Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 126: Lục chinh, anh có muốn không?




Một câu thôi cũng đủ làm thiên lôi địa hỏa nổ bùm bùm.

Lúc này, anh mà còn không có phản ứng thì đếch phải đàn ông nữa!

Ngả về phía trước, đè người nào đó xuống giường, lấp kín miệng.

Ria mép lún phún của anh đâm vào gương mặt Đàm Hi làm cô thấy hơi đau nhưng lại như là khiêu khích, chẳng khác nào bị mèo cào vào trong lòng, tê tê dại dại.

Người đàn ông này sẽ vĩnh viễn không học được sự dịu dàng, hai bàn tay siết vào eo cô vừa chặt vừa tàn nhẫn, chẳng khác nào hai thanh kìm sắt vậy.

Làn môi nóng cháy mang theo lửa như một chiếc bàn là khiến cô vừa sợ hãi, vừa đau đớn.

Rốt cuộc đã sống hai đời người, sớm đã qua tuổi tình đậu sơ khai, có lẽ cô cũng đã từng có tình yêu sâu sắc đối với những nam sinh ngây thơ chất phác, ánh mắt lưu luyến nhìn theo một đám con trai chạy theo quả bóng trên sân thể dục, nhìn bọn họ đổ mồ hôi như mưa, sau đó vẫy tay cười to với nhau, đó là giấc mộng của mọi nữ sinh trung học.

Hoặc là sinh lòng ngưỡng mộ với những công tử nho nhã, dịu dàng, ôn hòa, tự cho mình là giai nhân cùng sánh bước, mong chờ có thể cùng tình lang trong mộng hồng tụ thêm hương.

Mơ là giả, nhưng trước mắt lại là chân thật.

Cô, Đàm Hi, đang bị một người đàn ông đè xuống giường, làm chuyện trẻ con không thể nhìn.

Anh nói: “Em là... tiểu yêu tinh... của anh….”

Cô nghiêng đầu, tránh thoát nụ hôn điên cuồng của anh, cuối cùng làn môi lại đặt xuống sườn cổ, đầu óc như bị một cơn chấn động xộc thẳng vào.

“Lục Chinh.”

Người đàn ông hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt vốn luôn lạnh nhạt, thâm thúy giờ đã phủ đầy dục vọng, những tia máu đỏ tươi mang theo ham muốn tình dục bắt đầu nổi lên, tràn ngập vẻ rối rắm, hoàn toàn không còn sự cao lãnh như ngày xưa nữa.

“Ừm?” Cổ họng phát ra một tiếng, cố gắng áp chế con dã thú đang muốn xông ra.

Anh vẫn đang nhịn.

Thật vất vả.

Đàm Hi nhìn anh đầy nghiêm túc. Dưới ánh đèn hoa lệ, ánh mắt trong suốt như nước tản mát ra vô số làn sóng chẳng khác nào suối nguồn trong veo chảy qua lòng anh, đột nhiên, sự khô nóng phiền muộn trong lòng liền yên lắng xuống.

Cô hỏi: “Lục Chinh, anh có muốn em không?”

Như thế, trân trọng, không hề sợ hãi, giống như một con ngựa có thể tung vó bỏ đi bất cứ lúc nào.

“Muốn” kia ám chỉ cái gì, trong lòng hai người đều rõ ràng.

Cô đã chuẩn bị tốt tinh thần, đem tất cả những gì mình có để đánh cược lấy thế bình đẳng với anh.

Muốn?

Không muốn?

Cho?

Không cho?

Dây cương ở trong tay, còn anh lúc này đã ngồi trên lưng ngựa, hoặc là nắm chắc dây cương, từ đây lưu lạc chân trời, hoặc là buông tay ra, để con ngựa ấy được tự do...

Anh không nỡ!

“Hi Hi, không phải anh có muốn hay không, mà là em... có muốn cho hay không.”

Một khắc đó, thần thái trong đôi mắt trong trẻo kia tỏa sáng kinh người, như pháo hoa bùng lên trong nháy mắt, vô cùng xán lạn.

Hầu kết hơi trượt: “Em chưa bao giờ là liệt mã cần phải chinh phục, mà anh cũng không phải người cao cao tại thượng có quyền giơ roi với em.”

“Không phải ư?” Mắt đẹp hơi khép lại, lông mi run rẩy, “Em cho rằng, anh chỉ là nhất thời háo thắng mà thôi...”

Cho tới nay, toàn là cô theo đuổi anh, còn anh dường như chẳng có ý muốn động lòng.

Thấp giọng cười, dường như ấm áp tràn ngập, anh nói, “Đối với em, anh chịu thua.”

Đàm Hi như nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch, trước mắt ngàn hoa nở rộ.

“Em cho, anh có muốn không?” Gằn từng chữ một, chưa bao giờ kiên định như thế.

“Muốn.” Trầm, lạnh lẽo, một tiếng cực kỳ khí phách.

Ánh mắt giao nhau, lửa cháy lan tràn.

Đàm Hi nhân lúc anh chưa kịp chuẩn bị, đột ngột xoay người, vị trí của hai người đổi chỗ cho nhau.

Trong mắt Lục Chinh hiện lên vẻ kinh ngạc, định đè trở lại, nhưng Đàm Hi ép quá chặt nên không thành công.

“Xuống ngay!” Anh lạnh lùng mắng một câu, gân xanh đã nổi đầy trên trán.

Đàm Hi mắt điếc tai ngơ, lạch cạch---

Cởi thắt lưng, vạt áo sơ mi bị cô kéo ra khỏi cạp quần, đẩy lên cao.

“Một, hai, ba...” Đúng là có sáu múi cơ bụng.

Ực! Đàm Hi nuốt nước bọt.

Đồng tử đen láy của người đàn ông càng đen sẫm hơn, lộ ra vẻ dụ dỗ người khám phá vô cùng bí hiểm.

Đàm Hi không ngừng cố gắng kéo cổ áo anh ra, nhưng vì chất lượng áo quá tốt nên không có cảnh cúc đứt phừn phựt hoàn mỹ như trong tưởng tượng.

Vừa mới nghĩ vậy, trời đất lại đảo lộn.

Đến khi cô nhận ra thì hai người đã quay về vị trí cũ, Đàm Hi bị anh đè chặt dưới thân.

“Em muốn... thế này?” Nói xong, giơ tay xé một cái, Đàm Hi nghe được tiếng vải rách tan.

Con trâu điên này lại dám xé... xé áo ngủ của cô...

Quan trọng nhất, đây là áo phông, không hề có cúc!

Xương quai xanh trắng nõn, tinh xảo như cánh bướm, ngực trắng nõn nà lập tức làm bỏng mắt người nhìn.

“Hi Hi, em... tình, tình nguyện thật không?” Bỏ qua dục vọng, cô liền có thể nhìn ra sự nghiêm túc trên gương mặt anh.

Gật đầu: “Có.”

Dục vọng đã đốt lên rồi, sao có thể dập được chứ?

Áo của người đàn ông đã cởi ra, trên người Đàm Hi vẫn còn mặc cái áo thun rách nát, Lục Chinh nhắm mắt lại, hôn sâu từng chút một, tay cũng bắt đầu không chịu an phận.

Ánh đèn mờ ảo càng làm không khí thêm ái muội, sự nóng ấm và đê mê bao phủ lấy hai con người.

Đột nhiên, bàn tay bị đè chặt.

Lục Chinh mở mắt ra, chỉ thấy sắc mặt của thiếu nữ dưới thân mình trắng bệch, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, môi nhợt nhạt, hoàn toàn không còn vẻ kiều diễm ban nãy nữa.

“Hi Hi? Em làm sao thế?” Bị cả chậu nước lạnh dội xuống đầu, người đàn ông lập tức tỉnh táo lại.

“Đau...” Đàm Hi duỗi tay đặt lên bụng nhỏ.

Lục Chinh biến sắc, hai tay chống sang hai bên, nhấc người lên, anh còn chưa tiến thêm một bước, sao có thể...

“Hình như dì cả tới thăm em rồi.”

Anh chàng nào đó: “...”

Kiều diễm dừng lại, Đàm Hi xám xịt đi vào toilet, người đàn ông nào đó ngồi bên mép giường, ngón tay kẹp điếu thuốc hút từng ngụm một.

Bên chân vẫn còn chiếc áo sơ mi mà anh vừa cởi từ trên người mình ra.

Sau một lúc lâu mới ngăn được cơn khô nóng trong người, hít sâu một hơi, dập tắt tàn thuốc.

Đứng lên, gõ cửa, “Hi Hi? Em vào đó lâu lắm rồi đấy.”

Không có tiếng trả lời.

Anh lại tiếp tục gõ: “Đàm Hi!”

“Cậu, cháu...” Muốn nói lại thôi, lắp ba lắp bắp: “Quên mang băng vệ sinh vào rồi...”

Lục Chinh đen mặt.

“Để ở đâu?”

“Trong túi đồ.”

Tối hôm qua, sau khi đi mua sắm ở siêu thị về liền gặp phải Thời Cảnh bị trọng thương, cần phải cứu chữa chấp bách nên hai túi đồ kia vẫn ném ở huyền quan, không có ai cất vào.

Ngoại trừ lúc sáng Đàm Hi lấy ở trong đó ra hai hộp sữa tươi và một que bánh mì bọc phô mai ra thì vẫn chẳng động vào đồ ở trong đó.

Bên trong vừa hay có băng vệ sinh.

Còn may là cô đã có dự kiến trước và chuẩn bị, nếu không với tình huống quẫn bách hiện giờ, cô chẳng biết phải ứng phó như thế nào nữa.

“... Có lẽ là ở cái túi nhỏ ấy...”

Lục Chinh đi ra ngoài phòng khách, không thể tránh được việc gặp phải Thời Cảnh, tên kia bị dọa nhảy dựng, ngay cả chương trình Phi Thành Vật Nhiễu mà mình thích nhất cũng chẳng buồn xem, chỉ nhìn chằm chằm vào anh như muốn tìm ra một đóa hoa vậy.

Ánh mắt từ kinh ngạc chuyển thành chế giễu.

“Ui, tôi nhớ là cậu mới vào có mấy phút mà? Xong việc nhanh thế à?”

Lục Chinh lườm anh ta một cái rồi đi tới huyền quan, lấy hai cái túi đồ ra, đặt lên tủ giày, bắt đầu lục lọi.

“A~ Biết rồi!” Thời Cảnh cười kiểu biết rõ trong lòng nhưng không thèm nói ra, “Bước một chân vào rồi mà phải dừng lại, nhịn chắc khó chịu lắm nhỉ? Có điều, kế hoạch hóa gia đình là vấn đề lớn, cần phải chuẩn bị kỹ càng! Lỡ như lòi ra thêm một người thì không xong rồi.”

Lục Chinh mím chặt môi, mặt càng lúc càng đen hơn.

Thời Cảnh nhìn thấy rõ ràng, đau lòng cho người anh em của mình ba giây, “Nhanh mà tìm đi, tìm xong rồi thì làm việc, tôi nói với cậu chứ, loại chuyện này quả thực không thể nào nhịn được đâu! Trước có một thằng nhãi hàng đêm ôm sách báo đồi trụy vào ổ chăn xem trộm, vừa nhìn đã hưng phấn, nhưng nhưng phấn thì hưng phấn, cũng chả tìm được chỗ trút vào! Chỉ có thể nhịn, kết quả bị viêm tiền liệt tuyến cấp tính luôn đấy, phải vào bệnh viện cấp cứu...”

Lục Chinh: “...”

“Cậu trừng tôi làm cái gì hả? Thật trăm phần trăm nhá! Không tin cứ hỏi lão Từ mà xem!”

Một hồi lục lọi, cuối cùng cũng tìm được.

Hồng nhạt?

Hay là, xanh?

Dù sao cũng giống nhau, cái nào chả thế!

Cầm lên cái gói màu hồng nhạt, đi nhanh vào phòng ngủ.

Thời Cảnh mắt sắc, hơn nữa Lục Chinh cũng không giấu không che, liếc mắt liền nhìn rõ là thứ gì.

“Lão Lục à, khụ khụ... Cậu lấy nhầm đấy à?”

Lục Chinh chẳng thèm để ý tới anh ta, lạnh lùng bỏ đi.

Thời Cảnh cũng không quan tâm, anh em ấy mà, không phải tôi lạnh thì cũng là anh nóng.

Tự nhiên, anh ta cũng chẳng ngại chỉ đạo một chút, “Không phải cái loại gói mềm như bánh mì đó đâu, phải là loại hộp cơ! Cái cậu cầm là để... con gái dùng thôi! Hộp mới là loại dành cho đàn ông!”

Người đàn ông biến mất như làn gió, rầm---

Cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại.

Thời Cảnh chửi một câu thô tục, đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện, “Không... không trùng hợp đến thế chứ...”

Trong phòng ngủ, ngoài toilet...

Cửa hé ra, Lục Chinh nhét đồ vào, người bên trong nhận lấy rồi khép cửa lại.

Ba mươi giây sau, gói màu hồng bị ném ra, bắn thẳng vào trong ngực anh chàng nào đó.

“Không phải cái này, là gói màu xanh...”

“Có gì khác nhau đâu?” Hiện tại, vẻ mặt Lục Chinh không chỉ có thể dùng hai từ “thối hoắc” để hình dung nữa, việc lúc nào cũng bị đẩy vào tâm trạng tức điên này đã biến anh thành một thùng thuốc nổ, có thể nổ banh bất cứ lúc nào.

“Hồng nhạt là ban ngày, màu xanh là ban đêm, chiều dài khác nhau...”

Thời Cảnh thấy anh đi ra thì vẻ mặt có thể coi là quái dị được rồi.

“Lại... làm sao thế?”

Lúc này, Lục Chinh không tiếp tục ra vẻ âm trầm nữa, chỉ quăng một câu không đầu không cuối: “Đàn bà thật phiền toái...”

Thời Cảnh vừa nghe liền vui vẻ.

“Lão Lục à lão Lục, cậu phải biết rằng, hưởng phúc của người đẹp là rất khó, sao lúc cậu trêu chọc người ta thì không cảm thấy phiền toái chứ hả?”

Lục Chinh đáp trả anh ta một nụ cười lạnh, lại cầm đồ, xoay người đi vào.

Thời Cảnh nhếch miệng, đêm còn dài, thằng này còn phải nhịn lâu lắm!

Sao anh ta lại cảm thấy cực kỳ thoải mái thế này chứ nhỉ?

Ngay cả vết thương ở bụng cũng không còn đau như thế nữa...

Lúc Đàm Hi ra khỏi toilet, người đàn ông đang đứng tựa vào tường, vẻ mặt cương nghị, lạnh lùng dọa người.

Thình lình ngửi phải mùi khói thuốc sặc sụa trong phòng, Đàm Hi kho hai tiếng.

Lục Chinh mở cửa sổ ra, gió lạnh ban đêm thốc vào, mang theo hơi nước ẩm ướt.

“Giận đấy à?” Người này chỉ hút thuốc lúc buồn bực.

“Không.”

Đàm Hi rúc vào người anh, người đàn ông lùi lại một bước, cô tỏ vẻ bi thương, đôi mắt trong suốt đã ngập nước.

“Anh ghét em chứ gì!” Còn lâu cô mới làm người dỗ dành ấy.

“Không.”

“Thế thì anh trốn cái gì chứ?”

“Anh... sợ không nhịn được.”

Đàm Hi cong môi: “Thế còn được...” Chợt, mắt lộ ra nụ cười xấu hổ, “Quần bẩn rồi...”

“Hửm?”

Cô xoay người, trên chiếc quần đùi trắng nhiễm một vệt máu đỏ.

Đồng tử người đàn ông co chặt lại, đó là phản ứng bản năng khi thấy máu.

“Sợ là trên giường cũng có...”

Anh đi tới, cúi nhìn, vì ga giường màu tối nên không nhìn rõ lắm.

Đàm Hi hơi lúng túng, ngồi bên mép giường, kéo tay anh.

“Xin lỗi...”

“Xin lỗi cái gì chứ?”

“Vốn dĩ em muốn ngủ anh, nhưng giờ không ngủ được nữa rồi, haizz~” Vẻ mặt ủ rũ, bộ dáng cụp đuôi làm da đầu người đàn ông tê dại.

Đúng rồi, con cún con này vừa nãy còn muốn đè anh cơ mà.

“Cầm đi thay.”

Đàm Hi giơ tay cầm lấy, đó là một cái quần đùi vận động màu xanh xám, cùng kiểu dáng với cái cô đang mặc trên người.

“Oh.”

Chờ cô thay xong, Lục Chinh đã không còn ở trong phòng nữa.

Cô chạy ra ngoài phòng khách, Thời Cảnh đang nằm trên sô pha, trong tay cầm điều khiển chuyển kênh.

“Người đâu rồi?”

Mắt Thời Cảnh sáng lên, ra sức vẫy tay gọi cô tới.

“Gì thế hả?”

“Nhóc con, rót cho tôi cốc nước được không? Khát quá!”

Đàm Hi nể mặt anh ta vẫn là bệnh nhân nên không thèm chấp nhặt với anh ta.

“Đây.”

“Cảm ơn nhá! Ngồi xuống đây nào, chúng ta nói chuyện tí.”

“Nửa đêm nửa hôm rồi, ai muốn nói chuyện với anh chứ hả?”

“Chẳng phải cô đang hỏi lão Lục sao?” Anh ta nhìn về phía phòng ngủ dành cho khách, chu môi.

Đàm Hi cất bước đi về phía đó.

“Khoan đã!”

“Kẹo Thập Cẩm, anh lắm mồm quá đấy.”

Người đàn ông lập tức đần mặt, Kẹo Thập Cẩm là cái quỷ gì chứ hả?!

“Nhóc con, đừng có đặt biệt danh cho tôi thế nhé!”

“Là tên của anh làm người ta tưởng tượng xa xôi quá thôi.”

“Tưởng tượng xa xôi?” Hai mắt anh ta sáng lên, “Nói đi, rốt cuộc em tưởng tượng xa xôi gì với tôi thế? Có phải cảm thấy lão Lục không đẹp trai, không cường tráng như tôi không?”

Đáp lại là một ánh mắt coi thường: “Da mặt quá dày.”

Thời Cảnh tức điên: “Không biết xem hàng.”

“Ờ, tôi không biết xem hàng, chỉ biết nhìn người mà thôi.” Ngụ ý, anh chỉ là đồ vật, hàng hóa ấy mà, chẳng phải là để chơi thôi sao?

“Biết mắng người mà không dùng lời thô tục cơ đấy!”

“Ô, hóa ra anh hiểu hả?”

“Cô bé, cô kiêu ngạo như thế, Lục Chinh có biết không hả?”

“Anh ấy...”

“Tôi cho phép cô ấy kiêu ngạo.” Âm thanh nặng nề vang lên, người đàn ông mặc một chiếc áo tắm dài đứng ở cửa phòng ngủ dành cho khách, vừa nhìn đã biết là mới tắm xong.

Đàm Hi nhào tới, ôm cánh tay anh: “Lão Lục, người này không đàng hoàng tí nào, đã bị thương còn chẳng chịu an phận!”

Khóe miệng Thời Cảnh khẽ giật, cô nàng này lại dám tố cáo ngay trước mặt anh ta à?

Cái thứ kì quặc này ở đâu ra thế!

“Người không quan trọng, đừng quan tâm.” Nói xong liền ôm cô đi vào phòng ngủ.

Để lại một mình Thời Cảnh nghiến răng nghiến lợi đối diện với cánh cửa đóng chặt, ôi trời ơi, vết thương tự nhiên lại đau theo luôn...

“Sao bảo anh em như chân tay, đàn bà như quần áo cơ mà?!”

Hai người kia về phòng, không còn cơn xúc động như lửa cháy lan ra đồng cỏ nữa, chỉ còn vẻ mặt nhìn nhau đầy xấu hổ mà thôi.

Lục Chinh muốn sang phòng ngủ dành cho khách.

Đàm Hi im lặng, chỉ bám chặt tay anh không buông, dùng hành động thực tế để nói chuyện.

“Buông ra.” Tóc còn chưa kịp lau khô, từng giọt nhỏ xuống chảy thành dòng.

Đàm Hi cầm lấy cái khăn lông mà mình đã lau tóc, chụp lên đầu người đàn ông, “Đừng nhúc nhích.”

Sau đó, bắt đầu vò loạn lên.

“Từ từ thôi...” Giọng mềm mại hàm chứa một chút bất đắc dĩ.

“Oh.” Cô liền chậm lại.

“Được rồi, em đi ngủ sớm đi, muộn lắm rồi.”

“Anh ngủ với em.”

“Hôm nay không được.”

“Là thân thích của em tới thăm chứ có phải anh đâu, giả vờ cái gì chứ?”

Lục Chinh rất muốn hỏi lại một câu: “Có gì khác nhau không?”

Dù sao cũng chẳng ăn được mà.

“Có phải anh... không muốn nữa?”

Gân xanh nổi đầy trán, “Không, phải.”

“Rõ ràng là anh nghĩ thế.”

“Đàm Hi, đừng ầm ĩ nữa.”

“Hừ! Vừa rồi còn gọi Hi Hi, giờ đã lại là Đàm Hi rồi, còn muốn giảo biện à?!”

Lục Chinh: “...”

“Lão Lục à, giường này lớn lắm, chúng ta mỗi người một nửa cũng thoải mái mà.”

“Không phải vấn đề giường.”

Mặt Đàm Hi trầm xuống: “Thế thì là vấn đề gì hả?”

Anh thật sự sắp bị ép điên rồi!

“Anh nói đi!”

“...”

“Không nói thì đừng hòng đi!”

“Anh không nhịn được, được chưa hả?” Người đàn ông gầm lên, lời vừa nói ra liền thấy hối hận.

Đàm Hi hớn hở: “Ồ, thì ra là thế! Vậy em không trêu anh là được mà...”

Lục Chinh: “...”

“Thật mà! Em thề đấy!”