Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 160: Bí mật trong hộp gỗ khắc hoa văn




Ra khỏi khu chung cư rồi, Cố Hoài Sâm vẫn đờ đẫn chưa hồi thần.

Áo sơ mi trắng ư?

Anh ta cúi đầu nhìn áo polo màu vàng nhạt mình đang mặc, vẫn chẳng cảm thấy có gì không ổn cả.

Nhớ tới hình ảnh Đàm Hi quay đầu cười với mình và nói khẽ --- “Thử mặc áo sơ mi trắng đi...”

Người đàn ông lắc đầu cười khẽ, anh ta đã qua cái tuổi như thiếu niên ăn mặc như nghệ sĩ, đi xe đạp, áo sơ mi, ngồi ở bàn trên như trong phim điện ảnh về thanh xuân vườn trường rồi.

Cô ấy thích kiểu này ư? Đúng là tâm tư nữ sinh...

Xem ra, quả thực là anh ta đã già rồi.

Bẻ tay lái, chiếc xe chạy băng băng ra khỏi khu chung cư, nhanh chóng hòa vào đường chính, Cố Hoài Sâm đeo tai nghe lên.

“Alo, Tiểu Đình?”

“A Sâm, anh đi chưa?”

“Rồi.” Người đàn ông nhếch miệng cười khẽ, mặt mày tràn ngập sự ấm áp.

“Em đã ra khỏi ga hành khách rồi, ở cửa số 3 ga nội địa nhé.”

“Anh nhớ gần đó có một quán Starbucks, em vào đó ngồi đi, đưa danh thiếp của anh ra, chủ quán sẽ tiếp đón em tử tế.”

“Ồ! Sao ở đâu anh cũng có bạn thế hả? Lần trước là UncleBaker, trước trước nữa lại là cửa hàng Disney...” Giọng nói dịu dàng của phụ nữ không thiếu phần nghịch ngợm truyền sang giống như dòng suối nhỏ róc rách, “Còn có người nào mà anh không quen biết nữa không hả?”

“Đồ ngốc, anh đâu có lợi hại tới mức đó đâu?”

“Ở trong lòng em, ba chữ Cố Hoài Sâm chính là không có gì không làm được.”

Người đàn ông lắc đầu và bật cười, khóe môi cong lên chứng tỏ hiện tại tâm tình của anh ta rất tốt, rốt cuộc, làm gì có người đàn ông nào không thích nghe bạn gái khen ngợi chứ, đặc biệt là những lời âu yếm như thế.

Mà trong đó, sự ngầm hâm mộ và kính ngưỡng lại càng làm lòng người rung động hơn.

Nói thẳng nhưng không thấp hèn, điềm tĩnh, an nhàn và thoải mái, lại xinh đẹp nho nhã, vừa không làm người ta cảm thấy nhàm chán, cũng không làm người ta cảm thấy cô tùy tiện.

“Chỗ anh hơi tắc đường, sẽ cố gắng tới đó trong vòng 20 phút.”

“Ừm, em chờ anh.”

“Lần này triển lãm tranh thế nào? Có hài lòng với kết quả không?”

“Cũng không tệ lắm. Cảm ơn anh đã giới thiệu em với giáo sư Tỉnh, A Sâm.”

“Chuyện nhỏ mà, có tốn sức gì đâu. Khi nào em sẽ quay lại Italy?”

“... A Sâm, lần này em không đi nữa, ở lại bên anh được không?”

Cố Hoài Sâm khẽ giật mình.

“Ích kỷ bắt anh đợi lâu như thế, xin lỗi anh. Hiện giờ, em chỉ muốn bù đắp lại toàn bộ những nuối tiếc trước đây... Anh... có đồng ý không?”

“... Ừ.”

“Cảm ơn, I love you.”

Vẻ mặt của người đàn ông vẫn hơi sững sờ, mong đợi bao lâu đột nhiên trở thành sự thật, cho dù là người luôn tĩnh lặng trong lòng như anh ta cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.

Vui sướng ư?

Có, bạn gái đi du học bao năm ở bên ngoài rốt cuộc đã biết trở về, tình nguyện ở lại bên cạnh anh ta.

Bối rối ư?

Có, mong đợi trở thành sự thật sẽ luôn làm người ta khó lòng mà tin nổi trong một thời gian ngắn.

“Vậy việc học của em ở Italy...”

“Em đã làm xong thủ tục thôi học rồi.”

Người đàn ông nhíu mày, bắt đầu hơi cảm thấy không thoải mái.

Thế nên, đây không phải là hỏi ý kiến, cũng chẳng cần anh ta đồng ý, chỉ là... thông báo một tiếng thôi sao?

Người bên kia dường như cũng nhận ra được sự do dự của anh ta, không hề nóng lòng giải thích, cũng không thoái thác, chỉ khẽ thở dài, giọng nói vẫn trong trẻo như cũ---

“Có lẽ anh sẽ trách em tự quyết định, nhưng nếu em đã quyết định cái gì thì sẽ không cho mình bất kỳ đường lui nào nữa. A Sâm, so với việc học, em càng quan tâm anh hơn...”

Thở dài buồn bã, cực kỳ u sầu.

Vẻ mặt Cố Hoài Sâm trở nên hoảng hốt, “Thực ra, em không cần phải...”

“Anh không cần khuyên nữa, anh biết tính của em rồi mà.”

“Thế nên, em định từ bỏ vẽ tranh ư?” Về chuyện này, Cố Hoài Sâm chắc chắn không tin.

“Không. Em ở phương Tây lâu rồi, đột nhiên rất nhớ nhung hương vị cổ điển của Hoa Hạ. Lần này em về nước là muốn tìm một người thầy có tiếng trong hội họa để theo học.”

“Ừ, tóm lại là không thể quên cội nguồn của mình.”

“Đúng thế.” Cô gái bên kia cười khẽ, “Về điểm này thì em nên học tập ở bác gái nhiều hơn, bác ấy mới là nhân vật cấp đại sư trong vẽ tranh sơn thủy.”

“Nếu mẹ anh mà nghe được lời nói này của em chắc sẽ vui lắm.”

Mẹ của Cố Hoài Sâm là nhân vật kiệt xuất trong nghệ thuật vẽ tranh đương đại, mà cũng có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực vẽ tranh cổ.

“Em đã liên hệ với hai giáo sư, cũng không biết họ có đồng ý nhận người học trò thay đổi giữa chừng như em không nữa...” Nửa lo lắng, nửa trêu nghẹo, nghe vào trong tai lại chỉ thấy dịu dàng thong dong, khí phách ung dung.

“Là ai thế?”

Đầu bên kia báo ra hai cái tên.

Cố Hoài Sâm nhíu mày, “Hai người này đều không thích hợp.” Người trước háo sắc, người sau tham tiền.

“Vậy ạ... Thôi không sao, cứ từ từ tìm, kiểu gì cũng tìm được thôi.”

“Giáo sư Tỉnh là người có tiếng nói trong ngành này, ông ấy có thể dẫn dắt em mà.”

“A Sâm, có phải anh đã đánh giá em cao quá rồi không? Giáo sư Tỉnh đã bao năm không nhận đệ tử rồi, người ngu dốt như em sao có thể lọt vào mắt thầy ấy được chứ!”

“Yên tâm, mẹ anh và ông ấy là bạn bè lâu năm mà.”

“Thế này không tốt lắm...”

“Mẹ anh chỉ tiến cử thôi, có thể chinh phục giáo sư Tỉnh hay không thì phải phụ thuộc vào chính năng lực của em.”

“Cảm ơn anh, A Sâm.” Cười khẽ dịu dàng, yêu kiều lẩm bẩm.

“Anh đã tới rồi, ở ga T2A.”

“Ừ, gặp mặt rồi nói tiếp.”

“Ừ.”

Bên kia, Đàm Hi ném rác xong liền trở về, vừa lúc thấy Lục Chinh đã thay quần tây, đang mặc áo.

Màu đen thân thuộc, cổ áo gập xuống, vạt áo mở rộng để lộ cơ ngực rắn chắc, có thể thấy được sáu múi cơ bụng chỉnh tề.

“Anh ra ngoài à?” Đàm Hi nhướng mày, nghiêng người dựa vào khung cửa.

“Có chút việc.”

“Không đi không được sao?” Cũng đã tối rồi.

Người đàn ông thở dài, gạt một chút tóc mai của cô ra sau tai, “Ngoan...”

Đàm Hi cười, cũng không hỏi nữa mà duỗi tay cài cúc áo cho anh.

Đầu ngón tay trắng nõn và tròn trịa trên nền áo màu đen càng thêm nổi bật, sáng lấp lánh.

Thuận tay cầm lấy ba cái cà vạt, Lục Chinh đưa cả tới trước mặt cô, “Em chọn đi.”

“Cái này đi.” Màu xanh lam với hoa văn chìm màu bạc, đủ đơn giản mà vẫn cao quý.

Đàm Hi tự tay thắt cho anh, rũ mắt, lông mi nhẹ chớp y như cánh bướm dập dờn.

Môi đỏ, má hồng, vẻ mặt chuyên chú.

Người đàn ông thu lại ánh mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng yêu kiều trước mặt, trong lòng cuồn cuộn một mảnh ấm áp, lan tràn dần ra như sắp nhấn chìm anh vào trong đó.

“Xong rồi.” Lúm đồng tiền như hoa.

“Đừng chờ anh, nghỉ ngơi sớm đi.”

Đàm Hi nhào vào ngực anh, nhón chân đặt một nụ hôn lên má, lại giơ tay ôm lấy cổ anh, giọng nhẹ nhàng và nỉ non---

“Chú ý an toàn, đi sớm về sớm.”

Lục Chinh than thở, ngón trỏ giơ lên nhẹ lướt qua cánh mũi thiếu nữ, “Em ấy...”

Bảo sao cứ làm người ta thương xót vào tận tâm khảm chứ?

“Khóa cửa cẩn thận, đừng làm anh lo lắng, được chứ?”

“Biết rồi!” Nghĩ cô là trẻ con ba tuổi chắc?

Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, cuối cùng cả căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình Đàm Hi, cô tắt điện phòng khách, ngáp dài đi vào trong phòng ngủ.

Tắm xong, tự bôi thuốc cho mình, nhìn bản thân ở trong gương, ánh mắt dừng trước ngực, thở dài nặng nề.

Duỗi tay, ước lượng, chẳng có trọng lượng và cảm xúc gì hết.

“Khi nào hai đứa các em mới lớn hơn được một chút đây hả? Chỉ một tí thôi...”

Trong căn phòng yên tĩnh, không có ai đáp lại.

Đàm Hi bóp hai cái, đau đến nhe răng trợn mắt, sau một lúc lâu lại khẽ lẩm bẩm, “Sao cảm giác khác thế nhỉ...”

Khung cảnh đầy dụ dỗ như vậy, đáng tiếc con sói lớn không ở đây nên không ăn được thịt cừu non...

Thở dài, mặc lại áo ngủ, Đàm Hi lau tóc đi ra khỏi phòng tắm.

Ngồi trước bàn trang điểm, vỗ nước trên mặt rồi bôi kem dưỡng, khuỷu tay không may chạm vào cái nắp, cô cúi người xuống nhặt.

Bỗng dưng, động tác khựng lại.

Một cái hộp gỗ khắc hoa văn hơi cũ nằm yên lặng bên trên tấm ngăn dưới bàn trang điểm với mấy thứ đồ khác, có một hộp là thuốc chuyên trị đau bụng kinh, thứ này không biết Chày Gỗ Lục Chinh kiếm ở nơi nào mang về, cô uống được hai lần, thấy hiệu quả rất tốt.

Nhưng... Cô không nhớ mình đã để những đồ vật gì khác, vậy cái hộp gỗ này...

Đàm Hi đột nhiên nhớ ra, hôm trước vú Trương có sắp xếp ít đồ đạc mang về từ Đàm gia, có hỏi cô cái hộp này để ở đâu.

Cô liền thuận miệng đáp: Nhét dưới bàn trang điểm.

Nghĩ lại, chắc là vú Trương để nó ở đây rồi.

Cô duỗi tay rút cái hộp ra và đặt lên bàn, dùng khăn giấy lau tro bụi trên cái hộp đi, có hương thơm thoang thoảng của đàn hương lẫn với mùi mốc.

Hoa khắc rất tinh tế nhưng đường vân lại quá đơn giản, hơn nữa thân hộp bóng loáng, hẳn là vì quanh năm được vuốt ve.

Đàm Hi moi móc ký ức do nguyên chủ lưu lại, hoàn toàn không có tí ấn tượng nào về cái hộp này.

Sao có thể chứ...

Trừ phi!

Cái hộp gỗ này có liên quan tới Tần Thiên Lâm!

Mỗi lần gặp phải chuyện hoặc người có liên quan tới Tần biến thái kia là Đàm Hi hoàn toàn không nhớ ra được cái gì, nhớ tới lời Vệ Ảnh từng nói, trực giác mạnh mẽ mách bảo cô rằng, trong này có cất quyển nhật ký kia của nguyên chủ!

Đọc?

Không đọc?

Rõ ràng là nguyên chủ rất để tâm tới thứ này, nếu không sẽ không đặt nó trong một hộp gỗ đàn tinh xảo quý giá như thế, còn khóa bằng một cái khóa đồng xinh xắn nữa.

Phải có cảm tình sâu sắc như thế nào mới trân trọng được như thế chứ?

Yêu si mê, say đắm bao nhiêu mới có thể vẫn cứ vỗ về mình trong tuyệt vọng chứ?

Khi cô ấy viết từng câu từng chữ trong nhật ký nói về sự ái mộ và động lòng của bản thân đối với người kia, Đàm Hi đoán rằng, nguyên chủ rất vui vẻ, bởi vì tình yêu làm động lực sống cho cô ấy.

Trong lúc bị chú thím Hai thờ ơ, bị mẹ con Trương Quế Phân và Nhậm Tĩnh bắt nạt ngày này qua tháng khác, có lẽ tình yêu này là hy vọng duy nhất mà cô ấy nhìn thấy.

Là ánh sáng lấp lánh trong đêm tối.

Có lẽ, cô ở trong mắt Tần Thiên Lâm và nguyên chủ ở trong mắt Tần Thiên Lâm căn bản không phải cùng một người...

Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại làm Tần Thiên Lâm căm thù cô ấy tới tận xương tủy như thế?

Nếu đã căm thù, tại sao lại phải cưới cô ấy?

Cho hả giận ư?

Trả thù ư?

Chẳng lẽ Tần Tấn Huy và Lục Thảo để mặc cho hắn làm bừa như thế sao?

Đối với gia đình quyền quý như Tần gia, hôn nhân của con cái là một công cụ của gia tộc, có tác dụng cực kỳ quan trọng, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển chung của Tần Thị sau này.

Cũng như Tần Thiên Kỳ cưới Sầm Vân Nhi vì Tần Thị sẽ có được một lần góp vốn trị giá 400 triệu, lúc đó đã làm cho giới bất động sản nổi sóng dữ dội.

Từ đó về sau, xí nghiệp của Tần Thị liền ngổi ổn định ở vị trí dẫn đầu ngành kinh doanh địa ốc.

Con trai cả dùng tốt như thế, dựa theo tính cách của hai vợ chồng Tần Lục vẻ ngoài bình đạm thực chất rất tham lam kia, sao có thể quyết định hôn nhân của con trai út qua loa như thế chứ?

Đàm Thị ư?

Còn chẳng bằng cái rắm!

Sao có thể lọt vào mắt Tần gia được chứ?

“Sao lại đồng ý nhỉ...” Đàm Hi nhíu mày, nắm tay không ngừng đấm lên gáy mình như muốn nhớ ra cái gì.

Trong tiềm thức, cô cảm thấy chuyện đó là quan trọng nhất.

Thậm chí còn rắc rối và phức tạp hơn khúc mắc trong tình cảm của nguyên chủ và Tần Thiên Lâm...

Sao trước đây không nghĩ tới chuyện này chứ?

Dường như Tần Tấn Huy nhẫn nhịn cô quá mức...

Mặc dù cô đã từng nói những lời rất tàn nhẫn, khiêu chiến uy nghiêm của cả gia đình đó nhưng Tần Tấn Huy chưa từng chỉ trích hay mắng mỏ gì.

Ông ta đang kiêng dè cái gì đây?

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Đàm Hi lập tức tỉnh táo lại, khi thấy số điện thoại gọi tới, máu trong người đột nhiên đông cứng...