Chu Dịch cười khẽ, có vẻ cũng chẳng để ý lắm, “Chăm sóc cô ấy cho cẩn thận.” Ánh mắt lại nhìn sang
Hàn Sóc, “Người phụ nữ của tôi tới cái nơi như Ma Rốc, không thể thiếu dù chỉ là một sợi lông.” Nói xong, nhanh chóng rời đi, trong tay còn kéo theo một cái vali công tác màu đen.
Hàn Sóc rũ mắt, trên môi xuất hiện nụ cười lạnh. Người phụ nữ của hắn ư?
Triệu Thu không hiểu ra sao: “Sao hai người lại gặp nhau thế?” Nhún vai: “Chúa1mới biết được.” “Haizz... A Sóc, em đi đâu thế hả?”
“Toilet.”
“Chị đi với em...” Hàn Sóc nhướng mày, “Chị Thu à, chị chắc không đấy?” Hình như chỉ có đám học sinh tiểu học mới có cái trò dắt tay nhau vào WC thì phải?
Triệu Thu ho khẽ hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, “À thì... Chu Tổng bảo chị chăm sóc cho em mà.”
Ánh mắt Hàn Sóc trở nên lãnh đạm, xoay người đi luôn.
Triệu Thu biết mình nói lỡ lời nên trong lòng cũng thấy hối hận,8thế nên cuối cùng không đi theo nữa, “Chị đứng ở đây chờ em nhé, có chuyện gì thì cứ gọi, gọi điện thoại cũng được.” Hàn Sóc chỉ phất tay, không hề quay đầu lại.
Khoảng mười lăm phút sau, thấy cô đi từ trong toilet ra, Triệu Thu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo lại nheo mắt.
“Có paparazzi à?”
Hàn Sóc lắc đầu. “Thế sao phải kéo mũ xuống thấp thể làm gì?” Sắp không nhìn thấy cả mắt đâu nữa rồi. “... Chẳng phải chị bảo lúc nào2cũng cần phải duy trì cảnh giác hay sao?” Triệu Thu nhất thời nghẹn lời. “Được rồi.” Hàn Sóc hít cánh mũi, âm sắc hơi trầm thấp, “Ra thôi, tiếp tục ngủ.”
“Đừng đi nhanh thể chứ, chờ chị đã nào... Với lại, sao giọng em tự nhiên khàn thế?”
Giờ thủ đô, hai giờ bốn mươi phút sáng. David lấy hành lý, đang chuẩn bị dùng điện thoại để tìm khách sạn ở gần đây thì tự nhiên lại thấy một đám phóng viên đông nghìn nghịt ùa tới, tay cần micro vây kín4xung quanh. “Chuyện gì đây?” “David, ông mới từ Berlin trở về sao?” “Tại sao Chole không đi cùng ông thế?” “Xin hỏi có phải hai người đang yêu nhau không?”
“Định khi nào công khai vậy?”
“Liệu tương lai có định tiếp tục hợp tác với nhau không?” Phóng viên vừa đặt câu hỏi vừa không quên nhìn ra phía sau, “Hàn Sóc đầu? Khi nào cô ấy sẽ về nước?” David cố gắng nhẫn nhịn muốn chửi tục, dùng một câu tiếng Anh kêu lên: “Calm down, please! (Xin bình tĩnh một chút!)”
Đáng tiếc, chẳng ai thèm nghe, những chiếc micro vẫn cứ chọc thẳng vào mặt ông ta không hề kiêng nể gì.
“Oh my God!” Phát điên mất.
Cuối cùng, nhân viên anh ninh ở sân bay phải ra mặt thì ông ta mới thoát đi được. Đi đến khách sạn, trong lòng David vẫn còn cảm thấy sợ hãi, không biết nhớ tới điều gì, trên môi chợt xuất hiện nụ cười lười nhác, ông ta tự rót cho mình một ly vang đỏ, sau đó lấy điện thoại ra, vốn dĩ định gọi thẳng đi nhưng cuối cùng lại chuyển sang nhắn tin.
“Honey, rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của paparazzi Hoa Hạ rồi, chỉ mong không có lần thứ hai.”
Những phóng viên ngoài sân bay kia căn bản không phải tới chờ ông ta, có câu nói như thế nào ấy nhỉ?
“Lùi một bước để tiến hai bước?”
Ngửa cổ, trút hết ly rượu vang vào bụng. Hàn Sóc đọc được tin nhắn thì cũng đã là chuyện của hai ngày sau rồi. Lúc đó, cô và Triệu Thu đang ở trên đất Ma Rốc.
“Đi thôi.” Cô nhét điện thoại vào lại trong túi, chuyển tay kéo vali.
Triệu Thu giành trước một bước, nói: “Để chị.” “Well, tùy thôi.” Nói xong liền xách ba lô lên, lại tháo khẩu trang xuống, giơ tay vẫy một cái xe taxi.
Triệu Thu không hiểu tiếng địa phương nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn Hàn Sóc nói chuyện với người tài xế.
Nửa phút sau, “Lên xe đi!”
Hàn Sóc đưa tay xách vali lên bỏ vào cốp xe, lại nhận lấy đồ trong tay Triệu Thu, cùng nhau đẩy lên.
Rầm!
Đóng cốp xe lại, kéo cửa, ngồi vào: “Chị Thu, lên xe đi.” “À? Ừ.” Triệu Thu hơi xấu hổ, vội vã ngồi lên xe. “Bà chị, đừng nói với em là vừa rồi chị đang ngẩn người đấy nhé?”
À...
Ánh mắt Triệu Thu hơi lóe lên, “Em có vẻ rất quen thuộc với nơi này?” Rõ ràng là cố lảng sang chuyện khác. Hàn Sóc nhún vai, lột mũ ra nhét vào trong túi, “ở lâu rồi thì quen thôi.”
“Còn biết nói cả tiếng bản địa nữa cơ à?” “Giao lưu bình thường thì không có vấn đề gì, sao thế?”
“Không... Chỉ là cảm thấy em siêu thật.” Hàn Sóc nhếch miệng, “Nói đùa hay thật đấy?”
Triệu Thu: “...” Đẩy nhanh tiến độ trong nửa tháng liên tục, rốt cuộc phim điện ảnh của Hàn Sóc cũng chính thức đóng máy vào ngày 3 tháng Tư. Cùng lúc đó, ở trong nước, tin tức cô mất tích càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn có vài tờ báo lá cải nói rằng cô đã chết.
“Chole mất tích.”
“Hàn Sóc qua đời.”
Lúc Triệu Thu nhìn thấy hai dòng hot search này thì đang ở trong khách sạn. Cô suýt chút nữa phun cả ngụm 7up ở trong miệng ra.
Tuy rằng cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng nhưng dù sao cũng bị sặc dữ dội. Sau khi bình tĩnh lại được rồi thì thậm chí còn chẳng kịp xỏ giày, cứ thế chạy thẳng tới phòng đối diện gõ cửa, “A Sóc... xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sau một lúc lâu, cửa mới mở ra từ bên trong.
“Sao thế?” Đầu Hàn Sóc còn rối bù, dường như vừa mới ngủ dậy.
Triệu Thu chen qua khe hở cánh cửa tiến vào, “Quá đáng giận, chị nói cho em biết... Ồ? Em đang video call à? Xin lỗi, chị không để ý... Có cần tránh đi không?”
Hàn Sóc đóng cửa lại, dẫn chị ta tới sofa ngồi, “Không có gì, chờ em hai phút.”
“Ù.”
“Con trai ngoan, vừa rồi con nói cuối tuần sau bọn con có kỳ nghỉ dài ngày đúng không?”
A Thận gật đầu.
“Muốn về nhà không?”
Gật đầu càng mạnh mẽ hơn mấy phần. “OK, vậy mommy sẽ tới Manhattan đón con về.” Khuôn mặt nhỏ như ông cụ non chợt nở một nụ cười hoàn toàn tương xứng với tuổi của mình, non nớt, ngây thơ, “Vậy để con bảo bà ngoại đóng gói hành lý, chờ mẹ tới.”
“OK! Cứ thế đã nhé, mommy phải làm việc đây...”
“Tạm biệt mẹ!”
Hàn Sóc cầm điện thoại lên vừa hôn rối rít, vừa vẫy tay.
Mà Triệu Thư ngồi ở phía đối diện thì đã ngu người toàn tập rồi.
Con trai ngoan? Mommy?
Ai có thể nói cho chị ta biết, có chuyện gì đang xảy ra không?
“... Chị Thu? Chị Thu?”
Triệu Thu bất chợt hoàn hồn, nuốt nước bọt, “A Sóc, cho chị mạo muội hỏi một câu, bạn nhỏ vừa rồi nói chuyện với em... là ai thế?”
“Con trai em.”
“... What?”
Hàn Sóc lắc đầu, nói một câu bằng tiếng Quảng Đông, “Con trai ruột.”
Cho đến khi ngồi trên máy bay bay tới NewYork rồi, Triệu Thu vẫn còn chìm trong trạng thái đần độn, không có cách nào chấp nhận được hiện thực, “A Sóc, em chắc chắn là không lừa chị đấy chứ?”
“Gì cơ?”
“Thì đứa trẻ...”
Hàn Sóc vỗ bả vai chị ta, lời nói thấm thía: “Chị à, chị vẫn nên... tiếp nhận hiện thực đi.”
Sáng ngày hôm sau, hai người tới NewYork.
“Mẹ, A Thận đầu rồi ạ?”
Khương Mỹ Linh chào hỏi khách sáo với Triệu Thu vài câu xong mới đáp: “Còn chưa tan học, đang chuẩn bị đi đón đây.”
“Thế mình đi thôi.”
“Ờ, con đi tận hơn nửa năm, cũng nên thực hiện trách nhiệm của người làm mẹ đi.”
Triệu Thu: “Chị đi cùng em.”
Hai người ra cửa. Lúc tới cổng Học viện Hermann thì A Thận đã đang đeo cặp sách đứng yên lặng chờ dưới gốc cây rồi.
“Con trai ngoan...” Hàn Sóc vẫy tay.
A Thận nở nụ cười, đi về phía cô, “Mẹ, uống nước này.” Lúc đi tới trước mặt Hàn Sóc liền lấy ra một chai nước khoáng còn chưa mở như ảo thuật vậy, sau đó lại nhìn sang Triệu Thu ở bên cạnh: “Đây là... dì Triệu Thu ạ?”
Triệu Thu còn đang chuẩn bị tự giới thiệu, không ngờ được cậu nhóc này lại nhận ra mình ngay được. Cố gắng kiềm chế sự kinh ngạc cuồn cuộn trong đáy mắt, Triệu Thu đưa tay ra, mặt mày rạng rỡ: “Chào cháu, dì là người đại diện tạm thời của mẹ cháu, Triệu Thu.”
Cậu bé con nắm tay bắt lại, khiêm tốn, lễ phép: “Trong khoảng thời gian này, mẹ cháu đã gây phiền toái cho dì rồi, cảm ơn dì ạ!”
Bàn tay nhỏ nhỏ ấm áp, tràn đầy sức sống một cách kỳ lạ, sợi dây đàn căng chặt trong lòng Triệu Thu không khỏi bị đụng mạnh một cái, rung lên. Lại nhìn Hàn Sóc, hoàn toàn không thấy cô em này tỏ thái độ gì trước những lời nói của con trai mình, cực kỳ thản nhiên.
Dường như... đã quen rồi?
Cô nàng còn đang bận mở chai nước do con trai đưa cho, ngửa cổ uống một cách sảng khoái. Khóe miệng Triệu Thu giật giật, chỉ sợ đây là đôi “mẹ con giả” rồi? Chẳng lẽ không phải là mẹ đưa nước cho con trai vừa mới tan học, hơn nữa còn phải hỏi han ân cần hay sao? Thế mà hai người này lại hoàn toàn ngược lại.
Triệu Thu còn đang cảm thấy sai sai trong lòng thì A Thận lại đã chạy tới cửa hàng tiện ích mua thêm một chai nước khoáng nữa, “Dì Triệu Thu, cho dì này.”
“Dì... cũng có ư?”
Phản ứng đầu tiên: Được yêu mà sợ. Phản ứng thứ hai: Thằng bé này không khỏi làm người ta muốn yêu thương.
“Cảm ơn A Thận.”
“Không cần khách khí ạ!” Trên đường trở về, Triệu Thu lại một lần nữa được chứng kiến sự đảo lộn vai trò của hai mẹ con nhà này.
“Mommy, có nóng không ạ?”
“Cũng hơi hơi...”
“Con có khăn ướt đây, cho mẹ một tờ này.” “Ừ.” Hàn Sóc thản nhiên nhận lấy, đầu tiên lau mặt, sau lại lau tay, cuối cùng đưa cho A Thận, cậu bé liền bỏ vào thùng rác.
“Dì Triệu Thu, dì có cần không ạ?”
“Không... không cần đâu. Cảm ơn cháu.”
“Vâng.” A Thận tháo cặp sách ra, lại cất túi khăn ướt vào.
Không bao lâu sau, đi qua một cửa hàng bán salad.
“Mommy, mẹ có đói không ạ?”
“Không đói lắm.” Nói dối thôi, chẳng phải đang muốn giảm béo hay sao.
“Salad không béo đâu.”
Mắt Hàn Sóc sáng lên. A Thận nói tiếp: “Hơn nữa, salad của nhà này không chỉ vệ sinh mà còn rất ngon nữa đấy.” “Con trai ngoan! Con đúng là con giun đũa trong bụng mommy mà...” Chàng trai bé nhỏ mím môi, cười có phần ngượng nghịu.