Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 1153: Nỗi đau khoét thịt róc xương




“Vậy sao?” Đôi mắt hạnh của Nhiễm Dao sáng bừng như sao trời.

“He he, biết ngay là cô sẽ thích mà!” Vẻ mặt Sở Kiều chắc chắn.

Trước đây khi hai người cùng đi ăn, anh ta đã phát hiện ra dường như Nhiễm Dao rất thích món vịt quay. Ví dụ như, khi gọi đồ ăn, nếu như cửa hàng có, món chính bắt buộc sẽ gọi một món vịt quay, cho dù không biết có1phải là hương vị chính tông không, nhưng cứ gọi đã rồi tính. Sau khi mang đến lại còn trộn cả hoa tiêu, gia vị tẩm ướp để nướng, trên da vịt còn có một lớp cà ri thoa lên trên.

Suýt nữa thì khiến anh ta thấy buồn nôn muốn chết.

Bắt nạt anh ta mấy năm nay không về nước, không phải là người thủ đô chính gốc đúng không? Chỉ có chút đồ chơi cỏn8con đó, mà cũng có thể được gọi là “vịt quay” hay sao? Nhưng Nhiễm Dao lại ăn rất hài lòng, chỉ có thể nói là... Cô bé này, yêu cầu quá thấp.

“Hôm nay tôi sẽ đưa cô đi nếm thử mùi vị món vịt quay chính tông!”

“.. À à, anh nặng quá đi.” “Nhưng tôi đã bảo lái xe đi rồi.”

“Ngại quá, chỉ có thể phiền cô dìu tôi thôi.” Sở Kiêu đứng một chân,2nhưng không còn dồn trọng lượng cơ thể lên người Nhiễm Dạo nữa.

Anh ta không nỡ! Một lát nữa bị đè hỏng thì anh ta sẽ đau lòng chết mất!

Nhiễm Dao cảm thấy vai nhẹ hơn, nên thầm thở phào nhẹ nhõm, “Như vậy anh có đi được không?”

“Được chứ.”

“Anh nhìn đường đi... phía trước có bậc thang kìa!” “Sao, cô sợ tôi ngã à?” Sở Kiều lại gần, một mùi hương xộc vào mũi, rõ4ràng không hề uống rượu, nhưng dường như anh ta lại thấy hơi choáng váng. Nhiễm Dao thở dài, ánh mắt đang nhìn thẳng về phía trước, do đó không hề phát hiện ra động tác nhỏ của người đàn ông, trong đầu chỉ đang suy nghĩ làm thế nào để vác được động vật to xác này vào bên trong. “Đúng vậy, đúng vậy, tôi sợ anh ngã đấy, rồi nhỡ lại phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh thêm hai tháng nữa thì sao?”

“Vậy cũng được, cô lại ở bên tôi được thêm hai tháng nữa chứ sao!” “..” Có phải người này bị ngã đến hỏng cả đầu óc luôn rồi không? Khó khăn lắm mới lên được bậc thang, đang chuẩn bị vào trong thì lại gặp một nhóm người đi ra ngoài. Cánh cửa gỗ điêu khắc hình hoa kiểu cổ xưa, còn có cả lan can nên diện tích không hề rộng rãi. Nhiễm Dao thầm nghĩ, không tranh với người, cứ dẫn Sở Kiều tránh sang bên cạnh, đợi người ta đi ra rồi họ vào sau cũng được. “Tiểu tiên nữ đúng là tiểu tiên nữ, thật biết nhường nhịn.” Sở Kiều dùng cánh tay còn lại vỗ đầu cô. Cả người Nhiễm Dao đều thấy khó chịu, cô có phải là cún con đâu?

Đáng ghét!

“Sao nào, không thích à?” Vỗ thêm cái nữa. “Sở Kiều, anh đủ rồi đấy!”

“Chẳng phải đã bảo là sửa thành gọi anh Kiêu sao? Được lắm, cô lại quên rồi!”

Nhiễm Dao chun mũi lại, “Kẻ ấu trĩ mà còn đòi làm anh nữa hả?” “Này! Cô nói như vậy tôi ngại lắm đấy! Anh Kiêu cũng cần thể diện biết chưa?” Bên này, anh một câu, cô một lời, đang nói đến hăng say.

Đầu bên kia, đám đông đang đi ra bên ngoài bỗng nhiên dừng lại, chỉ vì người đứng ở vị trí trung tâm như vầng trăng được các vì sao bao quanh đột nhiên dừng lại.

“Thị trưởng Tống?” Chưa có giờ phút nào Tống Tử Văn lại thấy căm hận “đôi mắt tinh tường” của mình như lúc này.

Hay nói cách khác, bốn năm sớm tối bên nhau, thân thiết gần gũi đã khiến anh rèn luyện ra được bản lĩnh chỉ cần nhìn một cái đã tìm thấy được Nhiêm Dao ở trong đám đông.

Đôi nam nữ trẻ tuổi, dựa vào nhau, ôm vai bá cổ, nói nói cười cười.

Nụ cười của cô vẫn như xưa, sáng rực rỡ như ánh bình minh, như nụ hoa mãi mãi không bao giờ tàn úa.

Đôi mắt cong cong như hình bán nguyệt, mắt hạnh như mặt hồ rung động. Còn người đàn ông, hay nói cách khác là một cậu trai trẻ, mặc quần áo thể thao, cao lớn vạm vỡ, dáng đẹp như người mẫu, dù chỉ ăn mặc qua loa cũng làm toát lên khí thể thanh xuân phấn chấn.

Đó là thứ nhựa sống mà anh không thể nào có được.

Tống Tử Văn nhớ người đó, lần trước ở trên phố, anh ta và Nhiễm Dao cũng cười nói thân mật với nhau như giờ khắc này đây.

Tuy đã có tâm lý chuẩn bị, bên cạnh cô rồi sẽ xuất hiện người đàn ông khác, nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự đến, Tống Tử Văn mới cảm nhận được thế nào là nỗi đau đớn đến khoét thịt róc xương!