L
úc Lục Chinh tới thì đồ ăn đã được dọn lên, trong không khí còn có hương rượu phiêu đãng.
“A Chinh tới rồi!” Bà cụ Lục ra đón cháu, còn làm bộ cầm giúp áo khoác trên khuỷu tay anh.
Duỗi tay ngăn lại, “Để cháu tự cầm.”
Bà cụ khom lưng lấy giày, Lục Chinh đỡ bà tới sô pha ngồi, lại quay về thay đôi giày ra.
Trong lúc hành động hoàn toàn không nói một lời thừa nào làm bà cụ thấy mắt mình ươn ướt.
Nghiêng người, trộm lau nước mắt.
Cháu trai ngoan của bà tuy không giỏi ăn nói lắm, nhưng luôn dùng hành động để chứng minh sự quan tâm của mình, săn sóc tới mức làm bà thấy đau lòng.
“Rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm.”
Quay người, Lục Chinh đi vào trong toilet.
“Bà già, bà còn thất thần gì thế hả? Mau đi rót rượu đi...”
“Thúc giục cái gì mà thúc giục chứ? Tới đây...”
Từ xa Lục Chinh đã ngửi thấy mùi rượu gạo, ánh mắt hơi động, “Bà cô ủ phải không ạ?”
“Đúng thế! Mau ngồi xuống đi.”
Liếc nhìn về phía ông cụ Lục, thấy ông cụ nuốt nước bọt ừng ực, Lục Chinh kéo ghế ngồi xuống, bưng chén rượu lên, vòng nó xuống dưới mũi ngửi ngửi.
“Rất thơm.”
Lòng Lục Giác Dân như bị dao cắt, đó là rượu của ông mà...
Không thơm mới là lạ ấy!
Bà cụ Lục thấy thế thì dùng ánh mắt cảnh cáo ông, đừng quên việc chính!
“A Chinh, cháu nếm thử món này đi.”
“Để cháu tự gắp.”
“Ừ. Cháu nhìn cháu đi, cứ mải làm việc, gầy quá!”
Một bữa cơm này, Lục Chinh uống ba chén lớn rượu gạo, đương nhiên, vẻ mặt như bị cắt thịt của ông cụ Lục tuyệt đối có tác dụng kích thích lớn nhất.
Nếu Lục Giác Dân biết suy nghĩ của cháu trai nhà mình thì chắc chắn sẽ nhảy dựng lên mắng một câu: “Thằng nhãi ranh“.
“A Chinh, đêm nay đừng về nữa, ở lại đây ngủ đi, khăn trải giường với chăn trong phòng đều đã thay mới cả.”
“Vâng.” Đưa tay đỡ đầu, đã hiện vẻ say rượu.
Nhưng Lục Chinh say rượu vẫn luôn rất ngoan ngoãn, uống say cũng không làm ầm ĩ gì, chỉ ngồi yên hoặc vùi đầu ngủ say mà thôi.
Cái trước là hơi say, cái sau là say quá khủng khiếp.
“Cháu no rồi, ông bà cứ ăn từ từ ạ.”
Ông bà cụ đưa mắt nhìn nhau, “A Chinh à, lần trước bà có hỏi là khi nào cháu sẽ dẫn bạn gái về nhà làm khách mà cháu chưa cho bà thời gian cụ thể gì, trong lòng bà lúc nào cũng thấy trống trải...”
“Bạn gái ạ?” Hai tròng mắt đã ngập sương mù, hơi dại ra.
Hai mắt bà cụ Lục sáng lên: “Nói với bà xem là con gái nhà ai, bà sẽ tự mình mang lễ vật tới mời!”
Ấn đường nhăn lại, dường như đang suy nghĩ.
Thằng nhóc con! Giỏi lắm!
“Cô bé ấy có xinh đẹp không?”
Trước mắt không khỏi xẹt qua gương mặt trái xoan tinh xảo của Đàm Hi, da trắng như tuyết, mũi quỳnh nhỏ xinh, đặc biệt là đôi mày kiếm, mỗi lần cười lên đều tràn ngập khí phách.
“Xinh.”
Nói năng đầy quả quyết.
Bà cụ Lục cười híp cả mắt.
“Không chỉ xinh, mà còn... tuấn tú!” Lại vứt thêm một quả bom.
Tuấn tú?
Trái tim bà cụ Lục dường như chìm xuống tận đáy vực, con gái mà lại tuấn tú...
Dù sao, bà cũng chỉ nghĩ được ra mỗi Hoa Mộc Lan.
Trong lòng ông cụ Lục cũng buồn bực, thằng nhãi ranh lại thích con gái anh thư ư? Về sau khó mà dạy vợ được...
“Vậy có lớn tuổi không?”
Lắc đầu.
“Nhỏ thế nào?”
Cũng không trách được bà cụ Lục hỏi câu này, nhà họ Trương ở bên cạnh tháng trước đón dâu, Trương Hoài đã sắp ba mươi tuổi mà lại cưới một nữ sinh viên vừa mới học năm nhất, kém tận tám tuổi!
Nhất là thằng bé Trương Hoài lại là người già dặn, thành thục, vốn dĩ không đẹp trai lắm, tuổi lại lớn, lúc đi thì cái bụng bia cũng lắc lư theo, đứng bên cạnh cô vợ nhỏ của mình thật chẳng khác nào trâu già gặm cỏ non!
Giống như mấy tin nóng trong phần tin tức giải trí “cha nuôi bao dưỡng tiểu minh tinh” ấy... Thật sự ngại chết đi được!
Lục Chinh lắc đầu.
Bà cụ Lục nhìn sang ông cụ: Ý gì thế?
Ông cụ Lục đang định uống trộm rượu gạo, bị bà nhìn một cái, sợ tới mức giật bắn cả người.
Nhún vai, ra vẻ bình tĩnh: Không... không biết...
“Có... lớn như Thiên Mỹ không?” Bà cụ Lục thuận miệng kéo một mốc tham chiếu.
Động tác khựng lại, vẫn lắc đầu.
“Không ư?” Sắc mặt bà cụ Lục lập tức thay đổi.
A Chinh nhà bà sẽ không học thói hư tật xấu bên ngoài, hoặc bị hồ ly tinh nào đó dụ dỗ đấy chứ?
“Có phải là con gái của gia đình tử tế không?”
Gật đầu rất kiên quyết.
Lúc này, bà cụ Lục mới thấy yên lòng, nghĩ lại, tuy năm nay A Chinh gần ba mươi rồi nhưng dáng người cực kỳ nổi bật, rõ ràng không cùng một cấp bậc với Trương Hoài kia, cho dù có vợ trẻ tuổi thì cũng chẳng sợ, cháu trai ngoan nhà bà sánh ngang được hết.
Dù sao, cháu trai nhà mình cái gì cũng tốt mà.
“Hai đứa quen nhau lâu chưa?”
Lục Chinh giơ ngón tay cái, còn ợ lên một hơi rượu.
Đầu tiên bà cụ thấy kinh ngạc, ngay sau đó, sự kiêu ngạo đột nhiên sinh ra.
Nhìn đi, đã sắp nửa năm rồi! Thế mà hoàn toàn không lộ ra một chút nào...
Bà cụ Lục hỏi liên tiếp mấy câu, tuy rằng không phải câu nào cũng có được đáp án vừa lòng, nhưng nói tóm lại, bà đã thăm dò được bốn, năm phần về cháu dâu tương lai rồi.
Một cô bé tuổi còn trẻ, vẻ ngoài xinh đẹp tuấn tú, gia thế cũng không tồi.
Một vấn đề cuối cùng...
“Có ảnh chụp không?”
Nhị gia đã bị rượu gạo hại gật đầu ngây ngốc.
Bà cụ Lục lập tức như có hoa nở trong lòng, bảo chú Từ đỡ người về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên, giữ lại điện thoại.
“Cái này dùng thế nào ấy nhỉ?”
“Phải mở khóa trước.” Ông cụ Lục biết nhiều hơn, đáp.
“Nói thừa! Ý tôi là phải mở khóa thế nào?”
Hai người mân mê một hồi, trên màn hình hiện lên chín điểm tròn xếp làm ba hàng, vẽ ngang, vẽ dọc, vẽ chéo, cuối cùng vẽ loạn lên nhưng vẫn không tìm ra phương pháp giải khóa chính xác.
“Chả lẽ cứ thế bỏ đi à?” Nói thật, bà cụ Lục rất không cam tâm.
Bà còn muốn nhìn thấy cháu dâu tương lai nữa...
“Ôi, sao ví tiền lại rơi rồi kìa?”
“Chắc là lúc lấy điện thoại nên làm nó rơi ra.”
“Ồ? Ông nhìn xem này...”
Ví da mở, bên trong ngăn nhỏ có một tấm ảnh dài chừng sáu, bảy centimet, dưới ánh đèn đêm, thiếu nữ hôn lên gương mặt người đàn ông, tuy rằng chỉ lộ ra sườn mặt nhưng bộ dáng mi mắt cong cong liền nhìn khá vừa mắt.
“Ông già à, tôi... không hoa mắt đấy chứ? Đây là A Chinh nhà chúng ta thật sao?”
“Hừ! Thằng nhãi ranh này diễm phúc không cạn đâu!”
“Ôi trời, cô bé này nhìn tuấn tú thật...” Bà cụ dùng ngón tay đã đầy nếp nhăn mơn trớn trên tấm ảnh.
“Vẻ mặt của thằng này nghiêm túc quá, còn phải để nhà gái người ta chủ động nữa chứ, quả thực mất hết mặt mũi của Lục gia chúng ta!”
“Nói bừa! A Chinh nhà chúng ta vừa cao vừa đẹp trai, khiến con gái thích có gì mà khó đâu!”
Ông cụ Lục chửi thầm: Sao bà không nói tính tình thằng nhãi ranh đó vừa thối vừa bướng bỉnh đi? Có cô gái nào có thể chịu nổi nó chứ?
Đáng tiếc cho con bé này, bị con bò già gặm mất!
“Tốt rồi... Tốt quá rồi... A Hà trên trời có linh thiêng chắc sẽ vui mừng lắm, còn có A Viễn nữa...”
Mặt ông cụ Lục biến sắc: “Đừng có nhắc thằng nghiệt tử đó với tôi!”
“Ông!”
Lục Giác Dân tức giận đến mức mặt cũng đỏ bừng, thở phì phò, bà cụ hoảng sợ vội vàng đi lấy thuốc, lấy nước, tận mắt nhìn ông nuốt xuống rồi, hơi thở vững vàng rồi mới yên tâm.
Xoay người, dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Được rồi, tôi không nhắc tới nữa... không nhắc tới nữa... Ông đừng làm ảnh hưởng tới sức khỏe của mình...”
“Sau này không được nhắc tới nó nữa!”
“Được...”
Bà cụ Lục đau lòng như nhỏ máu, tốt xấu gì cũng là đứa con trai duy nhất của hai cụ! Tuy rằng nó đã làm sai, nhưng người cũng đã chết rồi, còn nhớ làm gì chứ?
Có điều, bà vĩnh viễn không dám nói lời này ra trước mặt Lục Giác Dân.
Tạo nghiệt mà!
Lại nói tới Đàm Hi, sau khi tắm rửa xong liền nằm ở trên giường giết thời gian, chờ nghỉ ngơi xong rồi mới bò dậy xem tin tức thị trường chứng khoán.
Đo lường tính toán một hồi, lại lật xem mấy báo cáo quý mà các công ty đưa ra thị trường.
Cuối cùng, lực chú ý liền đặt ở “tân tam bản“.
Mấy năm gần đây, các công ty nhỏ và vừa dựa vào kỹ thuật, thương mại điện tử, tri thức về quyền tài sản từ mềm yếu dần dần trưởng thành lên, hoàn cảnh lúc trước khá tốt, đáng tiếc cô đã bỏ lỡ mất bốn năm hứng khởi đầu tiên, lúc đó cô đang trốn trong núi sâu, đần độn sống qua ngày, hiện giờ muốn tiếp thu lại cũng phải dùng kha khá thời gian.
Kỳ thực, mấy ngày nay cô vẫn luôn có một ý tưởng, vừa hay nhân lúc trong ký túc không có ai, cô có thể thương lượng một chút với Sầm Uất Nhiên.
Không ngờ, đối phương lại gọi cho cô trước.
“Hi Hi, cảm ơn em về chuyện của Ân Hoán, mấy ngày nay vẫn luôn bận thanh toán tiền đánh bạc nên chưa có thời gian gọi cho em.”
“Không có gì to tát đâu, có quan hệ thì dễ dàng hơn thôi, nhưng nếu không có quan hệ thì không phải chỉ cần tùy tiện đền chút tiền thuốc men là có thể giải quyết được. Nếu đối phương quyết tâm cắn chết không bỏ, vậy thì Ân Hoán chỉ có nước ngồi tù!”
“...”
“Có đôi khi, nắm tay đúng là có tác dụng, nhưng đối phó với kẻ địch cấp cao thì phải dùng tới đầu óc! Chị phải khuyên hắn nhiều vào, làm việc đừng có xúc động như thế nữa, có khi tự nhiên lại ném nhược điểm của mình vào tay đối phương ấy chứ.”
“Ừ, chị hiểu rồi.”
“Sau này còn xảy ra loại chuyện này thì cứ để hắn tự giải quyết đi. Hai người đàn bà còn không trị được thì hắn còn làm đại ca làm quái gì?”
Sầm Uất Nhiên bị dạy dỗ đến độ chỉ biết yên lặng gật đầu, sau đó quay sang lườm người nào đó một cái.
Đều tại anh cả đấy!
Ân Hoán bĩu môi, nói gì mà nói to thế, hắn ngồi bên cạnh không cần cố tình nghe cũng có thể nghe thấy.
“Em biết, hắn đang ở ngay bên cạnh chị, lời này là nói cho hắn nghe thôi! Đừng có giả ngu với em nhé!”
Sầm Uất Nhiên vui vẻ.
Mặt Ân Hoán thì sa sầm xuống.
“Hi Hi, em có thiên lý nhãn đấy à?”
“Còn cần dùng mắt sao? Tùy tiện cũng đoán ra.”
Sầm Uất Nhiên cười đến gập bụng: “Tính anh ấy thế đấy!”
Đúng là không khó đoán thật.
“Đúng rồi, em muốn đầu tư vào tân tam bản, chị cảm thấy thế nào?”
“Chuyện này em có quyền nói chuyện hơn chị.” Tuy rằng cô có học về tài chính, cũng tiếp xúc với chứng khoán, nhưng về kinh nghiệm thực chiến thì tuyệt đối không bằng Đàm Hi.
Có đôi khi, Sầm Uất Nhiên cũng rất tò mò, tại sao một cô bé còn chưa đầy 20 tuổi lại có thể có ánh mắt độc địa như thế, còn có tự tin vượt quá người bình thường nữa?
Sau khi hai người kết bạn và tiếp xúc với nhau rồi, vấn đề này chẳng những không có lời giải đáp mà càng lúc càng thêm phức tạp.
Về sau nữa, cô cũng chẳng thèm tìm hiểu nguồn cơn nữa mà tiếp nhận sự thật này.
“Ý của em là, dùng lợi nhuận mấy ngày nay để đầu tư vào cái này?”
“Ừm.”
“Liệu có... nguy hiểm quá mức không?”
“Nhưng nguy hiểm thường tỷ lệ thuận với lợi ích thu về mà.”
“Em quyết định rồi sao?”
“Ừm. Trước tiên cứ chia chác hoa hồng cho các anh em theo thỏa thuận trước đây đi đã, tiền dư lại thì để một nửa làm vốn lưu động, một nửa giao cho em quăng vào thị trường chứng khoán.”
“Chị sẽ nhanh chóng kết toán.”
“Vâng.”
“Hi Hi, chị...” Sầm Uất Nhiên muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng.” Đại khái Đàm Hi cũng đoán được có liên quan tới mẹ con Tần Dung, quả nhiên...
“Chị muốn hỏi thăm một ít chuyện ở Sầm gia, còn cả... Tần Dung nữa.”
Sầm Uất Nhiên nghĩ, nếu lần trước Đàm Hi đã nhắc nhở cô khi ra ngoài phải cẩn thận, bí mật thân thế của cô cũng nhờ đó mới biết được hơn một chút, nói vậy thì quan hệ của Đàm Hi và Sầm gia chắc chắn là không hề nhỏ.
Nếu không, sao có thể nghe được những cuộc nói chuyện bí mật như thế, sau đó còn báo cho cô nữa?
“Chị muốn biết về cái gì?”
“Sầm gia, Sầm Thị, còn cả bối cảnh của Tần Dung nữa.”
Cô đã biết được ân oán tình thù giữa ba người năm xưa từ mẹ cô, nhưng có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô phải biết thì mới có phòng bị được.
Cô tuyệt đối không cho phép chuyện ở bệnh viện xảy ra thêm một lần nào nữa.