Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1192: Trăm người ngàn ý, tốt xấu khó phân




Hai ngày sau, đơn ly hôn đã ký được luật sư đem về, đặt tới trước mặt Trương Khải, hai bức cùng một nội dung.

“Luật sư Lâm, quả nhiên tôi không nhìn lầm người. Thể này đi, anh cứ ở lại Hồng Vận này, vừa lúc phòng pháp chế đang thiếu người.”

“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Trương Tổng.”

“Làm cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của tôi với anh.”

“Vâng.”

Giữa tháng Hai, phiên tòa vụ án nghi ngờ Bàng Thiệu Đình có1liên quan tới thâm hụt công quỹ được mở ra. Giờ phút này, Quỹ từ thiện giúp đỡ trẻ em nghèo Lục Châu đã sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Những người quyên góp lập tức liên hợp với nhau, khởi xướng thanh thế to lớn bắt đầu hành động thảo phạt, yêu cầu công khai hoạt động tài chính lâu nay của quỹ từ thiện. “Ai biết tiền của chúng tôi đã đi đâu chứ? Là chân chính chuyển tới tay các8em nhỏ hay bị đám người lòng dạ hiểm độc, không tim không phổi đó nhét vào túi riêng để kiếm lời?” “Nghiêm khắc mà nói, chúng tôi đều là người quyên góp, chẳng lẽ không có tư cách đòi hỏi một lời giải thích hợp lý à?” “Tiền ném xuống sông còn phát ra tiếng vang, tình huống bây giờ là sao? Tiền bạc chúng tôi quyên góp hằng năm, kết quả đi nuôi béo một đám sâu mọt à?”

“Dù sao tôi không2tin tiền của cả quỹ từ thiện chỉ bị một người ăn mất như thế!” “Đều có tội, bắt nhốt vào lồng heo hết đi!”

Quần chúng vô cùng kích động, thể tới rào rạt. Bàng Thiệu Đình là người khởi xướng làm quỹ từ thiện nên tất nhiên phải đứng mũi chịu sào. Dư luận này khiến cho người đã được phán là vô tội như Thời Nguyệt lại một lần nữa bị kéo xuống nước, còn có bà cụ Thời đã một đống4tuổi cũng bị dính họa. Rất nhanh đã có người công bố tin tức về Thời gia ở trên mạng.

Bao gồm ảnh chụp ông cụ Thời, chức vụ đã từng giữ, còn có lý lịch cuộc đời của bà cụ Thời, cuối cùng là ảnh thẻ hội nghị của hai vợ chồng Thời Miễn và Vạn Giai.

Thời Nguyệt thì sớm đã bị cộng đồng mạng bởi hết ra từ trước rồi.

Chỉ có Thời Cảnh là chưa bị đưa ra ánh sáng.

Một hòn đá khiến cả hồ dậy sóng, cộng đồng mạng lập tức hóa thân thành bình phun nước, chỉ mong mỗi người góp một ngụm nước bọt là có thể dìm cả nhà họ Thời chết đuối. “Khó trách có thể toàn thân mà lui, thì ra có chỗ dựa lớn, bí thư XX, ủy viên XX, đúng là con ông cháu cha rồi.”

“Một cục cứt chuột làm hỏng cả một nồi canh, cũng có thể canh vốn dĩ đã hỏng rồi ấy chứ?” “Có bối cảnh thì ghê gớm lắm sao? Bà đây còn có người sau lưng đây này.”

“Đây là sự dơ bẩn trong truyền thuyết của xã hội thượng lưu phải không nhỉ? Đúng là cay mắt thật.” “Đặc quyền giai cấp quả nhiên được đối xử khác hẳn, đám dân đen như chúng ta có hâm mộ cũng chẳng được đâu!”

Đồng thời liên lụy tới hai đề tài nhạy cảm là “mờ ám trong quỹ hội” và “con ông cháu cha” nên nghĩ cũng biết là sẽ tạo ra cơn sốt lớn như thế nào.

Hiện tại, Thời Nguyệt căn bản không dám ra khỏi nhà.

Công việc của Thời Miễn và Vạn Giai cũng bị ảnh hưởng, dựa theo cách nói của nhà nước: Tạm thời đình chỉ Xem xét.

Nhưng ai cũng hiểu, lần này chỉ sợ cả hai đều khó xoay người. Trăm người ngàn ý, tốt xấu khó phân, sự tình đã không chỉ là vấn đề thâm hụt công quỹ mà còn dính dáng tới uy tín của nhà nước nữa.

Bên trên không thể nào ngồi yên không nhìn tới được.

Tạm thời đình chỉ chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp càng phải đối mặt với nhiều sự thật tàn khốc hơn nữa.

Ông cụ Thời thường xuyên ngồi ngẩn người trên sofa, đôi tay chống lên ba toong, trước mặt đặt trà đã pha sẵn và bánh ngọt.

Cả đời ông quang minh lỗi lạc, đến lúc về già lại không giữ được thanh danh, thật sự là châm chọc lớn lao!

Trong thời gian này, Tổng Bạch tới không ít lần, lần nào tới cũng được Thời Miễn gọi vào trong thư phòng, cũng không biết nói chuyện gì, dù sao lúc rời đi, sắc mặt của anh ta đều luôn không tốt. Sau đó, Tổng Thanh cũng tới, cô ngồi cùng Vạn Giai ở phòng khách một hồi rồi cũng cáo từ rời đi. Những người chân chính có tiếng nói lại không ai tới cả, ví dụ như, ông cụ Tống, Tống Vũ, Tống Tử Văn... Thấy chết mà không cứu ư?

“Sai rồi.” Ông cụ Thời lắc đầu, vỗ về mu bàn tay cháu gái, ánh mắt bình thản và hiền lành, lập lòe sự cơ trí, “Nguyệt Nhi, cháu phải nhớ kỹ, càng vào những lúc như thế này thì càng phải vững vàng, tránh làm loạn trận tuyến đầu.”

Hai nhà Thời - Tống đồng tâm liền cành, hỗ trợ lẫn nhau, đến việc tin tưởng vào nhau còn không có thì cuối cùng chỉ có thể tứ cố vô thân. Tầng 27 Thịnh Dụ, văn phòng Tổng tài. Hứa Nhất Sơn đẩy cửa đi thẳng vào thân ảnh nhanh nhẹn như một cơn gió, đi qua nơi nào liền để lại sự lạnh lẽo ở nơi đó.

“Ngôi đi, Judy, mang một ly trà vào đây.” “Vâng.” Thư ký lùi ra ngoài, còn cẩn thận khép cửa lại. Ánh mắt Đàm Hi nghiêm túc: “Tra được gì rồi?”

“Rõ ràng là có người cố ý bố trí hãm hại, có ý đồ kéo Thời gia xuống nước. Mà bố trí này bắt đầu bày ra từ chỗ Bàng Thiệu Đình, trải qua đủ mọi tầng bền chặt, cuối cùng hình thành một cái lưới lớn, không chỉ muốn bắt lấy Thời gia mà còn có khả năng sẽ chĩa đầu mâu về phía Tống gia nữa.” “Khẩu vị cũng lớn thật!” Đàm Hi không nhịn được cười lạnh. “Thế nên, đầu tiên tôi đã tiến hành sàng lọc trong đối thủ của hai nhà này...”

Đột nhiên, tiếng gõ cửa đánh gãy câu nói của Hứa Nhất Sơn, Đàm Hi: “Vào đi.”

Judy bưng một chén trà xanh vào, đặt xuống trước mặt Hứa Nhất Sơn, thu tay lại rồi đứng yên, “Đàm Tổng, dưới lầu có một vị họ Tổng muốn gặp cô.” Tống ư? Đàm Hi và Hứa Nhất Sơn liếc nhìn nhau, sau đó cô bình tĩnh mở miệng, “Mời anh ta lên đi.”

Rất nhanh, một người mặc vest tiến vào phòng, khí độ trầm ổn, thái độ bình tĩnh.

Đàm Hi tưởng là Tổng Bạch, không ngờ người tới lại là...

“Thị trưởng Tổng, mời ngồi.”

Tầm mắt của người đàn ông hơi dịch đi, nhìn Hứa Nhất Sơn vẫn đứng lù lù bất động tại chỗ, uy áp vô hình chậm rãi phóng ra.

Đàm Hi: “Nếu anh tới đây vì Thời gia thì tin tức mà anh ta biết còn nhiều hơn tôi. Anh ta đang báo cáo dở. Anh không ngại thì cứ ngồi đây nghe một chút, có lẽ sẽ hiểu ra được phần nào đấy?”

Ngụ ý, Hứa Nhất Sơn là người một nhà, không cần đề phòng. Tống Tử Văn ngồi xuống.

Đàm Hi liền gật đầu với Hứa Nhất Sơn, “Tiếp tục đi.”

“Tôi đã từng tra qua về đối thủ chung của hai nhà, kẻ có lực phá hoại không nhiều lắm, một là Phùng gia, một là Nghiêm gia.”