Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 185: Yêu em là đưa em đi học




Ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thổi, Đại học T của Tân Thị lại bắt đầu lễ khai giảng của một năm học mới.

Trước cổng trường xây bằng đá cẩm thạch, xe đi tới đi lui, dòng người cuồn cuộn.

“Xin hãy trình thẻ sinh viên.” Chú bảo vệ cản chiếc Land Rover lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, một cái đầu bù xù thò ra, “Cháu là tân sinh viên, còn chưa có thẻ sinh viên ạ!”

Giọng nói mang ba phần tươi cười khiến cho chú bảo vệ thấy ấm áp, lập tức thu lại gương mặt nghiêm túc của mình.

“Vậy thì giấy thông báo trúng tuyển.”

Đàm Hi lấy giấy từ trong ba lô ra đưa cho ông ấy.

“Có thể, vào đi thôi.”

Có người nào đó hộ tống nên mấy cái kiểu như đàn anh khóa trên đến gần nói muốn giúp đỡ nọ kia như ở trong phim truyền hình liền không hề xuất hiện.

Chiếc Land Rover có ngoại hình kiêu ngạo đi thẳng tới ký túc xá.

Đàm Hi tìm được tên mình trong danh sách phân phòng ở, phòng 406, giường số 2.

Lục Chinh lấy hành lý từ trong cốp xe ra, xách trên tay, “Đi thôi.”

Đàm Hi cười chạy tới, ôm lấy cánh tay còn lại của anh, “Đi thôi!”

Người đàn ông tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Thiếu nữ chớp mắt vô tội.

Thôi vậy...

“Này, học sinh và phụ huynh tới đây đăng ký nào!” Dì quản lý ký túc xá ngồi ở phòng trực ban hét lên với hai người.

Đàm Hi viết nhoay nhoáy mấy chữ: “Đi thôi.”

Dì quản lý ký túc nghi hoặc nhìn tờ đăng ký, quá nhanh rồi thì phải...

Cúi đầu nhìn, chữ viết bay bổng tới mức không thể đọc nổi.

Đang định gọi người quay lại viết lại thì đã chẳng nhìn thấy người đâu nữa.

“Học sinh khoa Nghệ thuật ai cũng thật quá cá tính, sau này khó quản đây...”

Ký túc xá có bốn giường, hai dãy giường tầng, lúc Đàm Hi vào thì không thấy có ai, nhưng đã có hai cái giường được trải cẩn thận rồi.

“Lão Lục, đưa hành lý cho em.”

Lục Chinh đẩy va li qua, nhíu mày: “Em có mang khăn trải giường, chăn theo không đấy?”

Đàm Hi lắc đầu.

“Chuyển phát nhanh chưa tới ư?”

“Không phải...”

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, tư thế rõ ràng là yêu cầu cần phải có một câu trả lời.

“Không có gì để gửi cả, đến đây rồi mua là được rồi!”

“Vậy em mua chưa?”

Đàm Hi rụt cổ lại, cánh môi hơi mấp máy: “Chẳng phải là không rảnh...”

“Thế nên, ngoại trừ mỗi cái va li quần áo này, em không mang theo gì hả?”

“Còn có đồ dùng rửa mặt...”

“A, em đúng là có năng lực đấy nhỉ?”

Đàm Hi bĩu môi: “Em thật sự không có đồ gì để mang mà, không thể dọn chăm đệm của Tần gia tới trường được đúng không?”

Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát rồi thở dài.

Đàm Hi vẫn còn thấp thỏm, giây tiếp theo liền bị kéo vào một vòng tay ôm ấp.

“Ừ, không cần Tần gia, anh đưa em đi mua.”

Người đàn ông này... đang đau lòng cô ư?

Chớp mắt mấy cái, trên môi liền nở một nụ cười.

Cô không muốn đồ của Tần gia nên mới đi nhẹ nhàng như thế, còn vì sao không mua thì thật sự là không có thời gian rảnh.

Qua hôm nay, cô ở Tân Thị, còn anh sẽ về thủ đô, có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian dài, Đàm Hi chỉ muốn ở bên anh thêm một chút nữa, còn về vấn đề chăn đệm thì sẽ còn có nhiều thời gian để đi mua.

“Anh có muốn đi cùng em tới trung tâm thương mại không?” Đàm Hi nhướng mày.

Trước giờ anh chưa bao giờ có nhẫn nại đối với mấy chuyện này.

Có điều hôm nay...

“Được.”

Đây là... đồng ý rồi sao?

Nhanh nhẹn thu dọn tủ quần áo, lại lau khô bàn ghế, sau đó cười hì hì kéo Lục Chinh đi xuống lầu.

Lúc đầu người đàn ông này còn hơi mất tự nhiên, nhưng Đàm Hi cứ túm chặt nên anh cũng chẳng có cách nào.

Thỉnh thoảng có người đi ngang nhìn hai người với ánh mắt tò mò nhưng cô vẫn hồn nhiên coi như không thấy, vẫn tự tiện làm theo ý mình.

“Khụ khụ...”

“Bị cảm rồi à?” Đàm Hi cười hỏi, trong đáy mắt xuất hiện vẻ chế nhạo.

Hầu kết người đàn ông không tự giác trượt mấy cái.

“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn thẹn thùng chứ?” Cô ghé sát vào, “Cái thái độ già còn không biết xấu hổ lúc trên giường đi đâu rồi hả?”

Ánh mắt căng thẳng, duỗi tay kéo cô vào trong lòng, “Đồ ranh con!” Nghiến răng nghiến lợi lại chẳng biết phải làm thế nào.

Đàm Hi mím môi, cười trộm.

“Em đang cho anh cơ hội tuyên bố chủ quyền đấy, miễn cho ngày nào đó đi học lại có đàn anh muốn theo đuổi, em không nhịn được nhận lời thì sao...”

“Em dám!”

Lục Chinh không thể không thừa nhận, so với đám sinh viên còn đang ở trong giai đoạn tuổi thanh xuân phơi phới thì đúng là anh đã già rồi.

Trầm ổn, nội liễm gần như đã trở thành nhãn mác gắn vào xương cốt của anh, ngay cả khi còn trẻ, sự huấn luyện khắc nghiệt trong bộ đội cũng đã bào mòn hết những phấn chấn của tuổi trẻ.

Mà cô, còn chưa tới hai mươi tuổi, đúng là giai đoạn đẹp nhất của đời người...

Thấy vẻ mặt người đàn ông trầm tư, mày càng ngày càng nhíu chặt, ánh mắt Đàm Hi hơi lóe, không phải người này thực sự rúc vào trong sừng trâu rồi đấy chứ?

“Thôi, em chả dám, ai bảo em thích anh thế chứ?” Giả bộ thở dài, đầy vẻ bất đắc dĩ.

Ánh mắt người đàn ông lập tức mềm xuống, ấn đường cũng tự nhiên giãn ra, Đàm Hi nhìn thấy rõ nên cũng không đi chọc vào cái suy nghĩ tự ti đó của anh nữa.

Nhị gia là ai chứ?

Sẽ vì một đám nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh mà tâm tình hỗn loạn sao?

Hiển nhiên là không rồi.

“Em sẽ không tìm được ai tốt hơn đâu.”

“Hả?”

Trong đáy mắt người đàn ông nổi lên sự cuồng vọng, đó là sự tuyệt đối chắc chắn và tự tin có thể định liệu được trước.

“Ở nơi này.” Anh chỉ vào ngực của Đàm Hi, “Sẽ không ai hơn được ông đây cả.”

Đàm Hi tức cười: “Tự luyến!”

“Nói chuyện bằng thực lực thôi.”

“Thực lực gì cơ?” Thiếu nữ tỏ vẻ vô tội, “Sao em lại không biết nhỉ?”

“Trên giường. Dưới giường.”

Đàm Hi: “...”

Lái xe tới trung tâm thương mại lớn nhất của Tân Thị, Lục Chinh dừng xe lại rồi ra khỏi bãi đỗ xe dưới hầm ngầm.

Đàm Hi nhảy tới bên người anh, lần này, không đợi cô thò tay ra túm thì anh đã lập tức duỗi tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, nhanh chóng đi lên phía trên.

Tức khắc khiến cho ba cô em đi ngang qua kêu lên sợ hãi.

“Ôi! Quả thực đẹp trai chết mất.”

“Độ ga lăng max luôn.”

“Cô gái kia thật hạnh phúc...”

Đàm Hi cười híp mắt, giật nhẹ cổ áo anh, “Thấy chưa, lại dụ dỗ ba cô em gái nữa, không đạo đức tí nào hết!”

“Có phải anh nên cảm ơn em đã phối hợp không?”

“Được lời mà còn khoe mẽ nữa!”

Lục Chinh cười nhạt không nói.

Bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng năm, Đàm Hi thích một cặp gối ôm, hồ ly và sói?

Cô không tự chủ được mà tiến vào thêm hai bước.

“Bên này.” Lục Chinh kéo cô.

Đàm Hi nhìn không chớp mắt, dán chặt cái nhìn vào mấy cái gối ôm nhìn thì tưởng quái dị nhưng để cạnh nhau lại vô cùng hài hòa, chân vẫn chôn chặt tại chỗ.

“Em vào trong xem một chút, anh đi chọn giúp em ga trải giường và vỏ chăn đi.”

Người đàn ông khựng lại, “Cũng được.”

Lục Chinh đi vào cửa hàng bên cạnh, Đàm Hi thì vào cửa hàng bán đồ trang trí nhà cửa kia.

“Phiền có thể lấy cho tôi xem hai cái gối ôm kia đi.”

“Đây phải không ạ?”

“Không phải. Hồ ly và sói cơ...”

Bởi vì đặt ở chỗ cao nên cô gái bán hàng phải dùng thang mới lấy xuống được, tháo bỏ lớp vỏ bọc ni lông mỏng bên ngoài ra rồi đặt vào tay Đàm Hi.

“Cô cứ xem từ từ.”

“Cảm ơn.”

Đàm Hi nhìn hồ ly lông đỏ và sói lông xám có ánh mắt lạnh lùng trong tay, tiếng lòng khẽ giục, “Tôi mua nó, phiền bọc lại giúp tôi.”

“Đây là phiên bản có giới hạn, có lẽ giá sẽ... hơi đắt một chút.” Cô gái bán hàng có lòng tốt nhắc nhở, trong mắt không hề có bất kỳ ý coi thường nào.

Đàm Hi hơi khựng lại, sau đó hiểu ra, vì hôm nay tới báo danh nhập học nên cô ăn mặc tương đối đơn giản, áo thun màu trắng và quần đùi jeans, trên chân đi một đôi giày vải nhìn không ra là nhãn hiệu gì, cũng chẳng trang điểm một chút nào, rõ ràng rất giống một học sinh, khó trách lúc trước ở trong trường, Lục Chinh lại mất tự nhiên như thế...

Trâu quá già, cỏ quá non, không rêu rao mới là lạ!

“Vậy giá của hai cái này thế nào?” Đàm Hi ôm vào ngực với vẻ yêu thích không muốn rời tay, vừa mềm vừa thoải mái, quan trọng nhất là rất đẹp.

“Ba ngàn tám, nếu là hội viên thì có thể được hưởng ưu đãi chiết khấu 9,5%.”

Đàm Hi âm thầm thở phào, còn tưởng đâu lên tới tiền vạn, đang định mở miệng thì một giọng nói yêu kiều vang lên.

“Đôi gối ôm này đáng yêu quá! Tôi mua nó.”

Đàm Hi ngẩng đầu lên, một bộ váy màu hồng đập vào mắt, trên gương mặt trắng nõn của thiếu nữ mang theo hai lúm đồng tiền, một đầu tóc đen vừa dài vừa thẳng, lại mang một cái xược tóc thắt hình nơ bướm ở trên đầu, nếu căng ô đứng ở bên bờ Tây Hồ thì đúng là cực kỳ có phong phạm thục nữ dân quốc.

Rất hồng hào, rất non mịn, rất đáng yêu.

Vừa thấy đã biết là loại “tiểu công trúa” được yêu thương hết mực rồi.

Có điều Đàm Hi cũng chẳng tốt bụng như thế, cô đã ưng món đồ này trước, tại sao phải nhường cho người khác chứ?

Mặc kệ cô ấy là “tiểu công trúa” hay là đại công tử thì vẫn không thể nhường được!

“Xin lỗi, tôi ưng cái gối ôm này trước rồi.”

“Nhưng mà bạn chưa mua mà!” Tiểu công trúa chớp mắt, lông mi cong vút.

“Thế à? Nhưng trước khi bạn lên tiếng thì tôi đã nói là mua nó rồi. Không tin thì cứ hỏi chị bán hàng thì biết.”

Đôi mắt của tiểu công trúa lộ ra vẻ dò hỏi.

“Đúng thế, cô đây đã nói là bọc vào rồi...”

“Ôi, vậy thôi.” Tiểu công trúa nhìn gối ôm trong tay Đàm Hi với ánh mắt lưu luyến, tiếc nuối lại thêm vẻ không nỡ.

“Thật sự rất đáng yêu mà...”

Đàm Hi kinh ngạc, nhìn dáng vẻ là muốn từ bỏ sao?

Chẳng phải nên cãi nhau một trận, ném tám vạn, mười vạn nhân dân tệ ra, sau đó hếch cao cằm nói: Báo giá đi, bao nhiêu tôi cũng mua.

Được rồi, sự thật chứng minh là cô đã nghĩ quá nhiều.

Tiểu công trúa duỗi tay sờ sờ đuôi hồ ly, cười ngọt ngào với Đàm Hi: “Bạn phải nhớ đối xử tốt với chúng nó đấy nhé!”

Tiện đà lại nhìn sang phía nhân viên cửa hàng, “Nếu gối ôm này chuyển về nữa thì nhớ gọi điện cho tôi. Bản kỷ niệm cũng được...”

Để lại số điện thoại liên lạc, tiểu công trúa rời đi.

Đàm Hi đã chuẩn bị tốt công tác tranh chấp rồi, kết quả lại không dùng đến, trong lòng không khỏi buồn bực.

Lần đầu tiên có cảm giác nắm tay đánh vào bông.

Ừm, xem ra gần đây cô đã quá nhàm chán nên toàn nghĩ tới mấy cái vớ vẩn linh tinh rồi...

“Cô ơi, đã đóng gói xong rồi.”

“Oh.” Đàm Hi duỗi tay chuẩn bị lấy thẻ ra thì Lục Chinh đã nhanh hơn một bước.

“Dùng của anh đi.”

Cô nhân viên cửa hàng cười nhận lấy thẻ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ trịnh trọng, đây là lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy thẻ hắc kim...

Đàm Hi nghiêng đầu, hai tròng mắt sáng ngời, “Mua đồ nhanh thế ạ?”

“Ừ.”

“Đồ đâu rồi?” Đàm Hi nhìn tay anh, trống không.

“Anh cho người mang thẳng tới ký túc xá rồi.”

Đàm Hi hớn hở nói: “Anh còn lười biếng hơn cả em.”

Mắt Lục Chinh hơi xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong mắt cô gái bán hàng thì đó lại là ánh mắt đầy chiều chuộng.

Còn may là cô ta không nhìn người qua vẻ bề ngoài, cô gái trẻ này ăn mặc đơn giản, không ngờ lại có bạn trai oách như thế, đúng là không lường được...

“Thẻ của ngài đây ạ, còn gối ôm nữa.”

Đàm Hi nhận lấy, mỗi tay xách một túi.

Lục Chinh để thẻ lại vào trong ví da: “Để người đưa tới ký túc xá chứ?”

“Không cần. Em có mua cho mình đâu.”

“Sao hả?”

“Em cứ cảm thấy trong xe của anh thiếu gì đó, vừa lúc, quá đẹp.” Cô chớp mắt.

Hai người rời khỏi trung tâm thương mại, Lục Chinh đi lấy xe, Đàm Hi chờ ở cửa, tranh thủ thời gian còn mua hai ly nước uống.

Nước ép kiwi và nước dưa hấu.

Land Rover tiến ra khỏi hầm để xe, dừng ổn định bên cạnh cô, Đàm Hi mở cửa, bò lên trên ghế lái phụ.

Hiện tại cô hai tay xách túi, lại mang cả nước trái cây, quả thực là không tiện lắm.

Người đàn ông thò tay ra kéo cô ngồi lên, cửa xe đóng phịch lại.

Đàm Hi: “...”

Em là bao tải hay sao mà ông lớn nhà anh hết kéo lại túm thế?

Lục Chinh thấy sắc mặc cô không vui thì xoa nhẹ đầu cô: “Thoáng tí nào!”