“Chàng vờ cưỡi ngựa đến Đuổi nhau quanh ghế ngồi”
(Hai câu thơ trong bài Trường can hành của Lý Bạch.) “Vậy à..” Ngộ Hạ cũng không thấy thất vọng, bỗng nhiên hai mắt cô bé sáng bừng lên, “Vậy thì anh kể chuyện tình yêu đi!” A1Thận khựng lại, “Chuyện Trà hoa nữ” có được không?” “Phim điện ảnh do mẹ nuôi diễn à?” “No, its The Lady of the Camellias. Một cuốn tiểu thuyết của Alexandre Dumas con.”
“Dumas con? Vậy ba ông ấy là Dumas cha à?”
Ngộ Hạ gật đầu, “Được ạ,8em muốn nghe bản tiếng Anh.”
Ngô Hạ sinh ra ở Rotterdam, rồi lại lớn lên ở Zurichs. Bằng sự giáo dục và yêu cầu nghiêm khắc của bản thân, Đàm Hi không hề lơ là dạy tiếng Trung cho cô bé. Nhưng vì được tiếng Anh được2dùng hằng ngày, cho nên tiếng Anh vẫn thân thiết với Ngộ Hạ hơn.
Về nước hơn một năm, Ngộ Hạ đã rèn luyện được thói quen dùng tiếng Trung trong cuộc sống hàng ngày, nhưng khi đọc sách báo nước ngoài, cô bé vẫn thiên về dùng4bản tiếng Anh hơn.
A Thận biết thói quen này của cô bé nên cho dù Ngộ Hạ có không nhắc đến thì cậu bé cũng sẽ chọn tiếng Anh. Khi giọng tiếng Anh lưu loát chính tông lặng lẽ vang lên dưới gió nhẹ đầu chiều, cùng với bối cảnh âm nhạc du dương êm ái, trước mặt khán giả hiện lên một bức tranh cuộn tròn năm tháng bình yên.
Đoàn Miên Miên chỉ cảm thấy tim gan như bị hai đứa trẻ trong khung cảnh đó nắm chặt lấy, cảm giác đẹp đẽ bình yên đó khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
Cho đến khi tiếng thở dài của ông Đoàn vang lên mới kéo cô trở về với thực tại.
“Quyên Tử này, tôi còn nhớ, khi còn nhỏ bà cũng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, tôi thường xuyên chạy đến nhà bà ăn trực, còn cứ đòi phải buộc mấy chỏm tóc cho bà.” Đôi mắt ông Đoàn hiện rõ sự hoài niệm, vài phần cảm khái, vài phần hồi tưởng.
Bà Đoàn nghe vậy, trừng mắt nhìn ông, “Chỏm cái gì mà chỏm? Đó là đuôi tóc! Ông buộc xấu chết đi được ấy.” “Dù có xấu thế nào thì cuối cùng chẳng phải bà vẫn đi theo tôi đấy thôi?” “Nhìn cái bộ dạng đắc ý của ông kìa!”
Đoàn Miên Miên cứ thế nhìn ba mẹ coi cô như không khí mà ngược cẩu như vậy, ngồi ở giữa hai người mà lòng cô nhỏ lệ: Lại nhìn cặp đôi nhí trên tivi, nhất thời bị vạn tiễn xuyên tim!
Chàng và cưỡi ngựa đến, đuổi nhau quanh ghế ngồi. Cùng ở làng Trường Can, hai bé vô tư lự.
Cảnh tượng câu thơ miêu tả chẳng phải là thế này hay sao?
Hơn một tiếng đồng hồ, Đoàn Miên Miên ngồi trước tivi, vừa xem vừa lướt weibo để ủng hộ cho tiểu nam thần, toàn bộ quá trình đều là khen không ngớt lời.
Cho đến khi đoạn nhạc kết thúc chương trình vang lên, là dấu chấm hoàn mỹ cho chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối” mùa năm nay mà cô vẫn còn có chút chưa phản ứng lại được. Tiểu nam thần đã theo đuổi suốt ba tháng cứ thể kết thúc hay sao?
Không không không... Chương trình kết thúc rồi, nhưng còn nam thần nhỏ của cô thì vẫn chưa kết thúc.
Ngoài ra, cô còn thận trọng đưa ra quyết định sẽ làm fan của một cô bé đáng yêu nữa – Hạ Hạ vô địch đáng yêu!
Mở QQ ra, nhóm chat đội ngũ fan hâm mộ của tiểu nam thần đã có những tin nhắn mới, các loại ảnh động, các kiểu icon khác nhau nhảy đầy màn hình.
Khoảng mười lăm phút sau, admin nhóm, cũng là fan đứng đầu có tiếng nhất, chính thức tuyên bố: Bà đây bị kết Hạ Hạ đáng yêu mất rồi, mọi người thấy sao?
+ số chứng minh thư nhân dân Đương nhiên, cũng có người không mấy đồng tình. “Chúng ta là fan của tiểu nam thần, sao lại còn phải tiếp nhận thêm một vật phẩm đính kèm thêm vào thế?”
“Làm người không thể quá bác ái được, cảm ơn.” “Sao cứ có cảm giác phản bội tiểu nam thần nhỉ, kiểu fan không trung thành ấy.”
Đoàn Miên Miên tức đến nổ phổi, đập bùm bụp một lúc gõ ra một chuỗi lời thật dài, nhưng cuối cùng đều bị cô xóa đi hết, khi gửi đi chỉ còn một câu ngắn củn: “Tại sao lại làm fan của Hạ Hạ? Bởi vì A Thận rất quan tâm đến cô bé, thích cô bé, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Yêu ai yêu cả đường đi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Tối hôm đó, Weibo gần như đã bị A Thận độc chiếm.
Top 5 hot search lần lượt là...
[Thì ra là một tiểu nam thần như vậy], [Hoa Dung Đạo], [A Thận Ngộ Hạ], [Mặt trời nhỏ của núi bằng nhỏ), [Hành trình của mẹ và bảo bối chính thức kết thúc. Cư dân mạng thần thông quảng đại đã lần tìm ra được poster thử trang phục của Ngộ Hạ chụp cho thương hiệu March trước đây và giới thiệu quảng cáo đó.
“Tiểu nữ thần, đẹp quá đi!”
“Cô bé và Thận của tôi đúng là xứng đối quá!” “Những người đẹp đều ở bên nhau rồi, còn lại đám xấu xí thì phải làm sao?” “Từ người qua đường biến thành fan.” “Từ khi chương trình được phát sóng cho đến bây giờ, tôi thế mà lại nghĩ ra được một bộ sủng văn? Quáu!”
“Cái đoạn kể chuyện về Trà hoa nữ đó đã hoàn toàn khiến tôi thức tỉnh rồi!”
“Đại tổng tài thâm tình dịu dàng vs cô gái yêu kiều đáng yêu.”
Cư dân mạng tiếp tục đào bới đến gia thế của Ngộ Hạ.
Không bới không biết, một khi đã bới đến thì chỉ biết giật mình kinh ngạc!
Cha: Người cầm quyền tập đoàn Lục thị, nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng trong xã hội thượng lưu ở thủ đô.
Mẹ: Tổng tài Ngân hàng đầu tư Thịnh Dụ và tập đoàn CK, bản thân cũng là một đại mỹ nữ.
Còn chưa kể đến phía sau vẫn còn một nhân vật khổng lồ như Lục gia.
Cư dân mạng đã hoàn toàn bị chấn động...
“Đúng là tiểu thư con nhà danh giá đích thực rồi.”
“Người ta vừa mới ra đời đã đứng trên vạch đích, tôi chạy cả nửa đời cũng vẫn đang lòng vòng ở vạch xuất phát đây.” “Được rồi, tiểu mỹ nữ, cô bé đã là người chiến thắng trong cuộc đời.”
“Sợ nhất là người đã xinh đẹp rồi lại còn giàu có hơn bạn, có ô dù to hơn cả bạn.”
Môn đăng hộ đối, lại còn là thanh mai trúc mã, cộng thêm ê kíp làm chương trình tích cực đẩy các màn tương tác ngọt ngào của hai cô cậu bé lên, vì thế hai bé đã nhanh chóng trở thành “Couple quốc dân”.
Đoàn Miên Miên lướt weibo, hai mắt sáng bừng.
Ông Đoàn khẽ thở dài: “Con gái ngoan, cũng muộn rồi đấy, mai con còn phải đi học nữa, đi ngủ đi thôi.” “À... bỗng nhiên con nhớ ra có thứ này quên chưa mua, con xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua đây, con sẽ về nhanh thôi!” Nói xong, chạy về phía cửa, nhanh nhẹn thay giày, đóng cửa lại. Chín giờ tối, gió đêm mang theo cả hơi thở nóng nực của mùa hè phả vào mặt người, giống như phủ thêm một lớp màng bọc thực phẩm không thoát được khí.
Đoàn Miên Miên xông vào cửa hàng tiện lợi, lấy một gói băng vệ sinh, khi xếp hàng thanh toán, cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Lướt nào lướt nào... “Mười hai tệ, cảm ơn cô.” “Ồ, tôi thanh toán bằng điện thoại.”
“Mã QR ở đây.” Thanh toán xong, Đoàn Miên Miên xách một túi nilon màu đen đứng ở cửa vào cửa hàng tiện lợi. Đối diện với sân bóng rổ của khu dân cư.
Lúc này đã không còn thiếu niên nào đang đánh bóng nữa.
Cô thở phù một cái, có chút thất vọng.
Bỗng nhiên ánh mắt khựng lại, cô nhìn thấy một đôi nam nữ đang đi tới.
Hai người mặc đồ thể thao giống nhau. Người đàn ông rất cao, người con gái đeo khẩu trang, tuy không nhìn rõ mặt, nhưng đôi chân dài cực kỳ thu hút.
Đoàn Miên Miên càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên ánh sáng lóe lên, đó là Hàn Sóc!
Trời ơi!
Đúng là Ảnh hậu đang ở cùng một khu nhà ở với cô!
Phía sau hai người có hai đứa bé đi theo, một trai một gái, dắt tay nhau.
Tiểu nam thần!
Còn có cả tiểu nữ thần mới được thăng cấp nữa!
Đoàn Miên Miên nhìn hai người lớn hai trẻ con, nhìn bóng lưng của hai đội đang tay nắm chặt tay, bỗng
nhiên cảm thấy, có lẽ đây chính là tình yêu.