Đưa hai cô bé về nhà xong, A Thận mới rời đi.
Trên đường, anh quay phim thấy cậu bé cứ cúi gằm mặt đi về phía trước, mới không nhịn được1sự tò mò trong lòng, tất nhiên cũng là vì muốn làm dịu bầu không khí, giúp hiệu quả chương trình càng tốt hơn, thế là anh ta bèn chủ động8bắt chuyện.
“A Thận, nhìn cháu hình như không được vui cho lắm?”
“Không có.”
“Sao không nói gì vậy?”
“Nói gì ạ?” Cậu bé hỏi ngược lại. Anh quay phim nghẹn họng, bỗng nhiên2nhanh trí hỏi: “Cháu cảm thấy Kitty và Coco, ai đáng yêu hơn?”
A Thận dừng bước, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Chú à, chú muốn gây chuyện đúng không?”
E rằng đứa4bé này đã thành tinh rồi! A Thận không cần nhờ chỉ đường, cậu bé về đến nhà rất nhanh.
“Mę gi.”
“Con trai ngoạn, về rồi à, rửa tay ăn cơm nào.” Một bàn thức ăn, màu sắc hương vị đầy đủ.
A Thận: “Ai làm vậy?”
Hàn Sóc cực kỳ không biết xấu hổ: “Mẹ đó!”
“... Vâng!” Cậu bé vẫn cứ đi rửa tay thì hơn.
“Con có biểu cảm gì thế hả?” Hàn Sóc quát lên, sau đó xòe tay trước ống kính máy quay, độc thoại: “Bộ tôi tệ đến thế sao? Được rồi...” Nhún vai, “Quả thật không phải do tôi nấu.”
Hai mẹ con ăn được một nửa, tổ quay mở cửa ra, một bóng người đi vào.
Hai mắt Hàn Sóc sáng lên, anh cô đến rồi!
Nhưng vào giây tiếp theo, như sét đánh ngang tai. A Thận quan sát người đến, bàn tay gắp thức ăn rút về, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cậu nhóc xoay đầu nhìn Hàn Sóc.
Vẻ mặt của cô rất không vui, tuy vẫn cố gắng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bất mãn.
Trước khi Chu Dịch đi đến, cô đột nhiên buông đũa xuống đi ra ngoài, “Đạo diễn đâu?” “Hả?” Nhân viên hơi ngơ ngác, đang quay chương trình mà... sao nói dừng là dừng chứ?
“Tôi hỏi lại lần nữa, đạo diễn đâu?”
“Đang... đang ở bên ngoài...” Nhân viên lắp bắp, nhưng ít ra đã trình bày rõ suy nghĩ.
“Phiền anh kêu đạo diễn giúp tôi, cảm ơn.”
Nhân viên vội vàng gật đầu, “Vâng... vâng.” Không dám chậm chễ, chạy thẳng ra ngoài. Bởi vì sắc mặt của Hàn Sóc quả thật rất xấu xí, nhất là khi cô nhìn chằm chằm vào trong máy quay của anh ta, cứ như muốn đập nát nó ra vậy.
Không lâu sau, đạo diễn chạy đến, trên người vẫn còn lưu mùi thuốc lá chưa phai, vẻ mặt rất không vui. Nhưng khi đến trước mặt Hàn Sóc, đạo diễn cất giấu vẻ tức giận trong chớp mắt, mỉm cười hiền hòa: “Có việc gì sao?”
Hàn Sóc: “Tôi muốn yêu cầu tạm thời dừng lại.”
“Cái gì?” Đạo diễn kinh ngạc. “Tôi nói, dừng quay, bây giờ, ngay lập tức!” 15 phút sau, tất cả máy quay trong phòng được tháo ra, người trong tổ quay phim cũng lùi ra khỏi sân. “Làm trò gì đây?” “Tính tình của Ảnh hậu quả thật không dễ chịu gì, nói tức giận là tức giận!”
“Người ta có tư cách ấy, chúng ta đừng ganh tị nữa.” “Tôi nghĩ 80% có liên quan đến Chu Tổng.”
“Chu Tổng?” “Ừ, chính là cái người vừa mới vào lúc nãy, cái người đeo khẩu trang với đội mũ ấy.” “Chu Tổng nào cơ?”
“Ngoài nhà tài trợ mùa này của chúng ta thì còn Chu Tổng nào nữa?” Vừa nói vừa trợn mắt.
“Chà! Anh nói cái người của Điện ảnh Thế Kỷ hả? Thật sự là anh ta sao? Anh chắc chứ?” “Trước đây tôi từng làm ở Thế Kỷ, còn có thể nhận nhầm ông chủ cũ của mình hay sao?”
“Anh ta đến đây làm gì?
“Ai mà biết được? Hàn Sóc có phản ứng gắt như thế, chắc chắn hai người này có điều gì đó mờ ám rồi!”
“Điều mờ ám gì chứ?” “Chậc, giữa đàn ông và phụ nữ, anh nói xem có điều gì mờ ám đây? Có biết quan sát không đấy?” “Tin hot đây!”
“Này, anh có phát hiện ra, nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt thì tiểu nam thần và Chu Tổng quả thật giống nhau như đúc!”
“... Fuck!” Họ đào được một tin nóng nóng sốt cỡ nào đây trời? Mẹ ơi!
Bên này nghị luận không dứt, bên kia im lặng như tờ. Chu Dịch đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan, nhìn vẻ mặt như gặp phải kẻ địch của Hàn Sóc, vị đắng trên đầu lưỡi, lan khắp khoang miệng. “Sao lại là anh? Anh trai của tôi đâu?”
“Hàn Doãn nói, anh ta có việc không đến được, nhờ anh đến giúp.” Câu nói này, e rằng ma cũng không thèm tin.
Hàn Sóc kiềm chế lửa giận sôi trào trong lồng ngực: “Không cần nữa, anh về đi.” “Thế chương trình phải làm thế nào? Không quay nữa? Tạm dừng? Để trống?”
“Đừng cho rằng không có anh thì trái đất không quay nữa!” “Anh có thể đi, em thì sao?”
Hàn Sóc nghiến răng: “Tiếp tục quay!”
Hắn cau mày: “Em đành lòng nhìn những đứa trẻ khác đều có ba, còn con trai chúng ta không có ư?”
Hàn Sóc bị chọc trúng chỗ đau, nổi cáu: “Vậy thì không quay nữa!“.
Vẻ mặt Chu Dịch nghiêm túc: “Là diễn viên, đây chính là tinh thần kinh nghiệp của em đấy sao? Gặp phải khó khăn, nói không quay là không quay, em xem tổ chương trình là gì? Xem những khách mời khác là gì?”
“Mẹ nó đây đều là những chuyện tốt mà anh gây nên!” Bây giờ lại dám dạy dỗ cô?
Hàn Sóc rất muốn hỏi một câu: Chu Dịch, mặt mũi đâu? Anh còn cần không?”
“Anh chỉ... không muốn em và con trai khó xử.”
“Khó xử cái quần! Tôi đã nói trước với Hàn Doãn rồi...” “Đã nói gì?” Hắn cất bước ép sát, ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ, mang theo cảm giác áp bách, “Nói là kêu bác nó đảm nhiệm vai của ba nó? Hay là lừa gạt khán giả rằng Hàn Doãn là ba của đứa bé?”
“Anh!”
Hàn Sóc phẫn nộ, lúc trước cô đã bàn bạc với tổ chương trình, nhờ hậu kỳ cố gắng cắt bớt những phân đoạn quay chính diện Hàn Doãn, còn về thân phận của anh ta, cô không định đổi thành “ba” lừa gạt khán giả, nhưng suy cho cùng vẫn quái dị và kỳ cục.
Cả thế giới đều biết cô là bà mẹ đơn thân. Nhưng cô lại không muốn dựa vào điều này để làm cảm động ai hoặc tranh thủ sự đồng tình của ai. Bởi vì Hàn Sóc chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình đáng thương, cũng không cho rằng con trai cô đáng thương.
Cô nghĩ như thế đấy, nhưng sau khi chương trình được phát sóng, khán giả và cư dân mạng lại không hề nghĩ như thế.
Không phải cô sợ những tin tiêu cực quấn lấy người, sớm đã gặp phải những chuyện này, nó đã thành chuyện thường ngày và cô đã có thể tiếp thu một cách thản nhiên.
Điều cô sợ là A Thận sẽ trở thành đối tượng bị người khác thương hại. Con trai của Hàn Sóc, thứ không cần nhất chính là lòng thương hại. Cậu bé nên kiêu ngạo, nên là một thiếu niên khí khách, tuy không thể dâng trào hào khí, nhưng cũng phải phóng khoáng tiêu sái. Chu Dịch nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, ánh mắt hắn tối màu, ra sức thêm một chút nữa. “Thật ra em có thể công khai thừa nhận thân phận của anh trong chương trình...” “Nằm mơ!” Bây giờ đã rất loạn rồi, đến lúc đó càng không thể cắt đứt dứt khoát rõ ràng.
Chu Dịch thở dài, xua tay, muốn xoa dịu cảm xúc của cô: “Em nghe anh nói trước đã.” Hàn Sóc cắn răng. “Ít ra có thể nói lên A Thận có ba, không phải sao?”
“Tất nhiên, trong quá trình ghi hình, anh sẽ mang khẩu trang và nón, sau đó sẽ dặn dò bên hậu kỳ cố gắng không chiếu nhiều cảnh quay chính diện của anh. Như vậy vừa có thể bảo toàn cho con trai, cũng không cần để lộ... mối quan hệ của chúng ta.”
Cô cau mày, lộ vẻ trầm tư, cứ như đang ước đoán độ khả thi của biện pháp này.
Chu Dịch: “Nếu em lo lắng cư dân mạng tò mò, anh sẽ kêu tổ chương trình ra hẳn một thông báo, nói rằng anh là người ngoài giới không tiện lộ diện. Vả lại trước đây cũng chẳng phải không có tiền lệ như thế...” Vài mùa trước đây, cũng có ba của vài bé là người ngoài giới, vì không muốn con mình thất vọng, nên vẫn đồng ý đến tham gia. Họ dùng cách mà Chu Dịch vừa nói lúc nãy. Thông thường, khán giả vẫn khá có nguyên tắc về vấn đề này, sẽ không quá soi mói đời tư của người ngoài ngành.
Cuối cùng Hàn Sóc gật đầu, nhưng cũng không quên cảnh cáo: “Anh tự thu xếp mà làm đi đấy. Còn nữa, nghe cách nói chuyện của anh, hình như anh có thể điều khiển thoải mái tổ chương trình?”
Khóe môi đang nhếch lên của Chu Dịch bỗng như khựng lại.
May mà hắn đeo khẩu trang, Hàn Sóc nhìn không ra, nhưng độ cong đôi mắt vẫn bán đứng cảm xúc thật sự của hắn.
“Anh chỉ là...”
Hàn Sóc nhìn hắn đầy lạnh lùng. Lần này cô không còn tức giận nữa, mà bình tĩnh chờ câu trả lời của hắn. Chu Dịch thấy không thể lừa bịp cho qua được, hắn cắn răng, quyết định nói thật: “Anh chỉ đầu tư một ít tiền, làm nhà tài trợ mà thôi.”
“Cho nên, tôi vào được đây là nhờ đi cửa sau à?” “Tất nhiên không phải! Tổ chương trình này cũng nhắm đến thực lực của em, anh chỉ làm người tiến cử mà thôi! Thật đấy!” Hàn Sóc đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn hắn từ đầu đến chân. Nương theo cái lướt nhìn của cô, Chu Dịch thấy lạnh tóc gáy. “Có phải đã cho tôi vị trí của khách mời của Trần Lâm không?”
Hắn cau mày, không hề có vẻ chột dạ khi bị nói trúng, mà khuôn mặt xuất hiện thứ cảm xúc chán ghét không nói nên lời?
Chán ghét điều gì?
Hàn Sóc thầm nghĩ, ghét câu hỏi của cô? Hay cái thói không biết tốt xấu?
Hay... đơn giản chỉ là cái người mang tên “Trần Lâm”? Nhanh chóng, biểu hiện của Chu Dịch đã cho cổ đáp án...
“Trần Lâm kia là cái thứ gì? Cô ta cũng xứng à?”
Ánh mắt Hàn Sóc kỳ quái: “Hình như anh rất ghét cô ta?”
Chu Dịch bĩu môi, nhờ vào động tác này để dời sự chú ý của cô, quên đi sự u tối nặng nề khẽ lướt qua trong
mắt của hắn: “Anh chỉ... không thích hành vi hất nước bẩn trên mạng của cô ta vào khoảng thời gian trước thôi, thứ gì cơ chứ? Vị trí khách mời vốn có phải của cô ta đâu. Cho dù có, người ta đã giành thì giành rồi, đáng đời cô ta!”
Hàn Sóc cười lạnh, “Nhiều năm trôi qua như thế, cái đức hạnh thối tha của anh vẫn không hề thay đổi một chút nào.”
Chu Dịch lại thở phào: “Hì hì... thì đợi em đến dạy dỗ anh mà.”