Mang thai chín tháng, tới ngày sinh nở, Đàm Hi sinh được một cậu nhóc mập mạp.
Cũng không phải là từ ngữ khen ngợi khoa trương hay quá đáng gì, cậu nhóc này thật sự quá bụ đến nỗi Đàm Hi đau đẻ suốt sáu tiếng mà vẫn2không sinh ra được, cuối cùng đành phải lựa chọn sinh mổ. Thế nên, Lục Tiểu Tam vừa sinh ra đã được định sẵn là không được cha thích rồi.
Tại sao ư?
Nhị Gia người ta đau lòng vợ chứ sao! Trơ mắt nhìn Đàm Hi đau đến sức5cùng lực kiệt, cuối cùng bị đẩy vào phòng mổ, tâm tình Lục Chinh chẳng khác nào bị nướng trên lửa đỏ cả.
Anh hối hận.
Lúc trước, chấp niệm muốn có thêm một đứa con trai thế nào thì giờ trái tim lại đau đớn bằng đó. Vì thế,6người đàn ông tự trách mình rất lâu, biểu hiện trực quan nhất chính là sự hờ hững với cậu con út. Muốn bể mà không dám bể; muốn hôn mà không dám hôn. Chỉ cần vừa nhìn thấy thằng nhóc là Lục Chinh lại không khỏi nhớ5tới màn mạo hiểm lúc cu cậu được sinh ra.
Đúng thế, anh bực con trai, đồng thời càng oán hận bản thân mình hơn.
Năm đó, Đàm Hi sinh hai đứa trẻ ở nước ngoài, chỉ sợ tính mạng càng nguy ngập, càng giày vò hơn so với lần3này, nhưng chính anh lại không thể nào ở bên cô, để một mình cô phải đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như thế, chẳng quan tâm...
Có một số việc không nên nghĩ lại, bởi chỉ cần nghĩ tới thôi là tim lại như bị dao xẻo. Đàm Hi là người đầu tiên phát hiện ra cảm xúc của Lục Chinh không ổn. “Anh... không thích Tiểu Tam ư?” Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên, “Có sao?” “Có.” Vẻ mặt Đàm Hi đầy nghiêm túc.
Ừ! Thế là xong hả?
Người đàn ông im lặng hồi lâu không nói. Đàm Hi kéo anh tới ngồi xuống sofa: “Có phải anh vẫn còn đang nghĩ tới ngày em sinh con không...”
Cả người Lục Chinh cứng đờ, hơi thở ngừng lại. “Em biết ngay là thế mà.” Thở dài sâu kín, người phụ nữ chủ động dựa vào ngực anh, “Chẳng phải là xong rồi sao? Tóm lại là có hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm gì.”
Tuy không gặp nguy hiểm gì nhưng vẫn phải trải qua sự hoảng sợ vô cùng lớn, Lục Chinh thầm mắng.
Đàm Hi liếc mắt liền hiểu anh đang nghĩ gì, “Lúc chưa có con thì anh trông mong ngày đêm, giờ vất vả lắm mới sinh được nó thì anh lại bắt đầu ghét bỏ. Quá khứ đều đã qua rồi, chẳng phải giờ em rất khỏe mạnh hay sao? Anh còn lãnh đạm như thế thì đừng trách tại sao về sau con lại không gần gũi với anh.”
Đêm đó, Lục Chinh ở trong phòng sách một mình rất lâu.
Hôm sau, lúc Đàm Hi tỉnh dậy thì thấy anh đang học thay tã với bà cụ Lục. Con trai bụ bẫm bị lật úp người, nằm sấp trên đùi người đàn ông, không gào khóc gì, thậm chí còn cười khua khoắng tay chân. Đến tận đây, Lục Chinh liền trở thành “người cuồng bé” chỉ đứng thứ ba sau ông bà cụ Lục mà thôi. Đàm Hi biết, anh đem tất cả những việc mà mình đã bỏ lỡ với A Lưu và Hạ Hạ, đền bù tới trên người cậu con út.
Thế cũng tốt...
Nói xong ba mẹ đứa nhóc, vậy liền nói tới bản thân cậu nhóc béo này thôi.
Lục gia Tiểu Tam, tên khai sinh là Lục Tùy Phong, là tên do ông cụ Lục đặt cho trong ngày đầy tháng, ngụ ý tùy tiện như gió, tiêu sái phóng túng. Một “Xuyên Lưu”, một “Tùy Phong”, hai vế đối chẳng phải rất tinh tế và rất hay còn gì? Tên khai sinh coi như đã xong, nhũ danh của cu cậu là “Cổn Cổn*“. *Cổn nghĩa là lăn, cũng có nghĩa câu chửi cút. Gần đây, cậu nhóc càng ngày càng béo, béo như một quả cầu đang lăn vậy.
Thứ hai, còn vì có một nguyên nhân rất thú vị nữa.
Từ sau lần thứ hai Lục Chinh trở về từ quân ngũ, có không ít cao tầng trong tập đoàn tỏ vẻ không phục anh, liên tục gây nhũng nhiễu. Nhưng Lục gia chỉ có đúng một dòng chính này, hơn nữa lại được sự ủng hộ toàn lực của Lục Giác Dân nên Lục Chinh nhanh chóng trở lại trung tâm vòng quyền lực. Mấy năm nay, dần dần gắn kết hoặc cắt bỏ những cành nhánh không hài hòa, hình thành một đại cục thống nhất vững vàng.
Trong quá trình đó, khó tránh khỏi chạm vào khối bánh béo bở của một vị đồng sự nào đó.
Mà trong những người đó lại đa số là những “lão công thần” năm xưa từng đi theo Lục Giác Dân mở mang bờ cõi, hiện giờ sống trong nhung lụa quá lâu rồi nên tầm cao khí ngạo, sao có thể chấp nhận sự ra lệnh, muốn làm gì thì làm của một tên bề dưới chứ?
Có thể lực mới thay thế thì chẳng khác nào thay đổi một triều đại, đương nhiên là một đời vua một đời thần.
Lục Chinh kiên quyết không chịu nhượng bộ, thái độ cứng rắn. Nhóm đồng sự thấy không thể làm gì được anh liền tụ tập tới trước mặt Lục Giác Dân kể lể khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ông cụ Lục cũng rất bất đắc dĩ, một bên là “bạn chiến đấu cũ”, một bên là cháu trai ruột, ông cụ phải làm sao đây? Lúc đầu, ông thử khuyên bảo Lục Chinh không nên cứng rắn như thế, thỉnh thoảng dùng một chút thủ đoạn nhẹ nhàng để duy trì hòa bình không phải tốt hơn sao?
Nhưng Lục Chinh có phong cách làm việc và thủ đoạn điều hành của riêng mình, căn bản không chịu nghe.
Mỗi lần hai người nói chuyện đều kết thúc bằng một câu quát thô bạo của Lục Giác Dân: “Cút!”
Sau đó, Lục Chinh liền cút luôn. Ông cụ Lục bể chắt trai, mắng yêu: “Ba cháu đúng là cái chày gỗ...”
Thằng nhóc béo ú cái hiểu cái không nhìn cụ mình, cười khanh khách không ngừng, đôi mắt híp lại thành hai đường chỉ thẳng tắp. Khi đó, bạn nhỏ Lục Tùy Phong đã được nửa tuổi, đang là lúc bắt đầu học nói, nhưng bé mập lại rất ít khi mở miệng ê a, chỉ biết nhìn người cười ngây ngô. Chuyện này làm cho hai ông bà cụ vô cùng lo lắng, vội vàng đưa tới bệnh viện làm kiểm tra. Kết quả trí lực của đứa bé vẫn bình thường, không bị câm, hoàn toàn không có vấn đề gì. Bà cụ Lục âm thầm thở phào: “Nhưng tại sao thằng bé lại không nói gì thế?” Bác sĩ trầm ngâm một hồi rồi đáp: “... Có lẽ là nó không muốn nói chăng?” Ngày nọ, nhóm đổng sự lại kết bè kết cánh kéo tới Lục gia tìm ông cụ Lục khóc lóc kể khổ.
“Đám lão già chúng tôi cũng coi như nhìn A Chinh trưởng thành, rõ ràng nó làm thế là ép người vào đường cùng còn gì!”
“Lúc còn trẻ lao tâm lao lực, vốn tưởng rằng về già có thể dưỡng già, không ngờ lại bị người ta đạp lên đầu làm nhục! Mất hết mặt mũi, khí tiết tuổi già cũng chẳng giữ nổi!”
Người sau còn nói giỏi hơn người trước, lúc đầu Lục Giác Dân cũng mở miệng an ủi, nhưng càng về sau thì càng không kiên nhẫn nối nữa.
Cậu bé con trong lòng ông cụ dường như cũng cảm nhận được sự không hài lòng của ông nên chẳng cười như trước mà cau mày căng thẳng.
“... Lão chủ tịch à, làm người thì không nên quá thiên vị, ngài nên đứng ra nói vài câu bênh vực mọi người đi thôi!”
Làm người quá thiên vị ư?
Lục Giác Dân lập tức cười lạnh: “Bênh vực? Giúp các ông hại cháu trai tôi chính là bênh vực à? Đúng là tôi già rồi, thế nhưng cũng chưa tới mức hồ đồ đâu! Nghĩ tôi ngốc hay thế nào hả? Một đám các người thi nhau tố tội, đánh bàn tính cũng vang lắm! Nghĩ gì mà lại cho rằng tôi sẽ giúp đỡ người ngoài đối phó với người nhà hả? Đều cút hết đi cho ông...”
“Cút!” Giọng sữa non nớt, tiếng cười nhỏ giòn tan. Thế nên, tiếng đầu tiên mà bạn nhỏ Lục Tùy Phong nói ra không phải là ba, cũng không phải mẹ, mà là... “cút”? Vì thế nhũ danh cũng từ đó mà có.