Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 119: Thời của thời gian




Dường như cảm nhận được tầm mắt quan sát đánh giá của cô, anh ta nhìn qua, bởi vì bị thương mất sức nên ánh mắt trở nên sắc bén.

Đàm Hi nhìn lại, không tránh né.

Hai ánh mắt giao nhau, tia lửa bắn tung tóe.

“Người quen?” Cô hỏi Lục Chinh, giọng điệu hơi bướng bỉnh.

“Ừ.” Lục Chinh trả lời và không hề có dấu hiệu như sắp giận dữ nào.

Anh ta kinh ngạc, ánh mắt vốn sắc bén xuất hiện thêm sự nghi hoặc và nghiên cứu, đây… thật sự chỉ là một người giúp việc theo giờ ư?

Lão Từ ngừng động tác lại, sự kinh ngạc trong mắt thể hiện rõ hơn nhiều so với người bị thương kia, dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Lục Chinh, quan trọng là Lục Chinh lại không hề tức giận, xem ra thân phận của cô gái này không hề tầm thường.

Quả nhiên…

“Đàm Hi, người… phụ nữ của tôi.”

Lời này được thốt ra từ trong miệng của Nhị gia, người không bao giờ tiếp cận nữ sắc, có thể tưởng tượng nó chấn động đến cỡ nào.

Hai người đàn ông đều giật mình, đồng thoạt nhìn về phía Đàm Hi như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.

Trên đời này, lại có người phụ nữ có thể lọt vào mắt của Lục Nhị được ư? Đây vốn là một chuyện không thể tin được, huống hồ người này không thể xem là phụ nữ, cùng lắm chỉ có thể kêu là… cô bé?

Mặt Đàm Hi sầm xuống, lẳng lặng lướt nhìn hai người, liền nghe Lục Chinh giới thiệu, “Từ Ngạn Cương, Thời Cảnh.”

Từ Ngạn Cương, cũng tức là lão Từ, cười gật đầu với Đàm Hi, nụ cười đôn hậu rất dễ khiến con người ta sinh ra thiện cảm, Đàm Hi cũng không nằm trong trường hợp ngoại lệ.

Còn về, cái tên còn lại, Thập Cẩm?

Cái quỷ gì đây? Gọi Kẹo Thập Cẩm còn hay hơn nhiều…

Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, anh ta đen mặt, một tay ôm lấy vị trí vết thương trên bụng, trầm giọng, “Thời của thời gian, Tà vương bạn cảnh.”

Thời Cảnh?

Đàm Hi bỗng hoảng hốt, họ Thời à…

“Bây giờ cậu không được nói chuyện.” Lục Chinh đột nhiên lên tiếng.

Lão Từ gật đầu, ra hiệu đồng ý, “Tuy vết thương đã được xử lý nhưng lúc nào cũng có nguy cơ bị nhiễm trùng, trước khi vết thương đóng vảy, cần phải nằm ở trên giường tĩnh dưỡng.”

Dứt lời, bắt đầu truyền nước cho anh ta.

“Bên phía quân khu….”

Bầu không khí bỗng nhiên ngưng trệ, Đàm Hi không phải loại người không biết thức thời, cô ngáp một cái, “Buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây.”

Nói xong không thèm nhìn ba người mà rời đi luôn.

Lão Từ cười, “Cô bé này thú vị đấy.”

Lục Chinh không nói gì, từ lúc Thời Cảnh mang theo cả người đầy máu xuất hiện trước mắt anh cho tới bây giờ, sắc mặt anh chưa bao giờ dịu lại.

Từ Ngạn Cương không dám cười nữa, bắt đầu tiến hành pha thuốc.

“Lão Lục, tôi…” Thời Cảnh vừa lên tiếng, đã bị Lục Chinh giơ tay lên ngăn lại.

“Nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai hãy nói.”

Từ Ngạn Cương thở dài, “Nhiệm vụ khó hơn cũng chưa thấy cậu bị thương bao giờ, nhiệm vụ lần này rõ ràng rất đơn giản…”

Đàm Hi chiếm nguyên phòng ngủ chính, Lục Chinh vào ngủ phụ, Thời Cảnh tạm thời không thể di chuyển, Từ Ngạn Cương trông chừng ở phòng khách.

Một đêm không mộng mị, ngủ say giấc nồng.

Ngày hôm sau, lúc Đàm Hi tỉnh dậy, Lục Chinh không có ở nhà.

“Anh ấy đâu?”

Từ Ngạn Cương đang truyền nước cho Thời Cảnh, nghe thấy thế, cười nói, “Ra ngoài rồi.”

“Đi đâu vậy?”

“Tôi cũng không rõ.”

Đàm Hi ồ một tiếng, đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, bếp nồi lạnh tanh, chứng tỏ Lục Chinh đi rất vội.

Thời Cảnh ngủ một đêm, may nhờ căn cơ sức khỏe tốt nên không bị sốt, vết thương cũng không có dấu hiệu bị nhiễm trùng, lúc này lão Từ mới cảm thấy yên lòng.

“Xem như mạng cậu cứng, suýt chút nữa đã gây tổn thương đến lá lách.”

Thời Cảnh ngồi dựa vào ghế sô pha, cười lơ đễnh, “Tình huống tồi tệ hơn đã xảy ra rồi, chút vết thương này thì nhằm nhò gì?”

“Đúng, cậu là người sắt, chịu ngã chịu đánh chịu được hành hạ!” Từ Ngạn Cương tức giận, cầm lấy cây kim, “Đưa tay ra… cậu chưa nhìn thấy bộ dạng đen mặt tối qua của Lục Chinh, cứ thể muốn xé xác người ta vậy.”

Thời Cảnh cười, “Cậu ta vốn luôn như vậy.”

“Người anh em à, lần này cậu thật sự đã làm quá trớn. Phục tùng là thiên chức của quân nhân, điểm này chúng ta đã được dạy khi vừa nhập ngũ. Cậu lăn lộn đến bây giờ không hề dễ dàng gì, vốn nhiệm vụ lần này kết thúc là có thể lên chức, cậu hà tất gì lại vi phạm quy định vào lúc này?”

Thời Cảnh xua tay, tỏ vẻ không muốn nói nhiều nữa.

Từ Ngạn Cương thở dài, “Bỏ đi, lão Lục ra tay, chắc cậu sẽ không bị xử phạt. Còn về việc thăng cấp, chắc phải đợi thêm…”

“Đợi đã, anh nói lão Lục ra tay?”

“Cậu biến mất vài ngày, cấp trên đã biết rồi, Lục Chinh dùng mối quan hệ với nhà họ Bàng để đè chuyện này xuống giùm cậu.”

Thời Cảnh sửng sốt, “Cậu ta đâu?”

“Chắc bây giờ đang ngồi uống trà với Cát lão rồi.”

“Cậu ta đi gặp lão thủ trưởng?”

“Nếu không thì sao có thể giữ được cậu? Người anh em à, lỗi cậu phạm không phải là lỗi nhỏ, nếu nói theo cách nghiêm trọng, thì lỗi đó được gọi là tự ý rời cương vị, phải khai trừ khỏi quân đội!”

Thời Cảnh cười khổ.

Từ Ngạn Cương muốn nói thêm gì đó, thì bất ngờ bị một tiếng “Này” giòn tan ngắt quãng.

Cô dựa người vào khung cửa, giọng điệu tùy ý, “Ăn sáng chưa?”

Hai người nhìn nhau.

Lão Từ lúng túng lắc đầu, “Chưa… chưa ăn…”

Đàm Hi ờ ộtiếng, xoay người về phòng bếp.

“Cô ấy… có ý gì?” Ánh mắt Từ Ngạn Cương ngẩn ra.

Thời Cảnh thu tầm nhìn về, “Chắc là đi chuẩn bị bữa sáng.”

Mười lăm phút sau, ba chiếc dĩa được đặt trên bàn ăn, Đàm Hi cầm một ly sữa tươi ngồi xuống, nhìn hai người, nói: “Ăn tạm đi.”

Từ Ngạn Cương bận rộn suốt một buổi tốt, quả thật cũng thấy hơi đói bụng rồi.

“Cảm ơn,ờ…” Anh ta khá do dự về vấn đề xưng hô.

Theo lý mà nói, anh ta lớn tuổi hơn Lục Chinh, gọi một tiếng “em dâu” cũng không sao, nhưng cô gái này vẫn còn quả nhỏ, nhìn trông giống một học sinh trung học, anh ta cố gắng lắm mà vẫn không gọi nổi, chỉ đành gãi đầu, cười ngại ngùng.

“Đàm Hi, tên của tôi.”

“Chào cô. Nếu không ngại, có thể gọi tôi là lão Từ.”

Cô cười, bắt đầu ăn bữa sáng, cũng may hôm qua đi siêu thị có mua bánh mì sandwich cỡ lớn, chiên thêm trứng và cho thêm một lớp sốt salad ở giữa, miễn cưỡng có thể dùng qua bữa được.

Từ Ngạn Cương kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy thứ trong đĩa, chẹp miệng, nói thật, lão già như anh ta thật sự chưa từng ăn qua những món này, bình thường trong căn tin quân khu, nếu không ăn bánh bao và cháo thì sẽ ăn bánh quẩy với sữa đầu nành. Một bữa phải nhét đầy bụng để đảm bảo cả buổi sáng sẽ không thấy đói, cho nên anh ta không nghĩ vài lát bánh mì này có thể lấp được đầy bụng của mình.

“Không hợp khẩu vị à?” Đàm Hi khựng lại.

“Không, không có…”

“Bên cạnh có sữa tươi, muốn uống thì tự rót, nếu muốn hâm nóng thì đặt mấy chục giây trong lò vi sóng.”

“À… có món nào lỏng như cháo không? Cậu ta vừa mới phẫu thuật xong, có thể…” Lão Từ xoa tay, nhìn trông khá ngại ngùng.

Đàm Hi nhìn về phía sô pha, chạm vào ánh mắt của Thời Cảnh, cô bình tĩnh thu tầm mắt lại.

“Xin lỗi, tôi không biết nấu cơm. Trong bếp có nồi có gạo, nếu anh muốn có thể tự ra tay.”

“Tôi?” Lão Từ chỉ vào mũi mình, trừng to mắt.

Một thằng đàn ông như anh ta chưa bước vào phòng bếp bao giờ, ngay cả nước còn không biết đun thì nói gì tới việc nấu cơm chứ?

Đàm Hi gật đầu, ánh mắt vô tội.

“Vậy… thôi bỏ đi…” Sờ mũi, cười ngượng ngùng.

Thời Cảnh thì lại cười rất không phúc hậu, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt ria rìa lởm chởm của anh ta, có một loại sức sống cường tráng, giống như tre, thà gãy chứ không chịu cúi đầu.

Đàm Hi ăn xong, dọn đĩa vào trong bếp, lúc đi ra thì thấy lão Từ đang san phần thức ăn trong đĩa của Thời Cảnh qua đĩa của mình.

“Dù sao cậu ta cũng không thể ăn được, vứt đi cũng lãng phí…”

Sau đó, vùi đầu xử lý.

Khóe môi Đàm Hi giật giật, chuẩn bị về phòng ngủ bù, tối nay còn phải đi gặp Ân Hoán nữa.

Lúc đi ngang qua phòng khách, bị Thời Cảnh gọi lại.

“Cô là người phụ nữ của lão Lục à?”

Đàm Hi ngừng bước, xoay người, nhìn thẳng vào anh ta, “Anh có ý kiến gì sao?”

Ánh mắt đánh giá nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, Thời Cảnh nhún vai, nhưng bởi vì chạm đến miệng viết thương nên đau đến nhe răng.

“Không giống.” Anh ta nói.

Đàm Hi cau mày, một cảm giác hào hùng được sinh ra, “Không giống cái gì?”

“Không giống kiểu mà cậu ta thích.”

Đây đã không phải là lần đầu có người nhắc đến “kiểu người Lục Chinh thích” trước mặt cô, trước đây Tống Bạch cũng từng nhắc qua.

“Vậy anh nói xem, anh ấy thích kiểu phụ nữ nào?”

“Cô không biết à?”

Đàm Hi vén tóc, nghiêng đầu cười, tia sáng lấp lánh trong đáy mắt trong veo khiến anh ta ngây người trong chốc lát.

Cô thì lại không hề cảm nhận được gì, tự lên tiếng, “Tôi cho rằng anh ấy thích kiểu người như tôi.”

“Cô có vẻ rất tự tin.”

“Chẳng lẽ tôi nên tự ti?” Đàm Hi hỏi ngược lại, cười ngây thơ xán lạn.

Thời Cảnh im lặng.

Đàm Hi không muốn nói nhiều với anh ta nên chuẩn bị rời đi.

“Hình như cô… không thích tôi lắm!” Giọng điệu khẳng định, đây là một câu trần thuật.

Cô cũng không phủ nhận, “Chẳng lẽ tôi nên mỉm cười chào đón một người đã từng lấy dao kề vào cổ tôi à?”

Thời Cảnh giật mình, một lúc sau, cười khổ, nói, “Xin lỗi, tình hình lúc đó khẩn cấp, tôi lại không thể chịu đựng được bao lâu, nên mới… nhưng tôi thật sự không định làm hại đến cô.”

Đàm Hi thấy hơi kinh ngạc, một người đàn ông chịu xuống nước xin lỗi cô với thái độ chân thành, chuyện này đã xem như rất hiếm có rồi.

Tối qua khi tắm rửa, cô đã kiểm tra kỹ nhiều lần, phát hiện vùng cổ thật sự không có vết thương nào. Xem ra người này cũng biết giữ chừng mực.

“Bỏ đi, tôi không kì kèo với anh nữa.” Xua tay, cô nàng nào đó rất độ lượng.

Khóe môi Thời Cảnh co giật, tối qua anh ta không làm cô bị thương, nhưng cô lại đạp anh ta mấy cái, lúc dùng củi chỏ thúc anh ta còn đụng trúng vết thương khiến anh ta đau đến choáng váng!

Cuối cùng anh ta cũng đã biết được cái gì gọi là được lời còn khoe mẽ.

“Vậy anh cố gắng dưỡng thương, tôi không tiếp anh nữa nhé ~” Nói xong, chui vào phòng ngủ.

Đàm Hi dựa vào giường, cầm điện thoại chơi một lúc, cô cảm thấy nếu hiềm khích đã được xóa bỏ thì cô cũng nên thể hiện chút lòng thành, huống hồ, dường như Kẹo Thập Cẩm kia có mối quan hệ không tồi với Chàng Ngốc nhà mình, vậy thì cô cũng nên chăm sóc anh ta cho tử tế.

“Alo, phiền anh mang một phần cháo rau, nộm mộc nhĩ… đến tầng 18, tòa B, chung cư Bồng Lai…”

Sắp xếp xong, vươn vai, chui vào chăn, bắt đầu ngủ bù một giấc.

Ding doong!

Bất ngờ nghe thấy tiếng chuông cửa, hai người lập tức tỏ vẻ cảnh giác.

“Ai đó?” Từ Ngạn Cương áp sát người khung cửa, lưng dựa vào tường.

Thời Cảnh móc súng ra theo quán tính, nhưng chỉ sờ thấy cả người đầy băng vải, nhất thời đen mặt.

“Nhà hàng Bốn Mùa giao thức ăn đến.”

Hai người nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.

Từ Ngạn Cương mở cửa, nhân viên giao thức ăn đưa hai túi đồ cho anh ta, sau đó lấy biên nhận ra, “Phiền anh ký tên vào đây.”

“Hả… chúng tôi đâu có kêu thức ăn?”

“Chỗ này là tầng 18 tòa B, không sai chứ?” Vì để đảm bảo chủ nhà có đủ không gian cá nhân nên thiết kế của Bồng Lai đều theo hướng mỗi tầng một hộ, không thể nào nhầm lẫn được.

“Vậy tôi nên trả bao nhiêu tiền?”

“Không cần đâu, đã thanh toán trên mạng rồi.”

Từ Ngạn Cương xách đồ vào, mở túi ra rồi đặt từng món lên bàn, cháo trắng kèm ít đồ ăn, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, mùi hương xông thẳng vào mũi.

Lão Từ gật đầu, “Cô bé khá là có tâm…”

Mùi vị của hai phần thức ăn sáng mà anh ta ăn cũng khá ngon, nhưng có điều cái nước sốt ở mặt trên khá là kỳ lạ.

Thời Cảnh thở dài, ý cười hiện lên môi, “Cô bạn gái nhỏ của lão Lục khá thú vị đấy chứ…”