Quả thực Hàn Sóc chẳng bận tâm một chút nào về chuyện Gia Hoa.
Bởi vì cô hiểu rõ trong lòng một điều, dù kết quả có ra sao thì Gia Hoa cũng chẳng thể đứng ở trong giới giải trí được nữa.
So với ngồi tù, bị hủy tiền đồ còn là sự trừng phạt lớn hơn. Còn về Lý Sương,1biết rõ Trần Lâm và Gia Hoa thông đồng với nhau, không những không ngăn cản mà còn quạt gió thêm củi, cũng không thể tha thứ được.
Sau khi chuyện xảy ra được một tuần, cảnh sát thông báo kết quả điều tra vụ án trên weibo, xác định người họ Gia cố tình gây thương tích cho người khác,8người họ Trần là kẻ sai khiến, còn người họ Lý là đồng lõa.
Tuy rằng dùng cách xưng hô chung chung như thế nhưng cộng đồng mạng đã quá giỏi trong việc suy đoán rồi.
Không khó để đoán ra “người họ Gia” và “người họ Lý” là ai, nhưng người họ Trần” thì lại không dễ đoán cho lắm.
Đúng lúc2này, tập đoàn Tinh Huy lại tuyên bố kết thúc hợp đồng với Trần Lâm, nguyên nhân là: Nghệ sĩ không biết kiểm soát hành vi của mình, tạo ra ảnh hưởng tiêu cực cho công ty. Quần chúng ăn dưa lập tức hiểu ra.
“Rốt cuộc người họ Trần cũng ngoi lên mặt nước rồi, vỗ tay!”
“Anh cả Tinh Huy4xử quá đẹp! Loại bạch liên hoa độc địa rắn rết này phải đá khi còn sớm.” “Khoảng thời gian trước còn lên weibo khóc lóc kể lể chuyện anh Sóc của chúng ta cướp ghế khách mời của cô ả, bạch liên hoa, greentea bitch!”
“Tiểu Bella thật đáng thương khi có một bà mẹ như thế.” “Làm fan của Lâm sáu năm, tôi không ngờ nữ thần mà tôi luôn ngước nhìn ngưỡng mộ lại là loại người này, từ nay không hâm mộ ai hết nữa, chỉ làm người bên đường đứng nhìn từ xa mà thôi.”
Lý Sương cũng bị trừng phạt không nhẹ.
“Trưởng kênh, thế này là thế nào?” Lý Sương lao vào văn phòng, đập bộp tờ giấy thông báo điều chuyển công việc xuống mặt bàn. Trưởng kênh hình nhìn thoáng qua cô ta, bình tĩnh hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”
“Tôi làm MC giờ vàng đang rất tốt mà, tại sao lại điều chuyển tôi sang làm MC tiết mục đêm khuya chứ?”
“Cô cảm thấy, với tình hình bây giờ, cô còn có thể tiếp tục làm được nữa hay sao? Tôi không muốn hai chương trình chủ chốt mà nhà đài hao phí vô số tâm huyết xây dựng nên bị phong sát chỉ vì MC chương trình có vấn đề về hành vi thường ngày.”
Lý Sương lùi về sau hai bước, “Trưởng kênh, anh không thể làm thế được, chuyện kia là ngoài ý muốn thôi... Tôi cũng không định...”
“Hiện giờ cảnh sát đã khẳng định như thế rồi, trên mạng còn bàn tán loạn xị bát nháo cả lên, tốt nhất cô nên nghỉ ngơi một thời gian, chờ sóng gió qua đi rồi hãy nói tiếp.”
Sóng gió qua ư? Nửa tháng?
Một năm?
Hai năm?
Hay cả đời đây? “Sóng gió qua” cũng tương đương với việc “nhân khí tan“.
Một MC bị khán giả quên lãng thì còn tiền đồ gì đáng nói nữa chứ?
Không...
Cô ta không thể chờ chết được.
Sau khi bị hủy mất ba quảng cáo, cái duy nhất Lý Sương có trong tay chỉ còn hai chương trình kia mà thôi.
“Trưởng kênh, từ lúc tôi tốt nghiệp đã tới làm ở đài của chúng ta, mấy năm nay luôn cẩn trọng, không có công lao thì cũng có khổ lao, anh không thể nói trở mặt là trở mặt như thế được.” Trong mắt Lý sương lộ vẻ cầu khẩn.
Trưởng kênh thở dài, trái tim con người cũng chỉ là thịt mà thôi.
“Lý Sương, tôi cũng muốn giúp cô lắm, nhưng chuyện này quả thực quá ầm ĩ, cộng đồng mạng bám riết không tha, đài cũng không còn cách nào khác mới phải đưa ra quyết định này. Cô yên tâm đi, chỉ là tạm thời thôi, chờ sóng gió qua rồi thì lại chuyển cô về.“.
Trong mắt người phụ nữ bừng lên ánh sáng hy vọng, “Cụ thể phải chờ bao lâu?” “Cái này... đài cũng không thể nào xác định được.”
Lý Sương như bị sét đánh. Xong rồi... Tiền đồ của cô ta, nửa đời sau của cô ta, hoàn toàn kết thúc rồi!
Một ngày, trời sáng khí trong.
Hàn Sóc ngồi xếp bằng trước bàn trà vừa xem phim vừa ăn bánh.
Lúc Chu Dịch đi ra khỏi phòng bếp lại bưng theo một đĩa.
“Hả? Còn nữa cơ à?”
“Vừa mới làm xong.” “Để em nếm xem...” Hàn Sóc buông bánh trong tay ra, cầm lấy cái đĩa. “Cẩn thận đấy! Bỏng tay bây giờ.” “A... Nóng quá, nóng quá!”
“Đã bảo em từ từ rồi... Sao hả, hương vị thế nào?”
Hàn Sóc giơ ngón tay cái lên.
Mấy ngày này, cô bị Chu Dịch nuôi béo lên tận hai cân, cũng may cô có thói quen vận động, vẫn còn không chế được cân nặng của mình, có điều phải tăng gấp bội lượng vận động lên.
“Anh có thể xin không phải ngủ sofa nữa không?”
“Tại sao?”
“Cứng chết đi được.” Hàn Sóc ngẫm nghĩ, “Ồ, thế anh qua phòng ngủ của con đi.” Ánh mắt người đàn ông trở nên ảm đạm. Hàn Sóc lại coi như không thấy, tiếp tục nói: “Còn quên hỏi anh, anh biết nấu cơm, làm bánh từ bao giờ thế?” “Anh ra viện sớm hơn em năm ngày.”
“Rồi sao?”
Chu Dịch: “Tham gia lớp học nấu ăn cấp tốc.”
Có lẽ hắn có thiên phú cao trong vấn đề này, chỉ cần thầy hướng dẫn làm đồ ăn một lần, cho dù phức tạp đến đầu thì hắn vẫn có thể ghi nhớ toàn bộ vào đầu, cũng phục chế lại một cách hoàn mỹ.
Từ sau khi phát hiện ra mình có khả năng này, ngoài lúc lên lớp, Chu Dịch còn tìm rất nhiều video trên mạng, download về hai tập thực đơn cực kỳ dày. Đương nhiên, có thể thấy rõ hiệu quả.
Từ tổng tài bá đạo lắc mình biến thành cao thủ nấu nướng, giữa hai nhân vật này, chuyển biến một cách tự nhiên, thành thạo.
Ngày nọ, Triệu Thu tới cửa. Lần đầu tiên chị ta nhìn thấy thân ảnh đeo tạp dề bận bịu trong phòng bếp, trình độ khiếp sợ không thua gì thây ma.
“Giúp việc miễn phí đây hả?” Hàn Sóc lấy dép trong nhà đưa cho chị ta, “Đúng thế.” Triệu Thu xỏ dép, đi vào nhà.
“Sàn nhà này sáng bóng nhỉ, bôi sáp đấy à?”
Hàn Sóc nhún vai, vẻ mặt ngây thơ vô tội, “Em không biết, chị hỏi anh ấy đi.” Nói xong liền hất cằm chỉ về phía bếp.
Triệu Thu bày ra vẻ mặt như ăn phân, hạ giọng nói: “Bàn tay ký tài liệu của người ta lại dùng để nấu cơm, quét tước lau nhà cho em, quả thực đúng là phí phạm của trời!” “Em chịu thôi, anh ấy thích mà.”
“...” Fuck, tức thật.
Hai người ngồi nói chuyện trên sofa, Chu Dịch đi từ trong bếp ra, trên tay bưng một đĩa biscuits tinh xảo, đặt lên bàn.
Triệu Thu đứng lên, chào với thái độ cung kính, “Chu Tổng.” Một loạt động tác hoàn toàn là phản xạ có điều kiện. Chu Dịch xua tay, “Đừng khách sáo. Hai người nói chuyện đi, tôi đi tưới hoa. Nếu hết bánh thì trong bếp vẫn còn đấy.” Nói xong, lập tức đi ra ngoài ban công. “Fuck!” Triệu Thu chắt lưỡi tỏ vẻ khó tin, “Em làm thế nào thể? Truyền cho chị chút kinh nghiệm đi? Lão già nhà chị đừng nói là quét nhà quét cửa, ngay cả cây chổi lão cũng chưa từng động vào lấy một lần.” Hàn Sóc nhún vai, “Em cũng không biết tại sao anh ấy lại biến thành như thế.”
Nói vui đùa thêm hai câu, Triệu Thu bắt đầu đi vào chuyện chính.
“Lý Sương đã liên hệ với chị, nói muốn gặp em một lần.” “Không gặp.” Vẻ mặt Hàn Sóc lãnh đạm.
“Cô ta nói, cô ta biết tại sao Gia Hoa hợp tác với Trần Lâm.” Hàn Sóc “Ồ” một tiếng, “Em muốn biết thì sẽ biết được thôi, cũng chẳng cần cô ta phải nói.”
Nói tới Trần Lâm, thứ nhất, đây là oán thù từ sáu năm trước, Hàn Sóc hại cô ta bị Chu Dịch bám theo đánh không buông, cuối cùng còn bị Tinh Huy bỏ rơi. Thứ hai, là chuyện tranh giành ghế khách mời trong chương trình “Hành trình của mẹ và bảo bối“. Thứ ba, cô ta vì “Bình minh sau đêm lạnh” mà ngủ đông suốt nửa năm, kết quả lại bị Hàn Sóc cướp mất vai diễn.
Hết chuyện nọ tới chuyện kia, thù mới oán cũ, bảo sao cô ta nổi lên lòng muốn hại người. Còn có ý định muốn giết người thực sự hay không thì phải chờ cảnh sát điều tra sâu hơn mới được.
Nhưng tại sao Gia Hoa lại giúp Trần Lâm chứ? Hàn Sóc: “Hoặc là cô ta bị Trần Lâm nắm được nhược điểm gì đó, không thể không làm theo; hoặc em từng đắc tội với cô ta, hoặc chắn đường cô ta, nên cô ta muốn dạy dỗ em một chút. Đơn giản mà nói thì chỉ có hai lý do này, còn cân Lý Sương phải nói sao?” Triệu Thu gật đầu: “Sau khi chuyện xảy ra, chị đã từng cho điều tra kỹ càng về Gia Hoa, có một phát hiện cực kỳ hay ho.”
“Phát hiện gì?”
“Phong cách biểu diễn của cô ta là sự kết hợp của Pop và Metal Punk, tạo hình là cô gái cool ngầu, hơn nữa, fans đều gọi cô ta là: anh Gia.”
Mắt Hàn Sóc xuất hiện vẻ quái dị. Triệu Thu: “Có phải cảm thấy rất quen thuộc không?”
“Hình như so với em trước kia...”
“Đúng thế.” Triệu Thu gật đầu, “Cô ta đi theo con đường của em, nhưng độ nổi tiếng lại không bằng em.”
Hàn Sóc lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, một tiếng than nhẹ mới bật ra khỏi môi, “Sao phải thể chứ?” Trước khi Triệu Thu đi liền đưa cho cô thư mời tham dự lễ khai mạc liên hoan phim Cannes, “Nếu có thể, mời vị kia nhà em cùng đi cùng đi.”
Buổi tối, lúc Chu Dịch tắm táp xong đi ra liền thấy cái thiệp mời màu tím lam ở trên bàn trà. Không nhịn được tò mò liền mở ra xem.
“Có muốn đi cùng không?” Hàn Sóc đứng dựa nghiêng người bên khung cửa, nhẹ nhàng hỏi một câu.
Chu Dịch kiềm chế cơn xúc động trong lòng, “Được thôi.”
Cuối tháng Năm, còn hai ngày nữa sẽ tới lễ khai mạc liên hoan phim Cannes. Hàn Sóc đã đặt xong vé máy bay, công ty của Chu Dịch tạm thời có việc nên không thể bay cùng cô. Tuy rằng có tiếc nuối nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, vẫy tay, ra vẻ như không có việc gì, “Em tự đi cũng được, anh cứ bận việc của mình đi.” Chu Dịch in một nụ hôn lên trán cô, “Xin lỗi.”
Máy bay phá tan tầng mây, hướng về một quốc gia khác bên kia đại dương, chỗ ngồi bên cạnh trống không.
Hàn Sóc quyết định, cô vẫn nên ngủ thì hơn. Cùng ngày diễn ra khai mạc liên hoan phim, Hàn Sóc mặc một thân lễ phục màu đỏ, xuất hiện trước ánh mắt kinh ngạc và say đắm của mọi người.
Khi nhận được giải thưởng Cành Cọ Vàng cho “Voi mù”, cô tỏ vẻ bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Đạo diễn hoan hô, quay sang ôm người trong đoàn làm phim. Còn cô chỉ vỗ tay, nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật cô đơn. Đột nhiên, trong không trung phụt lên pháo hoa xán lạn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.