Chiều hôm đó, Hàn Sóc gặp David tại chỗ cũ hôm qua.
“Xin lỗi.” Cô đẩy hợp đồng ra, hợp đồng vẫn còn niêm phong chưa mở. “Why?” David thắc mắc. “Chi bằng chúng ta có thể đổi một cách hợp tác khác?” “What?”
“Không ký người, chỉ ký điện ảnh, tiền thù lao chia đều 5:5, nhưng tôi muốn có quyền lựa chọn tuyệt đối.”
“Quyền1lựa chọn... tuyệt đối?” Hàn Sóc gật đầu, “Tôi có thể chọn quay gì, không quay gì, mọi người có thể cung cấp kịch bản nhưng không có quyền can thiệp vào quyết định cuối cùng của tôi.” “Cưng à, em ngây thơ quá rồi! Công ty quản lý chỉ đưa cơm cho người nhà mình, còn kiểu chim non lúc nào cũng có8thể bay đi như em, họ sẽ không đầu tư đâu.” Cũng giống như cha mẹ đều thương yêu con ruột, còn con rơi sẽ không bao giờ nhận được sự coi trọng.
Hàn Sóc lại không tán đồng, “Nghĩ theo cách ngược lại, nếu nguyên liệu đủ phong phú, thì cho dù là chim non tự do cũng sẽ không nỡ bay đi.”
“Chole, tôi2vẫn không hiểu.”
“Ồ, vậy thì bỏ đi.”
Cô chỉ không muốn bị gò bó trong đó, đó có thể là nơi dừng chân của cô, nhưng lại không thể trở thành cả thế giới. Khi muốn nghỉ ngơi, cô có thể dừng lại; Khi muốn bay, cô cũng có thể tự do cất cao đôi cánh. “Well.” David xòe tay, “Tuy không hiểu nhưng tôi4vẫn tôn trọng lựa chọn của em.”
“Cảm ơn.” “Tôi cần phải thương lượng với họ. Em cũng biết, tôi cũng vừa mới đến Hoa Hạ, là một người mới.” Hàn Sóc mỉm cười: “Được, tôi đợi tin từ ông.” “Baby, tôi vẫn muốn khuyên em...” “Tôi đã quyết định rồi.”
“No, tôi không phải nói đến chuyện hợp đồng, mà là chuyện giữa hai chúng ta...” “Tôi cũng đã quyết định rồi. Tôi sẽ không thay đổi dễ dàng đâu.” “Ok, chúng ta vẫn là bạn, đúng không?”
“Tất nhiên.” Công chiếu hai tuần, tổng cộng 14 ngày, doanh thu bộ phim “Hoa Sơn Trà” đạt mốc gần 800 triệu tệ, phá vỡ kỷ lục của một bộ phim cấp 3 trong nước. Phải biết rằng, chỉ có Hồng Kông thời 100 năm trước, mới xuất hiện cơn sốt đỉnh cao như thế này.
Số liệu quá mức kinh ngạc, kinh động đến Cục thống kê Điện Ảnh, họ dùng thời gian ba ngày tiến hành kiểm tra nhiều lần, kết quả cuối cùng cho thấy tổng doanh thu của “Hoa Sơn Trà” là 879.600.000 tệ, làm tròn lên gần 900 triệu.
Tinh Huy trở thành người chiến thắng cuối cùng. David Nolan cũng nổi danh tại Hoa Hạ.
Còn Hàn Sóc, không ít người vẫn bài xích cô, nhưng đa số lựa chọn im lặng, thiểu số đã trở thành fan của bộ phim.
Nổi tiếng cùng lúc đó, còn có nhạc đầu phim “Hoa Sơn Trà”, từ khi phim được công chiếu thì chưa bao giờ rớt khỏi top 3 bảng xếp hạng nhạc HOT. Fan trước kia của Hàn Sóc từ từ trở về, không thể bình luận trên Weibo, thì họ kéo nhau quá Ins.
Đáng tiếc, Hàn Sóc như bốc hơi, không còn thấy một động thái nào, thậm chí ngay cả những tin tức lá cải của giới giải trí cũng rất ít nhắc đến cô.
Giống như bị cố ý phai nhòa.
Đàm Hi: “Chuyện tốt.”
Nhiễm Dao chớp mắt, như hiểu như không.
“Vào lúc này, bất kỳ tin tức nào liên quan đến cậu ấy đều có khả năng dấy lên một cơn sóng gió lớn hơn, chi bằng để thời gian xoa dịu mọi thứ.” “Vậy thì sự trở về của Hàn Sóc chẳng phải đã không còn ý nghĩa nữa?”
“Ai nói vậy?”
“Không phải sao?”
“Ít ra, cậu ấy đã để lại Hoa Sơn Trà” cho khán giả. Cũng xem như... một nét bút ấn tượng trên nền mực đen.”
“Nhưng sẽ bị lãng quên nhanh thôi.”
Đàm Hi hớp một ngụm cà phê, “Vậy thì tô thêm vài nét nữa.”
“Cái gì?”
“Đợi mà xem đi, cậu ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.” Ánh mắt Đàm Hi kiên định, ngay cả Nhiễm Dao cũng thấy tự tin một cách kỳ lạ. Đầu tháng Mười một, David mang đến một tin tốt... “Baby, chúc mừng em, Tinh Huy đồng ý rồi.”
Hàn Sóc không thấy bất ngờ, thành tích của “Hoa Sơn Trà” đã chứng minh tất cả.
“Ký tên đi.” David đẩy hợp đồng đến trước mặt cô. Lần này, có bản đối chiếu bằng tiếng Trung.
Cô không cần nhờ Đàm Hi phiên dịch nữa.
Ký tên mình sống, Hàn Sóc đứng dậy, tặng ông ta một cái ôm: “David, cảm ơn ông.” “Là kỹ năng diễn xuất của em đã chinh phục công chúng, cũng chinh phục lãnh đạo cấp cao của Tinh Huy.” Hàn Sóc biết, thực tế không đơn giản như thế. Nếu không phải Đàm Hi và David ra mặt giúp cô, Tinh Huy tuyệt đối sẽ không chấp nhận tiền lệ đó một cách dễ dàng như thế đâu. “Gần đây, tôi có học một câu tiếng Hán.”
“Câu gì?”
“Khôn có gì cha ân thị lấy thân báo đáp!” Giọng điều kỳ quái, méo mó.
Hàn Sóc bật cười. “Tôi nói sai rồi sao? Ý ở đây là nếu em muốn trả ơn tôi, chi bằng gả cho tôi đi!” “Nhớ kỹ, tôi chỉ dạy một lần.”
David bỗng nhiên nghiêm túc, “Em nói đi.”
“Không có gì trả ơn thì lấy thân báo đáp.” Nói xong, mặc áo khoác vào, xoay người rời đi.
Mùa thu đã đến, không khí se lạnh.
David ngồi trên ghế, lẩm bẩm vài lần mới duỗi thẳng được đầu lưỡi. Bỗng nhiên, một bóng đèn bao trùm lấy ông ta.
Ông ta ngước mắt lên đánh giá. David thật sự không quen biết người đàn ông này, tuy hắn rất trẻ, rất đẹp trai, nhìn vào cũng rất khỏe mạnh.
“Hey, Sir, anh có việc gì sao?” “Lúc nãy anh vừa nói gì?” David bỗng muốn khoe khoang, “Không có gì trả ơn thì lấy thân báo đáp!” Lần này phát âm đúng rồi, tuy vẫn còn mang chút giọng Tây, nhưng ít ra cũng đã cắn rõ chữ, sẽ không khiến người ta hiểu nhầm ý nghĩa khác.
“Anh nói với ai?” “Nói với cô gái vừa mới đi lúc nãy.” David không giấu giếm điều gì.
“Thích cô ấy?” “Cô gái xinh đẹp đều làm người ta thích.” Khựng lại, bổ sung thêm: “Cô ấy rất ưu tú.”
Mặt Chu Dịch đen hết một nửa, ánh mắt hung tợn.
David thấy hơi khó hiểu. Đột nhiên, “Anh tên là David?” “Hi, cậu biết tôi?” “Xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hả?”