Nếu hỏi người mà bạn nhỏ Lục Tùy Phong ghét nhất là ai thì câu trả lời tuyệt đối là ba của bạn ấy. Bởi vì, ba hung dữ, còn độc chiếm mẹ nữa.
Ví dụ như lúc này... “Con nên trở về phòng ngủ của mình đi.” “Nhưng con muốn ngủ với mommy.”
“Không được.”
Cậu bé con nhìn ba mình bằng ánh mắt phòng bị và lên án,2sau đó lại lén lút rúc vào trong ngực mẹ, đầu nhỏ vừa lúc cọ vào ngực Đàm Hi.
Ôi... Mềm mại quá đi! Mặt ba bạn ấy liền tái đi, đôi mắt như muốn phun ra lửa, “Lục Tùy Phong, đừng để ba nói lần thứ hai!” “Tại sao con không thể ngủ với mommy mà ba lại có thể chứ?” Cậu bé con còn chưa biết5trên đời này còn có
một loại đạo lý gọi là “Không thể nói lý với người đàn ông đang ghen“. Sau đó, cu cậu bị chính cha ruột của mình xách cổ áo ném ra khỏi phòng ngủ chính.
Râm!
Cửa đóng lại. Cậu nhóc tròn vo ngồi trên thảm y như một quả cầu thịt, hai mắt mê man...
Ba xấu xa!
Hu hu hu!
Ngày nọ, Lục Chinh đi công6tác.
Bạn nhỏ Cổn Cổn mong sao mong trắng, cuối cùng cũng có thể ngủ cùng mẹ rồi, không khỏi hưng phấn nhảy nhót không thôi. Nhưng cu cậu lại quên mất, cậu rất béo, còn là một đứa trẻ ba tuổi vừa béo vừa không quá nhanh nhẹn. Thế nên, lúc ông bà cụ Lục đi tản bộ về liền nhìn thấy một quả cầu thịt tròn5vo đang lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại trên tấm thảm phòng khách. “Cục cưng bé nhỏ của cụ, có chuyện gì mà cháu vui vẻ thế?” “Sắp được ngủ với mommy! Thơm tho mềm mại, Cổn Cổn thích!” Ông bà cục Lục đưa mắt nhìn nhau, có phải thằng bé này bị ba nó áp bức quá tàn nhẫn rồi không? Nhìn xem nó3vui vẻ đến mức nào chưa kìa...
Đêm nay, bạn nhỏ Cổn Cổn gối đầu lên cái gối của người ba xấu xa của mình, ngửi hương thơm trên người mẹ mà chìm vào mộng đẹp. Cu cậu cảm thấy quá hạnh phúc!
Nhưng ngày hôm sau khi thức dậy, hết thảy đều thay đổi. Không có mẹ, cũng không có ai bế cậu bé, cậu bé đang nằm ở trên giường của mình, lẻ loi, thê thảm. “Chào buổi sáng, nhóc mập.” Ba cậu nhóc đẩy cửa tiến vào, nụ cười rạng rỡ.
Khi đó, bạn nhỏ Cổn Cổn còn chưa biết có một thành ngữ gọi là “cười trên nỗi đau của người khác“.
Bạn nhỏ Tống Khâm năm nay tròn năm tuổi, là lớp trưởng kiêm hoa khôi của lớp lớp lá ở trường mầm non.
Ngay từ đầu, cô bé đã không muốn đi học, vì chú út bảo rằng học sẽ làm người ta trở nên ngớ ngẩn, cuối cùng biến thành “con mọt sách”, kết quả bị thím út đập cho một cái đau phát khóc. (Nước mắt lấp lánh trong mắt thì cũng tính là khóc nhỉ?)
“Bà xã, em không thể dịu dàng với anh được một chút à?” “Ai bảo anh dạy trẻ con linh tinh chứ?” “Chỉ đùa một tẹo thôi mà!”
“Có ai đùa như anh không hả?”
“Anh thề, sau này sẽ không làm thế nữa!”
“Nhớ đấy...” Sau đó, cô bé liền chứng kiến chú út to đùng đùng rúc vào trong ngực thím út của mình, không những cọ lung tung mà còn sờ loạn nữa. Mà thím út cũng thật kỳ quái, lúc đầu còn hung dữ như thế mà giờ lại rất dịu dàng. Cô bé nhớ gần đây chị Ngộ Hạ rất thích một phần mềm là “xiaoxaxiu”, thường nói một câu thế này: Ôi trời ơi! Mình biết ngay là con bé này có hai gương mặt mà? * Một phần mềm gần giống với tiktok. Vừa rồi nói tới việc đi nhà trẻ, bạn nhỏ Tống Khâm dù không thích nhưng vẫn phải đi.
Ngày đầu tiên là ba đưa cô bé đi.
Tới trước cửa lớp học, ba cao lớn đột nhiên ngồi xổm xuống, cùng cô bé mắt đối mắt. “Phải nghe lời cô giáo, phải chơi với các bạn nhỏ, biết chưa?” “Vâng...” Cô bé gật đầu, nhưng sao muốn khóc quá. “Đã đồng ý là sẽ không khóc nhè mà.” “Nhưng mà ba à, mắt ba cũng đỏ lên rồi kìa, có phải ba cũng muốn khóc không?”
“Không đâu, bị gió thổi cát vào mắt thôi.”
Bạn nhỏ Tống Khâm nghĩ, gió hôm nay lớn thật đấy! Sau đó, ba liền rời đi. Cô bé âm thầm khóc trong chốc lát, cô giáo bế cô bé vào lòng, dịu dàng hỏi: “Tiểu tiên nữ, có thể nói cho cô biết tên con là gì không?” Cô bé lau sạch nước mắt, lại hút nước mũi, “Con tên là Tống Khâm! Ông nội bảo, con và cô con là người một nhà, bởi vì Thanh Thanh Tử Khâm” là phải đọc hợp lại, không thể tách ra.” “Ừ! Tên con nghe hay lắm!” “Ba con cũng nói thể...” Mặt cô bé đỏ ửng, cười thẹn thùng. Từ đó về sau, Tống Khâm không còn khóc khi đi nhà trẻ nữa. Bởi vì, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ giống y như cô bé, trong đó có không ít người là cháu của bạn ông nội, cũng có rất nhiều con của đồng nghiệp với ba. Tất cả mọi người đều rất quý cô bé! Có một lần, Nghiêm Mục Vũ âm thầm nói với cô bé: “Tiểu Kim Kim, tớ cảm thấy cậu là cô bé xinh nhất trong lớp mình. Trên mạng nói cái này gọi là hoa khối lớp.”
Ngày đó, sau khi tan học, cô bé về nhà và hỏi ba rằng hoa khối lớp là gì.
Ba nói, là ở trong lớp, cô bé nào xinh đẹp nhất sẽ được gọi là hoa khôi.
Cô bé vô cùng vui vẻ! Nhưng vẫn cố xác nhận... “Chỉ có bạn nữ mới có thể gọi là hoa khôi lớp thôi đúng không ạ?”
“Đúng thế.” Ba cũng chẳng cảm thấy cô bé phiền phức, ôn hòa giải thích.
Tống Khâm nghĩ, may mắn là Nghiêm Mục Vũ không phải con gái, nếu không cô bé chẳng thể nào làm hoa khối lớp được nữa rồi.
Sau đó, cô bé mới biết, thì ra bằng với “hoa khối lớp” chính là “hotboy của lớp“.
ỗ, vừa rồi quên nói, Nghiêm Mục Vũ là con trai của chú Nghiêm Phóng, có cái mũi cao và mắt sâu, tóc cũng khác mọi người, là màu nâu, mềm mại như nhung, giống một con cún con.
Mẹ bảo, cậu ấy sinh ra ở nước ngoài, lúc mới ra đời đã mất cha mẹ, được chú Nghiêm khi đó đang đi làm nhiệm vụ đưa về, trở thành Nghiệm Mục Vũ của hiện tại.
Nhưng mà có một vấn đề mà đến giờ bạn nhỏ Tống Khâm vẫn chưa hiểu lắm...
Tại sao Nghiêm Mục Vũ lại có hai người cha?
Chú Nghiêm và chú Thời Cảnh, rốt cuộc ai mới là “ba thật” ai là “ba giả” đây?
Hức...
Buồn ngủ quá!
Hôm nay đi ngủ đã, ngày mai lại nghĩ tiếp vậy.