Rạng sáng, một giờ bốn mươi phút.
Chu Dịch nhận được điện thoại của “anh n” kia khi đang ở trên xe. Vào thời điểm đó, hắn đóng sầm cửa ra khỏi nhà đã được một tiếng đồng hồ. Đậu1xe ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống, gió trên đường bờ sông mang theo hơi nước lùa vào, dường như hắn có thể nghe thấy được cả tiếng trái tim mình đang đập. Thình thịch, thình thịch.8Đầu ngón tay đụng vào phím xanh, nhẹ kéo. “Người... ở đâu?” Đầu bên kia báo cho hắn một địa chỉ, sau khi cúp máy, lại gửi kèm qua tin nhắn nữa.
Rạng sáng, ánh mặt trời buổi bình minh2xuyên thấu qua cửa sổ lớn sát đất của khách sạn, bao phủ toàn bộ hai thân ảnh một nhỏ một lớn đang nằm trên giường.
Đột nhiên, thân ảnh nhỏ bé động đậy, y như một cái mầm đậu4xanh, ló đầu ra ngoài.
Tóc đen, ánh mắt sáng ngời.
Sau đó, trở mình, chép miệng một cái, lại tiếp tục ngủ.
Người lớn thì không nhúc nhích chút nào, hai mắt nhắm chặt, lông mi rậm rạp và cong vút. Ngoài cửa sổ, mặt trời càng lúc càng lên cao, chiếu từ cuối giường lên tới đầu giường. A Thận bị nắng sớm làm cho tỉnh lại, cho dù nhắm hai mắt nhưng cậu bé vẫn có thể cảm nhận được sự chói lọi.
Ngọ nguậy cổ, giây tiếp theo, mở mắt ra. Lọt vào trong tầm mắt là gương mặt ngủ say trầm tĩnh của mommy. Cậu nhóc nhếch môi lên, thò lại gần như một tên ăn trộm, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt mẹ mình.
Thời gian như dừng lại trước nụ hôn dịu dàng đó, phác họa thành một bức tranh đẹp tuyệt vời. Hàn Sóc cảm nhận được mí mắt hơi ngứa, lông mi run lên, chợt mở bừng hai mắt ra. Nhìn vào đôi đồng tử đen láy của cậu con trai, cô nhoẻn miệng cười, “Chào buổi sáng, con trai ngoan.” “Chào buổi sáng, mommy!” Hàn Sóc ngáp một cái, hỏi cậu bé: “Đã tỉnh ngủ chưa?” Gật đầu.
“Vậy dậy thôi!”
Đầu tiên là mặc quần áo cho con trai, áo gió màu nâu nhạt phối hợp với quần jeans xanh. Hàn Sóc lùi về sau hai bước, xoa cằm ngắm nghía.
“Đẹp trai chết người!” Chờ khi Hàn Sóc thay đồ và trang điểm xong thì A Thận cũng học theo dáng vẻ trước đó của cô, nói một câu y hệt: “Xinh khiếp!”
Chuẩn bị xong, mang theo đồ đạc, hai mẹ con ra khỏi phòng. Trước khi tiến vào thang máy, A Thận lấy từ trong cái ba lô nhỏ của mình ra khẩu trang và mũ lưỡi trai. Hàn Sóc cúi thấp người để ngang bằng với cậu nhóc con. Cậu bé liền ngoan ngoãn mang lên giúp cô.
“OK chưa?” Nghiêng trái rồi nghiêng phải.
A Thận cài cẩn thận giúp cô rồi nghiêm túc gật đầu: “OK rồi.”
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, hai mẹ con tiến vào. Một đường đi thẳng xuống đại sảnh khách sạn, Hàn Sóc: “Trả phòng.” Nói xong liền đưa thẻ ra, thuận tay đè thấp vành mũ xuống, vừa lúc ngăn trở ánh mắt quan sát của nhân viên lễ tân.
A Thận: “Mommy, hôm nay chúng ta đi đâu ạ?” “Con muốn tới chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng được ạ.” “Vậy...” Hàn Sóc nghĩ một chút, “Thủy cung đi?”
“Được ạ!” “Con trai, mẹ phát hiện ra rằng con chỉ biết nói mỗi câu được. Con có thể nói câu không được không?” Hàn Sóc nghiêng đầu, con nhà người ta thì cha mẹ đều phải cầm theo roi đuổi đánh suốt ngày, nhưng sao con nhà mình thì lại cứ mềm như cái bánh trôi, mặc kệ người ta vo tròn bóp méo thể nào cũng chỉ biết nói “được”, hoàn toàn nghe theo.
A Thận: “Không được.”
Trả phòng xong, hai mẹ con lại dắt tay nhau đi ra cửa lớn khách sạn.
Vừa mới bước xuống bậc thang, Hàn Sóc chỉ cảm thấy bên tai có gió mạnh lướt qua, ngay sau đó cổ tay liền bị túm lấy. Chu Dịch ngồi trong xe suốt cả một đêm, hút hết hai bao thuốc lá, siết nắm tay vô số lần, hiện tại râu ria xồm xoàm, khuôn mặt tiều tụy, làm gì còn có dáng vẻ của một tổng tài tinh anh ngồi trong văn phòng chứ? Phản ứng đầu tiên của Hàn Sóc là bảo vệ con trai ở sau người, phản ứng thứ hai là giật cổ tay ra khỏi bàn tay như kìm sắt của người kia. Thần kỳ chính là cô còn không dùng hết sức mà cái tay kia đã tự động nhả ra, thả rũ xuống bên người chủ nhân của nó.
Chu Dịch: “Chúng ta nói chuyện.” Cửa khách sạn nhìn thẳng ra đường lớn, bên cạnh là vỉa hè, người người đi tới đi lui, quả thực không tiện để dây dưa.
Hàn Sóc gật đầu: “Được.”
Từ sau khi cô chủ động tiết lộ sự tồn tại của con trai thì đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc Chu Dịch sẽ chủ động tìm tới cửa rồi. Giờ khi chuyện ấy chính thức xảy ra, cô lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Quán cà phê ở cuối phố có vị trí tương đối hẻo lánh, lại có từng vách ngăn riêng, vừa riêng tư lại tiện lợi. Hàn Sóc gọi một ly nước chanh xong liền cúi đầu hỏi con trai muốn uống gì.
A Thận: “Giống mẹ.”
Ánh mắt Chu Dịch từ lúc vào cửa vẫn cứ dính chặt trên người cậu bé, không có cách nào rời bỏ được, nghe thấy thế thì thoáng hoàn hồn, nói với nhân viên phục vụ, “Một ly latte, hai ly nước chanh, lại thêm một phần macaron.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Đồ nhanh chóng được đưa lên, Chu Dịch đẩy đĩa macaron tới trước mặt cậu bé con, nụ cười tươi mang theo mấy phần lấy lòng, “A Thận đúng không? Cái này cho con.”
“Cảm ơn.” Rất có lễ phép nhưng lại không nhìn hắn, cũng không hề chạm vào đĩa macaron đủ mọi màu sắc kia.
Ánh mắt Chu Dịch hơi ảm đạm.
Đúng vào lúc này, Hàn Sóc lai mở miệng, “Nói đi, có chuyện gì?”
Tầm mắt người đàn ông rơi xuống trên mặt cô, bởi vì có trẻ con ở đây nên hắn thấy hơi do dự, lộ ra vài phần ngập ngừng muốn nói lại thôi. “Không cần lảng tránh. Những chuyện nên biết, những chuyện không nên biết, thằng bé đều biết cả rồi.” Nói xong liền xoa mái tóc mượt như nhung của con trai.
Chu Dịch cắn răng, “A Thận... là con trai của anh.”
Hắn dùng một câu khẳng định.
Vẻ mặt Hàn Sóc rất thản nhiên, mà cậu bé con thì như nghe không hiểu, ngoan ngoãn dựa vào người mẹ mình, thỉnh thoảng lại hút một ngụm nước chanh.
Người kích động nhất lại chính là Chu Dịch.
“So? (thì sao?)” Người phụ nữ nhún vai đầy ung dung, mang theo sự lười biếng không hề quan tâm, “Là con trai của anh thì sao chứ?”
“Tại sao năm đó không nói cho anh biết?” Chu Dịch nhìn chằm chằm vào cô, giọng đầy nặng nề, hốc mắt hơi đỏ.
Hàn Sóc hỏi lại: “Tại sao tôi phải nói cho anh?”
“Đó cũng là con của anh!”
“Ha. Giờ mới nói tới câu này, anh không cần mặt mũi à?”
“Hàn Sóc, anh không muốn cãi cọ với em.” “Well, tôi cũng không muốn.” Chu Dịch: “Sáu năm trời, số điện thoại của anh không hề thay đổi, em có vô số cơ hội để nói với anh về sự tồn tại của con, nhưng em không hề. Có thể nói cho anh biết nguyên nhân được không?” Hắn cố gắng giữ bình tĩnh.
Hàn Sóc cong khóe miệng, “Được thôi, để tôi nói cho anh biết...” Ánh mắt người đàn ông trở nên nghiêm túc, trái tim như vọt lên tận cổ họng. Có lẽ hắn đã biết trước đáp án nhưng vẫn không cam lòng, muốn nghe từ chính miệng cô nói ra. “Bởi vì...” Mỗi đỏ khẽ mở, giọng nói hơi ẩn chứa sự châm chọc rồi hóa thành những lưỡi dao sắc bén cắm phập vào ngực người đàn ông, “Tối hận anh.”
Rác.
Nứt thành từng kẽ nhỏ rồi vỡ tung. Hốc mắt Chu Dịch nóng lên, mũi cay cay, giọng hắn nghẹn ngào nhưng vẫn cố chấp truy hỏi tới cùng: “Vì bức ảnh kia sao?” “Đúng, nhưng không chỉ có như thế.”
“Em có thể nói cho hết.”
Hàn Sóc cười lạnh: “Từ khi anh dùng bức ảnh kia để uy hiếp tôi, ép tôi phải ở bên cạnh anh, tôi đã nghĩ sao trên đời này lại có thể tồn tại loại người vô sỉ như anh cơ chứ?”
“Em thật sự chưa từng động lòng bao giờ sao? Dù chỉ một chút?”
“Cho dù có thì giờ cũng chẳng còn nữa.”
Đáp án này còn làm người ta đau hơn là không hề“.
Bởi vì chưa từng chân chính có được thì khi mất đi cũng sẽ không quá đau khổ.
Nhưng sau khi có được rồi lại đánh mất, kết quả giống nhau nhưng bị thương và hối hận trong đó lại gấp không biết bao nhiêu lần.
“Chu Dịch, tôi vĩnh viễn... sẽ không tha thứ cho anh.” Lại giáng thêm một đòn thật nặng. “Con trai cần phải có cha.” Sau một lúc lâu, hắn thốt lên một câu khô khốc. Chu Dịch nói xong liền lập tức hối hận. Thấy ánh mắt tràn ngập trào phúng của người phụ nữ, hắn đột nhiên lại không dám nhìn thẳng vào cô nữa.
“Yên tâm.” Hàn Sóc uống một ngụm nước, giọng nhẹ tênh, “Sau này sẽ có.” Nhưng tuyệt đối không thể nào là anh!
Trong đáy mắt Chu Dịch xẹt qua sự đau khổ: “Em muốn con trai của anh nhận đám đàn ông khác bên ngoài là ba hay sao?” “Không thể ư?”
“Hàn Sóc!”
“Sao hả?”
“Em nhất định phải thế này sao?” Hắn như quả bóng cao su xì hơi, sống lưng sụp xuống.
Trong lòng Hàn Sóc xuất hiện một chút hả hê. Năm đó, cô bị tên này ức hiếp thảm đến mức nào thì giờ hận hắn đến mức đó!
“Chu Dịch, đừng nói với tôi là anh muốn nhận con đấy nhé?”
“Không.” Ánh mắt hắn kiên định, nóng rực, “Anh muốn cưới em.”
Dường như Hàn Sóc nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, nhìn thẳng vào hắn, sau đó thật sự bật cười thành tiếng, vô cùng vui vẻ nhưng trong mắt lại có ánh nước, “Anh nghĩ anh là ai cơ chứ? Năm đó anh có thể dùng bức ảnh như quần át chủ bài, ép tôi phải khuất phục, giờ anh muốn dựa vào cái gì đây?”
Luận bối cảnh, Hàn gia không hề kém Chu gia. Huống chi còn là một chu gia gặp phải biến cố, đến giờ chỉ còn kéo dài hơi tàn mà thôi?
Luận về tài lực, Hàn Quốc Đống là đại gia đứng trong top 3 ở Hồng Kông, có thể địch được mười nhà họ Chu.
Mà A Thận thì từ nhỏ đã lớn lên bên cô, nếu phải chọn một trong hai, không cần đoán cũng biết, cậu bé sẽ chọn Hàn Sóc. Chu Dịch chợt phát hiện ra một sự thật đáng buồn là bây giờ hắn hoàn toàn chẳng có ưu thế gì cả.
So với con trai, hắn càng quan tâm tới Hàn Sóc hơn.
Nhưng Hàn Sóc căn bản không thể nào tha thứ cho hắn được, thế nên hắn chỉ có thể dùng cách giữ con trai để trói buộc cô.
“A Sóc, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?” Đôi mắt của người đàn ông vẫn cứ đen và sâu trước sau như một, vào giờ phút này lại mơ hồ hiện lên vài phần cầu xin, hạ thấp bản thân mình, vứt bỏ cả tôn nghiêm.
Hàn Sóc cười, từng tiếng một đều có năng lực làm người ta thương tổn. Cô nói: “Anh nằm mơ.”