Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1216: Tam nhi, cậu giúp tôi đi mà




“Còn anh là ai?” Hàn Sóc không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng nghi ngờ sâu hơn.

“Tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar Lục Sơn. “Vậy phiền1anh miêu tả đặc thù ngoại hình, à, đầu tiên là xin nói giới tính của người... bạn này của tôi trước đi.”

Bên kia tạm dừng trong chớp mắt, “Đàn ông8trẻ, cao chừng 1m85, đẹp trai, mắt hoa đào.” Hàn Sóc đã biết là ai nhưng vẫn không để lộ mảy may điều gì qua giọng nói, “Anh có chắc là2người này đã say đến mức cần phải có người tới đón không?”

“Đương nhiên! Đã bất tỉnh nhân sự luôn rồi, hỏi địa chỉ anh ta cũng chẳng nói ra được,4nếu không sao tôi phải gọi điện thoại cho cô làm gì?” “Bất tỉnh nhân sự ư?”

“Đúng thế, còn chẳng mở mắt ra nổi nữa, gọi cũng không trả lời.” Hàn Sóc nhếch môi, lạnh lùng nói: “Thế làm sao anh có thể nhận ra mắt anh ta là mắt hoa đào vậy?”

À...

Đầu bên kia im lặng. “Cho dù anh là ai, nhân viên phục vụ cũng được, bạn anh ta cũng thế thì nhờ anh chuyển lời cho Chu Dịch rằng, đừng có làm mấy chuyện nhàm chán như thế này nữa, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi chơi đùa với anh ta đâu. Còn nữa, sau này đừng gặp mặt là tốt nhất, có gọi điện tôi cũng không nghe đâu.”

Nói xong, lập tức cắt đứt, lật chăn chui vào, ôm lấy con trai, chậm rãi tiền vào giấc mộng. Bên kia, Tống Bạch cầm điện thoại, vẻ mặt đờ đẫn. Bởi vì mở loa nên Chu Dịch cũng nghe thấy rõ ràng những lời của Hàn Sóc, trái tim pha lê vất vả lắm mới gắn lành được liền vỡ tan một lần nữa.

Gió lạnh ùa qua, lạnh vào tận xương cốt. Tống Bạch nắm tay, họ khẽ: “Người anh em à, tôi chỉ có thể giúp cậu đến thế này thôi, nén bị thương thuận theo tự nhiên đi.”

“Thuận theo cái con khỉ ấy! Đó là người phụ nữ của tôi! Con trai của tôi!”

“Cậu đừng quá kích động như thế...”

“Tôi có thể không kích động được sao? Nghe xem cô ấy nói gì đi? Về sau tốt nhất đừng gặp mặt! Tôi đáng ghét đến mức đó sao?”

Chu Dịch tức tối giậm chân, cả người đã đang kề sát sự bùng nổ rồi. “Mẹ!” Đấm một cú lên cánh cửa xe.

“Cậu điên rồi đúng không? Con mẹ nó, đây là xe của tòa án đấy, cậu lại dám động tay thật hả? Cẩn thận tôi phán cậu tội làm hư hao tài sản của quốc gia, vừa lúc nhốt cậu vào sở cảnh sát cho bình tĩnh lại, miễn cho nửa đêm nửa hôm rồi còn mượn rượu làm càn, coi mình như đám thanh niên tràn đầy nhiệt huyết.”

“Cậu phán đi! Phản đi!” Chu Dịch cãi lại, rõ ràng là muốn chơi trò ngang ngược.

“Đừng cho là tôi không dám!” Tống Bạch cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.

“Cậu tới.”

“Tới thì tới!”

Bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, lửa giận bắn tung tóe. Cuối cùng, Tống Bạch vẫn là người bình tĩnh lại trước, dập lửa, lạnh lùng hừ một tiếng, “Tôi không thèm chấp với đồ nát rượu, mất mặt!” “Cậu bảo ai là đồ nát rượu hả? Cậu mới là đồ nát rượu ấy!”

“Chu Dịch, con mẹ nhà cậu không xong không được đúng không?” Tống Bạch đã cạn kiệt kiên nhẫn rồi, “Đừng tưởng rằng uống nhiều hơn hai cốc nước đái ngựa là có thể mượn rượu quát tháo nhé. Tổng Bạch tôi không nuốt nổi cái dáng vẻ này của cậu đâu! Thảo nào Hàn Sóc coi cậu như không khí. Nếu là tôi, tôi cũng coi như cái rắm ấy, còn là cái loại cực kỳ cực kỳ thối nữa!”

“Đệch.” Chu Dịch bị xúc phạm, lòng tự trọng bị giẫm đạp xuống bùn, còn có con giun chui vào trong ngọ nguậy nữa.

Đậu mát

Tống Bạch cười lạnh hai tiếng, tiếp tục nã pháo: “Cậu điên khùng với tôi thì làm được cái quái gì! Có bản lĩnh thì đi tìm Hàn Sóc mà thể hiện đi!”

“Tôi đây có gặp được người đầu mà thể hiện cái chó gì được.” “Chẳng phải cậu hổ báo lắm sao? Sao giờ lại hèn nhát thế, không thấy buồn cười à?”

Chu Dịch mím môi, hốc mắt đỏ lên, không biết là do tức giận quá hay do ấm ức quá nữa.

À...

Tóm lại là khá đáng thương. “Đều tại cậu đấy, vẽ rắn thêm chân, còn nói mắt hoa đào gì đó...”

Tống Bạch không thèm quan tâm: “Có biết giờ tớ đang muốn làm gì nhất không?”

“Làm gì?”

“Chém chết cậu.”

“Được rồi, hôm nay coi như tôi làm việc tốt sai chỗ đi. Cậu thích làm gì thì làm! Mấy cái chuyện linh ta linh tinh này... ông đây không bao giờ muốn xía mũi vào nữa...” Nói xong liền duỗi tay kéo cửa xe.

Giây tiếp theo, bị Chu Dịch ôm lấy cánh tay: “Tam Nhi, tôi sai rồi, cậu đừng vứt bỏ tôi mà!”

“Buông tay ra!”

“Không buông!”

Tống Bạch nghiến răng:“Xung quanh còn có người đang nhìn đấy, mau buông tay ra cho tôi.” “Cậu đồng ý giúp tôi kéo bà xã và con trai về, tôi sẽ thả ra.” Gân xanh trên trán Tổng Bạch giật đùng đùng. Anh ta kết bạn với loại người gì thế này không biết! Con mẹ nó quá mất hình tượng. “Cậu buông tay ra trước đi rồi tôi sẽ suy nghĩ.” “Không được!” Chu Dịch hóa thân thành người đàn bà mặt dày, nghiễm nhiên coi Tổng Bạch trở thành cọng rơm cứu mạng của mình, “Cậu đồng ý trước mới được.” Hai người đàn ông dây dưa chân tay với nhau ở trước cửa quán bar vốn đã vô cùng chói mắt rồi, huống chi, hai người lại có ngoại hình bắt mắt, cái này càng làm thu hút ánh mắt hơn.

“Một đôi gay cãi cọ chia tay à?” “Tớ thấy có vẻ giống.” “Anh chàng đẹp trai kia muốn đi, người còn lại không chịu nên lập tức ôm lấy anh ta. Quá nửa là bị vứt bỏ rồi.”

“Đây là thời buổi gì vậy chứ? Trai đẹp yêu nhau hết, phụ nữ phải sống thế nào bây giờ?”

“Đoán xem, ai là 1, ai là 0?”

Mồm năm miệng mười, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tống Bạch không thể nhịn nổi nữa: “Được rồi! Tôi đồng ý.” Con mẹ nó chứ!

Chu Dịch nói được làm được, lập tức buông tay ra. “He he... Vậy chúng ta lại trở vào thương lượng đối sách đi?” Tống Bạch: “...” Anh ta có thể làm gì bây giờ? Anh ta cũng sắp tuyệt vọng tới nơi rồi đây!

“Mau nhìn đi, anh chàng đẹp trai kia không đi nữa rồi!”

“Ồ, bọn họ lại trở lại quán bar rồi...” Chu Dịch vừa bước vào cửa thì đã khựng lại, đột nhiên xoay đầu, quát lên với đám người đang vây xem. “Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng nhìn thấy anh em tốt đùa giỡn với nhau bao giờ à? Con mẹ nó cút hết đi!”

Tống Bạch đỡ trán, nhanh chân đi vào: Thằng ngốc này là ai thế? Anh ta không quen! Cứ thế, hai người lại một lần nữa thuê phòng riêng, bắt đầu... châu đầu bàn bạc.

Phục vụ: “Hai vị muốn gọi gì ạ?”

Chu Dịch: “Tôi không uống rượu!”

Tổng Bạch: “... Làm ơn cho tôi một cốc nước ấm đi.” Chu Dịch: “Tôi cũng thế.” Dù sao hắn cũng không uống rượu! Không uống rượu!

“Tam Nhi, cậu nói xem, tình hình bây giờ đã như thế rồi, tôi phải làm gì tiếp theo đây?”

Nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của Chu Dịch, Tống Bạch không khỏi vội nuốt câu “làm sao tôi biết được” vào trong bụng. Trầm ngâm trong chớp mắt, vờ như đang tự hỏi: “Đầu tiên, cậu phải tìm hiểu được nguyên nhân mà Hàn Sóc không chịu tha thứ cho cậu thì mới có thể bốc thuốc đúng bệnh được.”

“Nguyên nhân ư?”

“Cái này thì tôi không giúp được rồi. Cô ấy bận lòng tới cái gì mà đến giờ vẫn chưa quên đi được...”

“Ồ! Cô ấy nghĩ tôi là người tung bức ảnh hút cần sa kia lên mạng.”

Sự tình năm đó rất ồn ào, Tống Bạch cũng có nghe sơ qua, “Thế nên, rốt cuộc có phải cậu làm hay không?” “Đương nhiên không phải rồi!”

“Nhưng rõ ràng tôi nhớ là cậu dùng chính tài khoản VIP đã được chứng thực của mình để tung ảnh lên mà.” “Đều do mẹ tôi làm cả! Bà ấy không muốn tôi và Hàn Sóc ở bên nhau nên đã liên hợp với một ngôi sao nhỏ của Tinh Huy để bày trò.”

Tống Bạch chắt lưỡi, “Không ngờ bác gái lại có năng lực như thế cơ đấy, lại biết lợi dụng miệng nhiều người nói xôi chảy vàng, mượn dư luận làm tổn thương tới người khác. Thế nên, mấy năm nay, vì trả thù nên cậu mới đối đầu với Tinh Huy à?”

“Cũng gần như thế.” Thực ra, còn có một nguyên nhân khác mà Chu Dịch không nói, cũng chẳng có mặt mũi nào mà nói ra cả.