyển sang buổi triển lãm tranh ngày hôm nay.

Khúc dạo đầu như vậy cũng là tuyệt vời rồi, sau này, nếu ai hẹn gặp cứ dùng cách đánh thái cực quyền này, Đàm Hi cảm thấy, không phải là cô “go die” thì đối phương cũng ngỏm củ tỏi luôn!

Đàm Hi được sắp xếp đứng bên cạnh Tống Tử Văn, ánh mắt trêu chọc chế nhạo của mọi người càng giấu sâu hơn, nhưng hết thảy cũng đều bị cô âm thầm thu hết vào trong mắt.

“Xin hỏi xưng hô thế nào?” Anh ta đột nhiên hỏi.

Đàm Hi giật mình lùi về sau nửa bước, nhưng cũng may động tác không quá lớn, nên không bị mọi người để ý đến.

“Đàm Hi. Hoặc gọi tôi là bạn học cũng được.”

“Được, bạn học Đàm, cô có thể nói cho tôi biết bức tranh này có ngụ ý gì không?”

Lộp bộp.

Trong lòng có chút hoang mang, nghe nói những sinh viên tới đây đều đã được bồi dưỡng một thời gian để làm công việc ngày hôm nay, họ đều đã tốn không ít sức lực học thuộc bản giới thiệu và ngụ ý về các tác phẩm được trưng bày, và giới thiệu tác giả.

Bức tranh này trước đây cô chưa từng gặp qua, có lẽ là của một họa sĩ đương đại.

“Chuyện này…”

“Khó lắm sao?”

“Cũng không phải.” Đàm Hi cười có chút khó xử.

“Vậy tại sao cô lại không nói?” Tống Tử Văn tươi cười, khí thế trên người khiến người khác không dám coi thường.

Con ngươi Đàm Hi khẽ đảo, cười nói: “Thực ra triển lãm tranh chính xác là nằm ở hai chữ “triển lãm”, nói trắng ra, chính là để cho người ta xem. ”

Tống Tử Văn gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.

Cô gái nhỏ này có vẻ thú vị đây…

Ổn định lại tâm trạng, Đàm Hi đã hoàn toàn trấn bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Nhưng cũng không chỉ là xem, mà còn phải suy nghĩ. Ví dụ như, một nghìn độc giả sẽ có một nghìn Hamlet khác nhau. Tư duy của mỗi người đều không giống nhau, cho dù có tương tự thì cũng không thể hoàn toàn tương đồng như nhau được.”

“Mục đích của triển lãm tranh chính là để mọi người xem rồi suy nghĩ, sự lý giải về một bức tranh, tốt nhất là thông qua con đường không nghe người khác giải thích, bởi vì đó là tư duy của người khác, mà nên tự mình xem, tự mình bình phẩm, cuối cùng đưa ra đáp án.”

“Sau đây, chi bằng cùng giao lưu với những người khác nữa, lãnh đạo Tống thấy sao?”

Đàm Hi nói xong toàn bộ, mồm miệng rõ ràng, mắt sắc nhếch lên, sự tự tin vây quanh lấy cô, nhất thời đều thu hút hết ánh nhìn của mọi người.

“Cho nên, ý của cô là muốn tôi nói trước đúng không?” Tống Tử Văn cười càng đậm hơn, cảm thấy có chút không thể tin được.

Đàm Hi gật đầu, “Chính là đạo lý này. Trừ khi, lãnh đạo Tống không muốn suy nghĩ.”

Ánh mắt giảo hoạt lóe lên rõ rệt.

Nhưng lại bị Tống Tử Văn tinh mắt bắt chuẩn, mặt mày nhất thời tối sầm lại, làm quan chức mà lại thiếu năng lực suy nghĩ, đây là chụp cái mũ to lớn thế nào chứ?

Nếu như không phải là trong mắt cô gái này hiện lên nét vui mừng khi vượt qua được một kiếp nạn thì anh ta thực sự không biết có phải là có người đang cố ý chỉnh mình hay không.

Tống Tử Văn đã chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng, cô nhóc này hoàn toàn không biết ngụ ý của bức tranh này.

Tranh thủy mặc vốn dĩ là ý cảnh cao xa, lại cộng thêm bức tranh này có đa số diện tích sử dụng lối vẽ mực Tàu, cho nên càng khó nói hơn.